Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 260.3

Nhan Mục Nhiễm liều mạng hất tay của bà ra, muốn tiếp tục nói!

"Bà vì ân oán của mình lại đẩy người khác xuống nước, chuyện bại lộ bà đã không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, lương tâm của bà thật sự yên ổn sao? Cho dù tôi đã làm chuyện xấu, nhưng tôi còn biết là tôi đã sai. Còn bà, bà đã mù quáng đến ngay cả đúng sai, phải trái cũng đều không phân biệt được rõ ràng, trái tim của bà đã đen tối từ lâu rồi, bị chó tha đi mất rồi! A. . ."

Mọi thứ trên tủ đầu giường đều bị quét sạch sẽ, rơi ở trên mặt đất.

"Cô câm miệng... Cô câm miệng cho tôi!" Trong đôi mắt của Mạc Như Khanh tràn đầy sự sợ hãi, dứt khoát ra sức bóp chặt lấy cổ của Nhan Mục Nhiễm không tha! Thầm nghĩ giờ khắc này sẽ bóp chết cô!

"Ha ha... Bà nghĩ rằng tôi và bà câm miệng thì sẽ không có chuyện gì sao... Chồng của bà cũng đã nghe thấy rồi... Mạc Như Khanh, ngày tận thế của bà cũng đã đến rồi... Khụ khụ." Nhan Mục Nhiễm gắt gao giãy dụa, lúc đầu còn cười như điên, đến lúc sau vì bị ngạt thở nên không nói ra lời được nữa, sắc mặt tím lại, căng đỏ lên, ngón tay khua dữ dội ở trong không khí đầy hoảng sợ "Cứu mạng... Giết người..."

"Dừng tay. . ."

Một tiếng thét với giọng điệu thật nặng nề, già nua vang lên ở trong phòng bệnh.

Âm thanh giãy dụa của Nhan Mục Nhiễm rất lớn nên đã che lấp mất tiếng thét trầm thấp kia.

"Bà dừng tay ngay lại cho tôi! " Ba tiếng gõ nặng nề mà mạnh mẽ từ chiếc ba toong đập trùng trùng xuống mặt đất, "Cộc... Cộc... Cộc!" Tiếng gõ vang lên chấn động lòng người, giống như đang nặng nề nện vào trong lòng Mộ Minh Thăng đến đau nhức, giọng ông khàn khàn, tiếng gầm nhẹ vang vọng khắp phòng bệnh!

Lúc này, Mạc Như Khanh đã nghe rõ rồi.

Cảm xúc bị dồn ép đến mức tận cùng khiến trong nháy mắt bà đã đánh mất lý trí, giờ khắc này lý trí đã hoàn toàn trở lại trong đầu, bà sợ tới mức hét lên một tiếng buông ngay cổ của Nhan Mục Nhiễm ra, hốt hoảng xoay người một cái đụng luôn vào cái giá truyền dịch để bên cạnh đầu giường, tiếp đó, do chân mất thăng bằng nên bị ngã xuống rầm rầm! Bà thật không ngờ giờ phút này trong phòng bệnh còn có người khác, hơn nữa giọng nói này nghe lại quen thuộc đến vậy, quen thuộc đến mức giống như chính đôi tay thân thiết của mình, trong nháy mắt đã làm cho cơn tức giận trong đầu của bà đang ở đỉnh cao nhất, trong chốc lát đã rơi xuống địa ngục!

Hai tròng mắt đầy hoảng sợ nhìn quét trong không trung, lúc này mới nhìn thấy nơi cửa phòng bệnh không biết đã mở ra từ lúc nào có bốn bóng người khác nhau đang đứng đó. Người đàn ông đứng đầu tiên lưng hơi còng xuống, trong ánh mắt sáng ngời tinh nhanh ấy đang phát ra cơn giận dữ mãnh liệt đến tóe máu, mà ở phía sau lại có một bóng dáng cao ngất đứng đó, đang ôm trong lòng mình một hình bóng bé bỏng mảnh khảnh.

Có người.

Có người đang ở đây.

Những lời mà bà ta vừa mới nói kia, tất cả đều đã bị bọn họ nghe được, không sót một chữ! !

Người kịp phản ứng đầu tiên chính là A Phúc đang ở phía sau, sắc mặt ông ta tái nhợt đến lợi hại, nhưng vẫn còn giữ lại được chút lý trí cuối cùng, liền chạy tới nơi đầu giường của Nhan Mục Nhiễm nhấn nút cấp cứu gọi bác sĩ y tá đến. Trên giường, Nhan Mục Nhiễm đang níu chặt lấy drap giường, cúi người, há to miệng ra để thở, cô bị ngạt thở đến mức nước mắt chảy ra ròng ròng. Sau khi đã dần dần hít thở lại được, trong nháy mắt cô khóc lên the thé, phảng phất như vừa chạy trốn ra khỏi miệng lưỡi tử thần vậy.

"Phu nhân, " a Phúc khàn giọng kêu lên, nhưng cũng không đến đỡ bà dậy, "Ngài đứng lên, lại đây nói chuyện cùng tiên sinh đi."

Tiên sinh.

Hai từ này rót vào trong tai Mạc Như Khanh, bà đã biết người đứng đối diện kia chính là chồng của bà, Mộ Minh Thăng.

Cuối cùng bà đã kịp phản ứng lại từ trong cảm xúc sợ hãi khủng khiếp ngập đầu giống như thoát ra từ trong tai nạn vậy.

"Minh Thăng..." Mạc Như Khanh đứng lên, ánh mắt run run kịch liệt nhìn bóng dáng của cái lưng kia, hình như ông cảm thấy cả người dơ bẩn nếu như lộ ở diện ở trước mặt bà, "Minh Thăng, ông... tôi..."

Bà vừa nói vừa chạy tới hướng trước mặt Mộ Minh Thăng.

“... Bà hận Nhiễm Nguyệt, hận bà ấy cướp mất tôi, nên đã giữ mối hận ấy suốt mười mấy năm. Vì thế bà mới hận Lan Khê, cho dù bà biết con bé gặp nguy hiểm, có người muốn đâm chết nó, bà không hề ngăn trở thậm chí còn dung túng, đúng không?" Mộ Minh Thăng ngước mắt, tròng mắt tràn đầy tơ máu, khiến ông nhìn giống như bị già đi mười tuổi, "Có phải bà hận không thể làm cho người ta hại chết con bé đúng không?"

"Không phải như thế, Minh Thăng, ông hãy nghe tôi nói!"

"Hiện tại có người muốn tố cáo việc này với tôi, vì không muốn để cho tôi biết, nên bà định giết người diệt khẩu phải không? Nếu vừa rồi tôi không ở đây, có phải bà đã thật sự muốn bóp chết con bé kia có phải không?"

"Minh Thăng! !" Mạc Như Khanh chạy tới bổ nhào xuống chiếc ba toong của ông.

Một cỗ lửa giận từ đáy lòng sôi trào hừng hực xông lên đỉnh đầu, Mộ Minh Thăng nhấc chiếc ba toong lên, dùng sức hất mạnh bà ta ra, đẩy sang một bên: "Bà cút đi cho tôi...! !"

Một tiếng thét chói tai thật thê lương cộng thêm tiếng va chạm khi trán Mạc Như Khanh đập vào vách tường phía sau.

"Phịch!" Một tiếng va đập rất mạnh vang lên, nghe thật kinh hãi.

"Đây là người yêu mối tình đầu của tôi, người mà tôi đã luôn tâm tâm niệm niệm không hề quên suốt mấy chục năm qua đây sao? Đây là người đã từng cùng tôi sống cuộc sống vợ chồng suốt mấy năm qua chăng?! Tôi vậy mà lại không biết bà lại là loại người thế này! Người nhà họ Mộ này đã từng có bao giờ bạc đãi bà chưa, Mộ Minh Thăng này đã từng bạc đãi bà bao giờ hay không! !"

Mộ Minh Thăng nói chuyện rất kích động, thân thể đã run hết cả lên.

Ở phía sau, Lan Khê cũng không nhìn nổi được nữa, cô tránh thoát khỏi vòng ôm của Mộ Yến Thần, chạy hướng tới chỗ Mộ Minh Thăng, đỡ lấy cánh tay của ông không để cho ông bị ngã: "Ba... Ba đừng nói nữa... ba không nên kích động, cẩn thận khéo bị phát bệnh..."

Mấy năm trước, bác sĩ đã từng dặn qua, không được để cho trái tim của ông phải chịu đựng sự kích động quá nặng.

Cảm giác được một đôi tay mềm mại nâng đỡ mình, Mộ Minh Thăng thong thả quay đầu, ông như nhìn thấy gương mặt của Tô Nhiễm Nguyệt năm nào đang hiện ra trước mặt.

"Con không bị sao chứ?" Ông hơi hoảng hốt một chút, bàn tay to vươn ra sờ mặt cô.

"Con không sao hết, một chút sơ sảy cũng không có, chẳng phải lúc này con đang đứng ở trước mặt ba rất khỏe mạnh đó sao? Ba!" Trong mắt Lan Khê nước mắt đã rưng rưng.

"Được, vậy là tốt rồi..." Mộ Minh Thăng vỗ vỗ bờ vai cô, che chở phía sau cho cô, ánh mắt đầy hung tợn liếc nhìn qua Mạc Như Khanh một cái, run giọng ra lệnh, "A Phúc, ông đi lại đó đưa phu nhân trở về. Ông nói với lão Tần điều người ở nơi đó đến đây. Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ai còn dám làm hại con gái của tôi, tôi sẽ khiến cho người đó đến cái chết cũng không thể biết mình sẽ chết như thế nào! Ông có nghe thấy tôi nói không? Đi gọi ngay, hiện tại ông hãy đi làm ngay cho tôi đi!"

Ôm sát lấy bả vai của Lan Khê, ông nói: "Đi, nào, con gái của ba, chúng ta đi."

Vừa mới được hoàn hồn từ trong cơn đau nhức, Mạc Như Khanh ôm lấy cái trán đầy máu đang chảy xuôi từ trên trán xuống dưới, đứng lên run giọng nói: "Minh Thăng, ông hãy nghe tôi nói đã... Đúng vậy, tôi thật sự oán hận Tô Nhiễm Nguyệt, tôi cũng thật sự không thích Lan Khê! Nhưng người làm hại con bé là Nhan Mục Nhiễm chứ không phải là tôi! Tôi không hề nghĩ tới việc phải giết Lan Khê bằng được, tôi không hề có ý nghĩ ấy, ông nghe và hiểu cho tôi! Tình cảm của tôi với ông trải qua bao năm như thế, suốt vài chục năm tôi không hề gả đi, chỉ muốn chờ được gả vào cửa nhà ông là bởi vì tôi yêu ông, sao ông lại có thể nỡ lòng vứt bỏ tôi như vậy? !"

Thân thể Mộ Minh Thăng cứng đờ.

"Nếu như bà có ý định thật sự muốn giết con gái của tôi, bà nghĩ rằng tôi và bà còn có thể ở cùng với nhau nữa sao?" Giọng nói của ông đầy lạnh lùng, "A Phúc, ngày mai, ông hãy mang phu nhân đến nhà tổ đi... không có lệnh của tôi không cho phép bà ấy rời khỏi nhà tổ họ Mộ nửa bước!"
Bình Luận (0)
Comment