Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 293.2

Nhưng đã phản ứng kịp. Sự chú ý của bà không phải ở bộ lễ phục mình đang mặc.

"Lan Khê, mẹ ghẻ của cháu đâu?" Bà cau mày đi tới hỏi.

Mẹ ghẻ?

Lan Khê ngơ ngẩn một lúc mới hiểu ra dì nhỏ hỏi về Mạc Như Khanh.

"Bà ấy đang cùng cha cháu ở trong phòng khách chính nói chuyện với ông ngoại. Cháu và anh trai cũng vừa mới đi thăm ông ngoại," Lan Khê hạ giọng khẽ hỏi lại: "Dì nhỏ, dì tìm bà ấy sao?"

Tô Nhiễm Tâm cười lạnh một tiếng: "Cho dù dì không va chạm gì với bà ta, hôm nay bà ta cũng sẽ tìm đến cả nhà chúng ta... Cháu cho rằng dì không biết hôm nay bà ta định làm cái gì sao? Đây là bữa tiệc của ông, nếu bà ta dám làm gì đó, hôm nay dì sẽ để cho bà ta không còn đường để trở về!"

Hàng lông mi thật dài run rẩy ở dưới ánh đèn, Lan Khê khép mắt lại không nói gì...

Tô Nhiễm Tâm cảm thấy kỳ quái: "Không đúng. Nếu như dì có thể nghĩ ra được Mạc Như Khanh muốn làm cái gì đó, vậy thì người thông minh như Mộ Yến Thần cũng nhất định có thể nghĩ đến. Chẳng lẽ hôm nay nó định trơ mắt ra nhìn chuyện của mẹ con bị moi ra ở thời khắc này, trong trường hợp này sao? ! Không nói đến chuyện danh dự của mẹ cháu bị phá hủy, danh dự của nhà họ Tô và mạng sống của ông sợ rằng cũng sẽ bị phá hủy theo! !"

Lan Khê nhẹ nhàng gật đầu, cặp mắt trong như nước nhìn Tô Nhiễm Tâm vẻ thản nhiên: "Cháu biết, những điều này anh ấy đã nói với cháu rồi, bảo cháu không cần phải lo lắng, chỉ cần quan sát là được."

"Quan sát thôi ư?" Tô Nhiễm Tâm cất cao giọng, mặt căng ra đến đỏ bừng, "Quan sát ở đây là có ý gì? !"

"Dì nhỏ, anh trai cháu không thể nào để mặc cho mẹ của mình phá hỏng buổi tiệc mừng sinh nhật của ông ngoại đâu.♡diễn‿đàn‿l♡ê‿quý‿đ♡ôn Anh ấy đã nói với cháu như vậy nhất định là có lý do, không bao giờ anh ấy làm chuyện gì mà chưa nắm chắc." Lan Khê tiếp tục giải thích với dì nhỏ.

"Cháu..." Tô Nhiễm Tâm giận đến mức chỉ thốt lên được một câu. Mặt bà thoáng đỏ lên, tức giận dùng ngón tay chọc chọc vào trán Lan Khê: "Trong tình yêu, tất cả mọi người đều trở nên đần độn, câu này rất đúng với cháu đấy!"

... tại sao lúc này lại chỉ có thể quan sát thôi nhỉ?

... tại sao có thể cứu giúp mà lúc này lại chỉ nhìn mọi chuyện xảy ra đây?! !

Lan Khê che trán cười nhẹ, mặc dù lúc này trong lòng cũng đang co rút lại vì quá lo lắng, nhưng cô vẫn tin tưởng vào Mộ Yến Thần. Anh đã nói không sao, thì nhất định tối nay sẽ không có chuyện gì.

Đột nhiên, tiếng đàn dương cầm ở bên ngoài dừng lại, bữa tiệc chợt xôn xao một hồi, tựa như có chuyện gì đó đã xảy ra.

Lan Khê và Tô Nhiễm Tâm liếc nhau một cái, nhất tề ra khỏi phòng, từ hành lang lầu hai nhìn xuống, nhìn về phía trung tâm sân khấu hình bầu dục.

Mộ Minh Thăng tay chống quải trượng, mặc bộ tây trang mầu tím làm nổi bật lên tinh thần quắc thước, ngay cả mái tóc hơi bạc cũng đã được ông nhuộm đen lại, ánh mắt ông ngời sáng cầm lấy micro hướng về phía mọi người tựa như muốn nói mấy lời gì đó.

"Thưa toàn thể quý vị... các thân bằng hảo hữu, các quý khách tới dự buổi lễ, tối nay chúng ta đến đây để ăn mừng đại thọ Tô lão tiên sinh tròn 70 tuổi. Nhân cơ hội này, tôi có mấy câu nói muốn nói với mọi người, tôi sợ rằng nếu như chuyện này tôi không nói ra, cuối cùng lại bị một người nào đó không có thiện ý mang đi rêu rao, nói bóng nói gió. Đến lúc đó tôi có muốn giải thích cũng không thể giải thích được ." Gương mặt hiền hậu của ông nở một nụ cười.

Lời này vừa nói ra làm cho rất nhiều người trong hội trường đều thấy khó hiểu, tiếng bàn luận xôn xao lan tràn khắp nơi.

"Mọi người đều biết người vợ cả trước đây của tôi là con gái lớn của Tô lão tiên sinh. Hai chúng tôi có một con gái tên là Lan Khê, hiện tại cũng đã lớn. Tôi bây giờ cũng đã có tuổi rồi, thật ra thì trong nhà không có chuyện gì khác cần phải quan tâm. Chỉ duy nhất có một chuyện cần phải quan tâm đó là chuyện lập gia đình của con gái. Cha mẹ không thể quyết định thay con cái đường đi của chúng sau này, cũng như không thể giúp đỡ cho hạnh phúc của con cái... Nhưng ít ra có một chút việc tôi vẫn còn có thể làm được, đó chính là đừng để cho con mình phải chịu khổ, phải lâm vào tình thế khó xử bởi những nghiệp chướng mà ở đời trước chúng ta đã tạo ra. Cho nên hôm nay, ở nơi đây, tôi muốn nói trước chuyện này với quý vị để tránh sau này các cháu lại bị người khác gây khó dễ ..."

Dưới sân khấu, sắc mặt Mạc Như Khanh chợt thay đổi.

Không đúng.

Chuyện không nên phát triển như vậy.

Bà đã sớm định ra kế hoạch, vào giữa buổi tiệc mừng thọ của lão già kia, khi phát lại những hình ảnh về thành tích của lão, bà sẽ động tay chân ở bên trong, lôi ra, nói công khai rõ ràng toàn bộ chuyện quân hôn năm đó của Tô Nhiễm Nguyệt và Mộ Minh Thăng, chuyện Tô Nhiễm Nguyệt ngoại tình sinh con... đến lúc đó nhất định tất cả sảnh đường sẽ phải kinh ngạc!! Bà bất kể người của nhà họ Tô ra sao, bà chỉ muốn cho Mộ Minh Thăng, chồng của bà thấy rõ rằng, người vợ trước của ông, Tô Nhiễm Nguyệt kia, là một phụ nữ không tuân thủ đạo đức đến cỡ nào ***! Cho dù bà, Mạc Như Khanh này, có xuất thân thấp hèn, chỉ cần một điểm này thôi cũng đã mạnh hơn cô ta, bà xứng đáng làm vợ của Mộ Minh Thăng hơn cô ta!

Nhưng mà không thể dưới dạng thế này. . .

Mộ Minh Thăng cố gắng chớp mắt mấy cái, nén lại kích động trong lòng, tròng mắt ông đầy tơ máu, giọng nói khàn khàn: "Năm đó tôi và Nhiễm Nguyệt kết hôn, nhưng nhiều năm không có con. Năm Tô Nhiễm Nguyệt 28 tuổi, đột nhiên có Lan Khê, cả nhà chúng tôi đều rất vui vẻ. Đây là cốt nhục của nhà họ Mộ chúng tôi, là bảo bối của nhà chúng tôi vẫn luôn yêu thương hơn hai mươi năm qua. Nhưng bây giờ bởi vì một chuyện, nên nhất định con gái tôi phải được biết rõ ràng thân thế của mình, bởi vì nó liên quan đến hạnh phúc chung thân sau này của cháu. Vì vậy tôi, thân là một người làm cha nhất định phải đứng ra nói cho con biết, thật ra thì cháu không phải là con gái của tôi và Nhiễm Nguyệt. Lúc trước vì để cho trong nhà an tâm, chúng tôi đã đón cháu từ tay một người ngoài và đã nuôi cháu cho tới bây giờ."

"Ầm" một tiếng tựa như tiếng sấm nổ tung, tiếng thảo luận của tất cả mọi người trong bữa tiệc bắt đầu bùng nổ ầm ĩ, cũng có người bị tin tức bất chợt xuất hiện này làm cho chấn động trở nên thẫn thờ.

Điều này cũng bao gồm cả Lan Khê và Tô Nhiễm Tâm ở trên lầu hai, còn có cả Tô lão tiên sinh đang ngồi trên xe lăn ở bên cạnh.

Ông cụ Tô miệng há to, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, bàn tay nắm vào cạnh xe lăn kịch liệt run rẩy, tựa như không thể tin được. Ông cụ quay đầu lại nhìn phu nhân của mình, nhưng chỉ nhìn thấy trong mắt Tô lão phu nhân lệ nóng doanh tròng, không biết đang suy nghĩ gì, bà chỉ cầm tay của ông lão nhà mình, ý bảo ông không nên kích động.

Trên sân khấu, tiếng Mộ Minh Thăng vẫn đang tiếp tục giải thích. Tiếng bàn luận ở xung quanh sắp lấp đi cả tiếng của ông.

Dưới sân khấu, Mạc Như Khanh đã chợt hiểu ra.

Rốt cuộc bà đã hiểu rõ rồi.

Mộ Minh Thăng nói như vậy, làm như vậy, chẳng qua là vì bảo toàn danh tiếng cho nhà họ Tô và Tô Nhiễm Nguyệt, bảo toàn cho Tô lão gia được bình yên vô sự.

Khi ông đã biết Lan Khê không phải là con gái ruột thịt của mình, thì nhất định biết Lan Khê là con riêng của Tô Nhiễm Nguyệt, hơn nữa còn là đứa con được sinh ra cùng với người đàn ông khác! Còn nữa, nhất định ông cũng biết tối nay bà sẽ làm cái gì, cho nên mới đoạt cơ hội trước, giãi bày câu chuyện ở trước mặt mọi người như thế! !

"Không..." Mạc Như Khanh sắc mặt tái nhợt, lui về phía sau.

"Không phải như thế. . ."

Tất cả mọi chuyện mà bà đã tỉ mỉ sắp xếp cứ như vậy bị hủy hoại, bị phá hủy hoàn toàn... Người chồng của bà biết rất rõ vợ trước của mình ngoại tình... ông đã biết rất rõ ràng, nhưng lúc này ông vẫn nhất định phải bỏ qua thể diện của nhà họ Mộ, bảo vệ cho vợ trước và con gái của cô ta! !

"Không phải như thế! !" Mạc Như Khanh hét lên một tiếng xé lòng!

Sự đố kỵ hoàn toàn tràn ngập trong ngực của bà. Cả người bà cũng vì vậy mà run lẩy bẩy, nắm đấm cũng không sao siết chặt được. Bà giống như bị điên, xô đẩy mọi người ở chung quanh, theo bậc thang phía sau leo lên sân khấu thật cao kia, trong tiếng kinh hô của mọi người, bà xông về Mộ Minh Thăng!

Tiếng nói của Mộ Minh Thăng buộc phải dừng lại.

Thần sắc trên mặt ông đông cứng lại, xanh mét. Ông bỏ cây quải trượng, có chút khẩn trương dùng hai tay che micro, không để cho tiếng của bà xuyên thấu vào micro khuếch tán ra. Vì thế âm thanh phía sau lưng bắt đầu vang lên những tiếng u u sắc nhọn chói tai.
Bình Luận (0)
Comment