Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 259

"Đi thôi đi thôi, chúng ta cùng đi vào nào, đêm nay không say không về! !" Kỷ Diêu chẳng thích bị quản nhiều như vậy, kéo cô qua định đi.

Cánh tay dài của Mộ Yến Thần thoáng kéo cô lại, cặp mắt sâu lúc sáng lúc tối: "Đêm nay có thể ầm ĩ, nhưng rượu thì không được phép uống, thân thể cô ấy không được khỏe lắm."

Hàng mi của Kỷ Diêu lại cau lại, càng lúc càng cảm thấy anh vô đối, ông anh trai nhà họ Mộ này thật sự đã quản người ta quá rộng, Lan Khê ở bên cạnh anh cũng ngoan ngoãn không nói một câu. Cô cứ nghĩ rằng Lan Khê sẽ phản bác lại vài câu mới phải, nhưng nhìn thấy ánh mắt sắc bén lạnh lùng của Mộ Yến Thần cô thấy e ngại.

"Thật không dễ dàng chúng em mới được gặp nhau, uống một hai chén cũng không được sao?" Kỷ Diêu bất mãn kêu lên

"Đêm nay thì không được." Ánh mắt của Mộ Yến Thần mềm lại.

"Đúng là bà quản gia!" Kỷ Diêu nói thầm một câu, tiện tay túm lấy cánh tay của Lan Khê lôi qua rồi dứt khoát kéo cô bỏ đi.

Ở cửa phòng bao, Tô Noãn đang nhìn Nhiếp Minh Hiên đứng cạnh bàn trà đang bật lửa, trong lòng cảm thấy không thuận liền túm lấy vứt vào trong thùng rác, lại đá một phát rồi mới đi vào phòng bao.

Mộ Yến Thần nhìn thấy cảnh này, cũng đã phần nào hiểu rõ một chút sự tình.

Việc hôn nhân liên kết với giới chính trị đa số đều không được như bản thân mình mong muốn. Nhiếp Minh Hiên không vừa lòng, mà bà cô nhỏ của nhà họ Tô gia kia cũng xem ra cũng không được hài lòng lắm.

Phòng bao lớn nhất của Dạ Vô Cương chiếm diện tích gần như hết cả tầng lầu. Âm thanh cùng các thiết bị điện tử tiên tiến nhất, cái gì cần có đều có, bàn bi da ở trong góc tận cùng nơi tối tăm nhất, phòng chiếu phim loại nhỏ nằm ở bên cạnh, bàn trò chơi điện tử ở phòng cách âm, trên màn hình lớn đang phát ra khúc nhạc mạnh mẽ, các loại đồ ăn vặt đặc sản trong nước bày đầy trên mấy cái bàn lưu động dài và hẹp. . . Không thể phủ nhận Nhiếp Minh Hiên tiếp quản nơi này, sau đó đã buôn bán làm ăn phát triển nhanh như gió, anh cũng thật là một người biết hưởng thụ mà cũng là người biết kiếm tiền.

Lan Khê dè dặt cẩn trọng, chú ý đúng mực, đắn đo cái gì nên ăn cái gì không nên ăn. Mỗi lần nghĩ muốn ăn một chút đồ ăn ngọt có chút lạnh lẽo thì luôn có một cánh tay từ phía sau đưa đến nắm giữ lại bàn tay nhỏ bé của cô, trong ánh mắt lạnh lộ ra một chút trách cứ, rồi lại nhét một ly canh nóng cho cô.

Toàn bộ trong phòng là những bạn bè quen biết hoặc là không biết đều cho rằng bọn họ là một đôi tình nhân đang trong giai đoạn yêu nhau cuồng nhiệt, mà người quen biết cũng chỉ có Nhiếp Minh Hiên đến chào hỏi trước, nhìn trong mắt cũng hiểu trong lòng mà không nói.

Ngoại trừ Kỷ Diêu.

Thật vất vả mới chờ được Mộ Yến Thần và Nhiếp Minh Hiên đi tới một góc để nói chuyện, nhân lúc đó, Kỷ Diêu đi lại đưa cho cô một ly kem: "Này, đây là kem có hương vị quả mâm xôi, tớ đặc biệt dành cho cậu."

Lan Khê giật mình, lắc đầu: "Tớ không thể ăn đồ lạnh, cậu ăn đi."

"Cậu có dì cả đến thăm hả ?" Kỷ Diêu nheo mắt lại.

Sắc mặt Lan Khê thoáng ửng hồng, không nói ra lời.

"Cái kiểu không thể ăn lạnh, không thể ăn nhạt, không thể ăn những thứ mang tính kích thích, có dầu mỡ hoặc tanh tưởi, ngoại trừ dì cả đến, còn có nguyên nhân nào khác nữa? Chẳng lẽ cậu. . ." Kỷ Diêu cà lơ phất phơ nói tới đây, ánh mắt không tự chủ được trừng lớn.

"Mẹ kiếp, Mộ Lan Khê, cậu... cậu được đấy, " Kỷ Diêu liền túm lấy cổ tay cô, cúi đầu xem xét nơi bụng của cô, lại không thấy có nửa điểm dấu hiệu gì lộ ra, "Cậu có phải là... hay không . . . Này có chuyện gì thế hả ? Cậu nói đi! Được rồi, cậu đúng là có lá gan lớn, cậu còn đang đi học, còn chơi đùa, chưa kết hôn mà đã có con, bạn trai của cậu đâu? Sao hắn lại có thể đối xử với cậu như vậy, một chút trách nhiệm cũng không lo! ! Còn khiến cho anh trai cậu ở đây mà che chở cho cậu... Thế người kia đâu? ! Mẹ kiếp tớ nhất định phải bắt được hắn, đồ rùa đen khốn khiếp kia không thể như vậy!"

"Bà cô nhỏ của tôi ơi . . ." Lan Khê sợ tới mức mặt hoa thất sắc, gắt gao che miệng của cô, kéo cô đến trong góc, "Cậu bớt lời đi được không, tức giận cái gì, tớ còn chưa nói gì mà, cậu gấp gáp muốn nói cái gì chứ?"

Lúc này Kỷ Diêu mới cảm thấy mình đúng là quá kích động, tròng mắt đã tỏa ra tơ máu màu đỏ, cô gật gật đầu, Lan Khê mới từ từ nới tay ở trên miệng cô ra.

"Này đồ khốn khiếp ấy đâu?" Cặp mắt cô đỏ hồng, hỏi bạn.

Đôi mắt đẹp của Lan Khê trợn tròn: "Cậu đừng mắng, sao cậu lại nóng nảy mắng tớ thế?"

Cảm xúc của Kỷ Diêu vẫn nguyên vẹn, cô tức giận tóm chặt cánh tay của Lan Khê: "Vậy cậu nói đi, sao lại thế này? Làn trước khi tớ trở về các cậu vẫn còn cãi nhau, hiện giờ đã thò ra đứa nhỏ là thế nào? Ở bên kia anh trai tớ cũng luôn luôn ở bên cậu, làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho chuyện xảy ra với cậu được? !"

Lan Khê khẽ hít một hơi rồi nói: "Về sau bọn tớ muốn ở cùng nhau, có đứa nhỏ thì có chuyện gì là không được đây?"

Lần này đến lượt Kỷ Diêu mở to mắt, mãi sau mới hồi hồn.

"Như vậy. . . Như vậy... ý của cậu là, cậu muốn kết hôn rồi hả ?" Nhất thời ánh mắt Kỷ Diêu trở nên ẩm ướt, "Cậu, cái con bé này. . . Cậu kết hôn sao lại không nói với tớ chứ! Thậm chí, đến bây giờ cậu cũng còn chưa nói với tớ bạn trai của cậu là ai, tớ còn chưa được gặp cơ đấy! Cậu còn không biết tớ là gì của đứa nhỏ sao, Mộ Lan Khê, cậu muốn ăn cấu phải không?"
Bình Luận (0)
Comment