Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 292.2

Mộ Yến Thần không lên tiếng, vẻ mặt lạnh lùng như điêu khắc khiến người xem trong lòng e ngại.

Lan Khê cũng chưa đối phó qua loại tình huống này, bàn tay mềm mại đặt lên bàn tay to của anh, ghé vào tai anh nhẹ nhàng phun khí, nhỏ giọng nói: "Quần áo của em không cho em chọn à... Sao anh lại muốn để cho người khác thử giùm?"

Cảm giác *** ngứa tê dại này đánh tới, ánh mắt lạnh như băng của Mộ Yến Thần thay đổi.

Tiếng nói của cô mềm mại ngọt ngào, nghe như là oán trách lại như làm nũng khiến Mộ Yến Thần bị choáng ngợp, anh vuốt ve bàn tay nhỏ bé mềm mại nằm trong lòng bàn tay mình, sau đó lòng bàn tay nhanh chóng nắm chặt lấy, như muốn tỏ rõ quyền sở hữu của riêng anh.

Anh hơi dùng sức kéo cô đến trước mặt mình.

Lan Khê ngẩn ra, còn chưa phản ứng kịp thì anh đã đứng dậy, kéo cô lại gần ngực mình, cánh tay cứng rắn như sắt vòng qua eo cô ôm chặt lấy kề sát vào ngực anh.

***Ánh mắt thâm thúy nhìn cô, lạnh giọng nói với cô bán hàng: “Đưa quần áo qua đây."

Cô bán hàng như được đại xá (tha bổng), vội vàng cầm quần áo đưa tới, Mộ Yến Thần một tay bắt lấy, tiếp theo dưới ánh mắt kinh ngạc của Lan Khê, dắt cô đi vào phòng thử đồ. Trong phòng hơi tối, anh dùng mũi chân đóng cửa phòng lại, siết chặt eo, đẩy cô sát vào vách tường.

Cô bán hàng hơi choáng váng, nhất thời không phản ứng kịp, cô ấy muốn thử quần áo, người đàn ông này theo cô ấy vào trong đó làm gì? Cô ta đang không biết tốt xấu đi qua gõ cửa, lại chợt nhớ tới, dường như hiểu ra, gương mặt sung huyết đỏ bừng, chạy nhanh lui ra phía sau hai bước cách phòng thử đồ xa một chút, không dám tới gần.

Trong ánh sáng mờ ảo, đột nhiên Lan Khê cảm thấy bị dồn ép đến thở không nổi, còn chưa phản ứng kịp nụ hôn của Mộ Yến Thần đã rơi xuống, nóng rẩy, nụ hôn mang theo một chút trừng phạt và ý chiếm hữu khắc trên môi cô, giống như muốn nuốt sống cô vào bụng.

"..." Lan Khê run lên dữ dội, trước mặt từng trận mê ly, cảm thấy nụ hôn nóng rẩy của anh quá mức và đột ngột, cô hoàn toàn không có chuẩn bị, chỉ có thể run giọng mở miệng "Không phải anh... Muốn em vào thay quần áo sao..."

Nụ hôn của Mộ Yến Thần thuận thế rơi liên tiếp vào trong cổ cô, ép cô phải ngửa đầu thừa nhận, khiến toàn thân run rẩy tê dại, anh tăng thêm lực đạo mút mạnh một chút: "Anh giúp em thay đồ."

Anh... Giúp cô thay đồ? !

Lan Khê kinh sợ, tê dại trong nụ hôn ước chừng có thể biết được ghen tuông của anh chưa tiêu, cho nên mặc dù khuôn mặt sung huyết đỏ bừng vẫn không kháng cự, hai cánh tay mềm mại còn quấn lên cổ anh như an ủi. Mộ Yến Thần đè chặt cổ tay cô trên tường, một cái tay khác quả thật từ phía sau lưng kéo bộ lễ phục trễ ngực cô vừa mới mặc lên người xuống!

Một tiếng thét chói tai chưa ra khỏi miệng đã bị anh nuốt lấy, bàn tay Mộ Yến Thần chế trụ gáy cô, nụ hôn thật sâu càng lúc càng cường thế hung mãnh, như muốn những suy nghĩ miên man trong đầu cô vừa mới nãy gột rửa sạch sẽ hết thảy, để trong đầu cô chỉ có mỗi mình anh!

Trong lòng Lan Khê kích động, nói không nên lời là cảm giác gì, ngoại trừ việc anh đang làm, tất cả sự tỉnh táo của cô đều sụp đổ trong lửa nóng áp chế của anh, bây giờ trong tâm trí, trong tim cô chỉ có mỗi hình bóng người đàn ông mạnh mẽ này, người đàn ông mà cô yêu thương

Yêu thương của anh làm cho cô nhịn không được run rẩy sa vào.

Giữa lúc mê ly đó, cô nghe tiếng nói lạnh lùng khàn khàn của anh: "Mấy năm qua anh không nên để em không ở bên cạnh anh... Khiến người nhiều có cơ hội lợi dụng, cũng không nên để em nợ nhiều ân tình như vậy!"

Toàn thân Lan Khê như tan chảy, nghe anh trách móc gương mặt cô nóng rực, nhưng trong lòng ê ẩm nhịn không được khàn giọng phản bác: "Em không cố ý trêu chọc người .. Nhưng anh dám nói không có người phụ nữ nào đối xử thâm tình với anh sao... Anh có Nhan Mục Nhiễm, và cả Rella..."

Giọng nói của cô như sũng nước, trêu chọc dục vọng của con người.

Một nụ hôn mãnh liệt rơi vào chỗ nhạy cảm nơi cổ, Lan Khê run lên, chịu không nổi thấp giọng khẽ ngân một tiếng.

"Em muốn tính chuyện này với anh?" Mộ Yến Thần cúi đầu lạnh giọng .

Lần này Lan Khê ngậm miệng, bám bờ vai của anh một chữ cũng không dám nói, trong đầu tràn ngập chuyện cũ. Cô không muốn tính toán những chuyện này, lại càng không nghĩ tới phải so đo, cô chỉ mơ hồ cảm giác hạnh phúc tràn đầy trái tim tới không dễ, hai cánh tay run rẩy quàng chặt cổ anh, không để ý toàn thân mình gần như trần trụi, dính sát vào ngực anh, khóe mắt rưng rưng cô hôn lên môi anh.

Mộ Yến Thần cứng người trong thoáng chốc.

Không bao lâu, sắc mặt lạnh lùng của anh dịu đi khi thấy cô im lặng. Trong con ngươi của anh thoáng qua một chút mê ly, đoạt lại quyền chủ động hôn ngược lại, hai tay anh quấn chặt thân thể cô làm đệm lót sau lưng nàng, không để thân thể cô tiếp xúc trực tiếp với vách tường lạnh lẽo. Ham muốn độc chiếm của anh mạnh mẽ hung mãnh tới như thế, một giây sau cùng hóa thành triền miên quấn quýt triền miện, hận không thể nhét cô vào trong lòng để yêu thương.

...

Khi về đến nhà, sắc trời đã dần tối.

Lan Khê vừa định xuống xe, nhưng bị Mộ Yến Thần ôm trở lại, anh quấn khăn choàng cổ kỹ lưỡng, mang bao tay thật dày cho cô , lúc này mới để cô bước xuống.

Cách đó không xa, trong nhà họ Mộ đèn đuốc sáng trưng.

Mộ Yến Thần khóa xe, từ phía sau ôm eo cô đi thẳng lên bậc thang.

. . . Trong thư phòng ở lầu hai, chị Trương đã ở bên trong cả nửa buổi chiều, thoạt đầu sắc mặt của chị Trương đầy lúng túng sau thì nhẹ nhõm, nhưng vẫn cố nhịn không rơi nước mắt, sau một hồi lâu cuối cùng cũng nói rõ mọi chuyện với Mộ Minh Thăng.

Giờ phút này chị Trương lo sợ không yên nhìn biểu tình Mộ Minh Thăng, sợ ông nổi giận lần nữa, nhưng càng sợ ông nhất thời không chịu nổi mà phát bệnh.

"... Tiên sinh, " chị Trương đưa tay đẩy đẩy ông, "Tiên sinh."

Mộ Minh Thăng ngồi trên ghế mây chợt mở hai mắt ra, trong mắt hằn đầy tơ máu, ông ngồi đây nghe kể chuyện cũ thoáng cái hết cả buổi chiều, càng nghe càng cảm thấy không giống như chuyện của chính mình, nhưng khi nghe đến sau cùng ông hồi tưởng lại, nguyên nhân và lý do mọi chuyện, mỗi một chi tiết đều thực sự ăn khớp với năm đó.

"Tiên sinh, người muốn nói gì, có gì bất mãn cũng có thể trút hết lên người tôi," chị Trương nước mắt rưng rưng, "Vợ ngài đã qua đời, có quá nhiều lời bà ấy không thể giáp mặt giải thích với ngài, trong lòng bà ấy cũng rất đau khổ... Cho nên ngài muốn nói gì, cứ nói với tôi, tôi lắng nghe thay thế vợ ngài."

Mộ Minh Thăng càng không nói nên lời.

Thận trọng căng thẳng, sắc mặt ông khó coi, nói không rõ ràng là đau khổ hay là thất vọng, nên một câu cũng nói không nên lời.

Người hầu bên ngoài kêu to giọng.

Chị Trương hơi kinh ngạc, đứng dậy nghe ngóng, sau khi nghe rõ thì trong lòng run lên, bà quay đầu do dự nói: "Tiên sinh, thiếu gia và tiểu thư trở lại."

Bóng lưng Mộ Minh Thăng vẫn không nhúc nhích.

Chị Trương mở cửa ra nhìn, lại nói thêm: " Mạc phu nhân đã đi xuống, tiên sinh người..."

Sau một lúc lâu, rốt cục Mộ Minh Thăng cũng có động tĩnh.

Ông từ từ chậm rãi đứng dậy, cố gắng nháy mắt mấy cái để tơ máu kia bớt đi, giọng nói khàn khàn: "Chị Trương, chị nhớ kỹ... Về sau trong nhà này chỉ có một phu nhân, trước mặt Như Khanh đừng nhắc đến Nhiễm Nguyệt, bà ấy nghe được sẽ không thoải mái. Đi thôi, chúng ta đi xuống ăn cơm rồi."

Chị Trương kinh ngạc, chần chờ đỡ tay ông, ngơ ngẩn hỏi: "Vậy lát nữa đối mặt với thiếu gia và tiểu thư..."

"Vẫn bình thường như mọi khi, " Mộ Minh Thăng trầm giọng nói, hỏi ngược lại một câu, "Hai đứa nó không phải là con ta sao? Ta không phải người thân của chúng nó sao? Hay chúng nó không phải người thân của ta?"

Chị Trương kinh ngạc, hồi lâu sau mới bình thường trở lại hiểu ông có ý gì, quá xúc động nước mắt dâng lên trong đôi mắt già nua, Chị Trương vội vàng gật đầu đáp lời, đỡ ông đi xuống dưới.

Dưới lầu ánh sáng lóng lánh phát ra từ ngọn đèn chùm chiếu sáng hai người đang đứng nơi đó, giống một bức tranh đẹp.
Bình Luận (0)
Comment