Hào Môn Thừa Hoan: Mộ Thiếu, Xin Anh Hãy Tự Trọng!

Chương 87

—— Nhan Mục Nhiễm chưa từng gặp qua dáng vẻ này của Mộ Yến Thần.

Mặc dù cô ta chưa tiếp xúc nhiều với anh, nhưng kể từ lần đầu gặp ở Dạ Vô Cương đến nay, cô ta đều dõi theo từng bước đi của anh ở thành C. Tính anh lạnh lùng, nhạt nhẽo, đối với ai cũng đều như nhau. Nhưng Mộ Yến Thần lúc này so với người đàn ông lúc nãy trong nhà hàng như hai người xa lạ!

"Tiểu thư, vẫn đỗ nơi này sao?" Tài xế ngồi phía trước hỏi.

Nhan Mục Nhiễm bừng tỉnh lại, khuôn mặt xinh đẹp tái xanh, chỉ một phút thất thần mà bóng dáng hai người phía trước đã biến mất, chiếc xe màu đen biến mất giữa dòng đường đông đúc, muốn đuổi theo cũng không kịp.

Ngón tay hung hăng bấm mạnh vào lòng bàn tay, sắc mặt Nhan Mục Nhiễm lúc đỏ lúc trắng, lạnh lùng nói: "Thôi, không cần nữa."

Cô ta uể oải dựa vào lưng ghế, mặc chiếc taxi chở về nhà.

—— Haizz, cô ta thật hi vọng mình đã nhìn nhầm rồi, chẳng lẽ Mộ Yến Thần lại cùng một nữ sinh cấp ba phát sinh tình yêu? Quá hoang đường! Nhưng nếu không là tình yêu thì là gì? Sự thân mặt khắng khít ấy, cách một khoảng xa vẫn nặng nề đâm vào mắt cô ta!

Điện thoại di động chợt vang lên.

Cô ta cầm di động lên xem, là số của Mạc Như Khanh.

Nhan Mục Nhiễm nghi hoặc, không biết bà gọi điện với mục đích gì, nhưng vẫn nhanh chóng nhận điện: "Bác gái, cháu là Nhan Mục Nhiễm."

Thanh âm nhu hòa của Mạc Như Khanh truyền tới: "Mục Nhiễm sao? Cũng không có việc gì, hai bác vừa mới về nhà, muốn điện hỏi xem con cùng Yến Thần vì sao lại gấp gáp bỏ đi như vậy? Đã giải quyết xong việc chưa"

Nhan Mục Nhiễm: ". . . . . ."

Đôi mắt trong veo xuất ra tia âm u, cô ta thoáng nhìn về hướng chiếc xe Mộ Yến Thần biến mất, cố nén nghi ngờ cùng không cam lòng: "Dạ xong rồi . . . . . Chúng con đang ở chung một chỗ."

Dù là diễn trò nhưng một khi đi đến bước này thì đã không rút ra được, mà cô ta cũng không cam tâm rút lui từ bỏ.

***

Trong xe im ắng phiền muộn, vì Mộ yến Thần không chịu lái xe đến tiệm kem Haagen-Dazs mà Lan Khê trở nên cáu gắt. Hôm nay thành tích của cô có tiến bộ vượt bậc, rõ ràng lúc nãy anh còn hứa sẽ thưởng cho cô nhưng giờ lại keo kiệt một phần kem là sao???.

"Bà dì của em đi rồi." Cô cố gắng tìm lí do giành lại quyền lợi cho mình.

—— Kỳ kinh nguyệt đã qua, vì sao không thể ăn kem lạnh?

Ánh mắt Mộ Yến Thần vẫn trầm tĩnh như nước: "Đổi lại cái khác đi."

"Nhưng em chỉ muốn ăn kem."

"Chỉ muốn kêu phần kem to nhất, sau đó ngồi nhìn anh ăn?" Anh nhẹ nhàng nhíu mày.

"Không phải. . . . . ." Lan Khê uất ức, lần này cô rất muốn ăn thử món kem nổi tiếng mà.

Anh gật đầu, giọng vẫn mềm mại nhưng ý tứ chắc nịch: "Đổi lại."

Lan Khê cắn răng, liếc xéo anh: "Quay xe lại, em muốn về kí túc xá."

Cô nói xong làm bộ xoay người muốn mở cửa xe, Mộ Yến Thần liền biến sắc, bàn tay kéo gáy cô trở lại, con ngươi đen nhìn sâu vào mắt cô, không dám nổi giận, ánh mắt nồng nàn như muốn hòa tan người đối diện, khàn khàn nói: "Đừng lấy việc này uy hiếp anh . . . . . Đổi lại cái khác đi, khuya rồi ăn kem lạnh không tốt cho dạ dày, bữa khác anh sẽ mua cho em ăn, chịu không?"

Đôi đồng tử của anh pha lẫn yêu thương cùng đau đớn bất đắc dĩ, Lan Khê vốn còn muốn chống đối nhưng tâm đã mềm đi như nước, sự quật cường bị ánh mắt dịu dàng hóa giải, Lan Khê đành cúi đầu thỏa hiệp, hàng mi dài rũ xuống, miệng nói thầm ——

"Về sau anh không được dùng ánh mắt này nhìn người con gái khác, biết chưa?"

Mộ Yến Thần không nghe rõ lời thì thầm của cô, nghiêng người qua hỏi: "Em nói gì?"

Lan Khê quay mặt đi, khẽ lắc đầu.

Cô cảm giác có điều gì đang thầm biến đổi đều, càng ngày càng mất đi kiên trì. Bản thân đang dần buông thả, mặc cho tình cảm cấm kị kéo mình vào cõi hư vô xa vời. Thậm chí, cô còn muốn độc chiếm anh.

Tâm tư của cô đang từ thỏa hiệp tiến dần đến chủ động?.

Lời nói cùng suy nghĩ dạo gần đây cứ như ngựa mất dây cương, sự mất tự chủ này làm cho cô sợ hãi, sợ mình lún vào thật sâu, vạn kiếp bất phục.

Tận khi về đến nhà, trong đầu Lan Khê vẫn lăn tăn vấn đề này, thần trí hoảng hốt, điện thoại trong túi rung lên, một hồi lâu cô mới phát hiện ra.

Lan Khê vừa cầm túi sách vừa móc điện thoại trong túi ra, màn hình hiện lên hai chữ làm mặt cô thoáng chốc trắng bệch.

Mộ Yến Thần vừa từ phía sau đi tới, đang muốn ôm cô, lại thấy cả người cô cứng đờ, anh cúi xuống nhìn, còn chưa thấy được chữ trên màn hình điện thoại, cô đã nhanh chóng bấm nút nhận, vừa giơ tay che miệng anh, vừa nhẹ giọng kêu lên: "Dì Mạc."

Hai chữ quen thuộc này khiến Mộ Yến Thần dừng tất cả mọi động tác.

"Lan Khê hả? Dì mạc gọi điện vào giờ này có quấy rầy đến con không?"

". . . . . . Không đâu ạ."

"Ha ha, vậy thì tốt, con đang làm gì, sao trong kí túc xá lại an tĩnh quá vậy ?Mọi người đều đã ngủ?"

". . . . . . Dạ vâng " Lan Khê ngước lên nhìn vào mắt anh, bốn mắt giao nhau, miệng tiếp tục cố gắng ứng phó, "Các bạn đều ngủ hết rồi."

"Nề nếp trong kí túc xá tương đối tốt nhỉ, đúng rồi dì với ba con mới từ chợ trung tâm đi ra, đang đứng đối diện cổng trường của con để chờ chú Lưu tới đón. Con thuận tiện thì ra gặp dì một lát, có chút đồ muốn đưa cho con"

Cái miệng dính sát trong lòng bàn tay có chút chuyển động, Lan Khê không ngẩng đầu, tay càng bụm chặt miệng anh hơn, ấp úng: "Ngại quá dì Mạc, con vừa mới tắm xong, hiện tại đã lên giường ngủ."

Đầu bên kia Mạc Như Khanh nhất thời cứng họng, lúc sau cười tự trào: ". . . . . . Vậy à? Thế thì. . . . . ."

Mộ yến Thần rốt cuộc không nhìn nỗi nữa, gạt bàn tay nhỏ bé trên miệng ra, giật điện thoại từ tay cô, tắt máy, bỏ lại vào túi chính chủ. Lòng bàn tay Lan Khê trở nên trống trơn, mồ hôi lạnh tuôn ra, con ngươi lóe lên nỗi sợ hãi.

"Sau này không cần nhận những cuộc gọi như thế này nữa, nhớ chưa?" Giọng nói rét lạnh âm u.

Lan Khê ngớ ngẩn, lúng ta lúng túng mở miệng: "Dì rõ ràng muốn đột ngột kiểm tra em" Cô dừng một chút, ngước mắt nói tiếp: "Đã mấy ngày em không vế kí túc xá ngủ, quản lí đều ghi chép lại cẩn thận, em còn nói với Kỷ Diêu là về nhà ở . . . . . . Nếu mẹ anh nghi ngờ bỏ công điều tra một chút, chắc chắn sẽ bị lộ hết. . . . . ."

Lời nói như thế, trong màn đêm u ám khiến mi tâm Mộ yến Thần nhíu chặt lại.

Cô bình tĩnh nhìn thẳng vào anh, coi như cô không nói nhưng anh vẫn có thể đoán được suy nghĩ của cô lúc này —— nói dối cùng lừa gạt luôn luôn song hành cùng nhau, đày đọa con người ta trong mặc cảm tội lỗi, bất kể là lí do gì, sai thì vẫn là sai.

Mộ Yến Thần cảm thấy phiền não, nguyên buổi tối hết diễn trò rồi lại tránh né. Ở phòng ăn phải dễn vở kịch buồn nôn, về tới nhà còn phải cùng cô gạt đông gạt tây. Hơi thở anh trầm xuống , đang muốn ôm cô vào lòng để cùng bàn lại chuyện này, cô lại né tránh, hai tay chặn vai anh, nhỏ giọng: "Em muốn đi tắm."

Tiếp theo Lan Khê thay giày, tránh thoát khỏi lòng anh, chạy nhanh vào phòng tắm.

***

Đợi đến lúc cô đi ra, Mộ Yến Thần đã dùng nhà vệ sinh trong phòng ngủ tắm xong sạch sẽ. Trong phòng khách mở máy sưởi, anh ngồi vào chiếc bàn thấp xem xét lại đống văn kiện, động tác giơ tay nhấc chân vô cùng trang nhã, lịch thiệp.

Lan Khê lau tóc, kinh ngạc nhìn anh.

Mộ Yến Thần sớm đã phát hiện ra sự tồn tại của cô gái nhỏ, nhưng thanh sắc vẫn bất động, tiếp tục chuyên chú vào xấp văn kiện. Sau hồi lâu, phòng khách không còn nghe thấy tiếng bước chân, bóng dáng của cô cũng mất hút, chẳng biết đã chạy đi đâu.

Mộ Yến Thần cau mày, ngước mắt lướt nhìn chung quanh.

Mùi hương hoa hồng đột ngột xộc vào khoang mũi, gương mặt tuấn tú trở nên căng cứ, anh đã biết được cô nhóc trốn ở nơi nào, vẫn tiếp tục bất động. Quả nhiên, hai cánh tay mềm mại từ một bên bàn thấp trườn lên quấn chặt cổ anh, cô luồn người xuống hai cánh tay đang cầm xấp văn kiện, nhào vào vòm ngực ấm áp, đem bản thân ngăn cách tầm mắt anh với xấp văn kiện.

Ánh mắt Mộ Yến Thần lắng đọng trong đêm tối khẽ phát ra những tia sáng, chăm chú nhìn cô, nhìn cô chậm rãi liếm liếm yết hầu trên cổ mình. Cả đêm trầm lặng, giờ phút này anh như muốn phát điên lên, dù cơ thể mãnh liệt phản ứng, nhưng vẫn cố duy trì tư thế bất dịch, mặc cô làm loạn trên người anh.

"Em không ngủ được." Làn điệu mềm mại mang theo chút ai oán, cô không cam lòng nhìn anh trấn tĩnh như vậy, còn mình lại bị hành hạ đến thần trí bay loạn, cả người muốn chao đảo.

Mộ Yến Thần tiếp tục động tác “ngồi thiền”.

Lan Khê nâng mắt nhìn anh, bên trong chứa đầy oán trách, để phát tiết nỗi tức giận, răng cô tấn công môi anh, cô muốn xem anh còn có thể trấn tĩnh được bao lâu.

Tại sao? Tại sao chỉ có mình cô lo lắng đến mất ăn mất ngủ?

Vì sao chỉ một cuộc gọi của Mạc Như Khanh đã làm cô cảm thấy đất trời âm u, không chút ánh sáng?

Tất cả đều vì người đàn ông đáng ghét này.

Là anh kéo cô xuống, không thể lật lại tình thế.

Mộ Yến Thần ngưng mắt nhìn lan Khê ở khoảng cách gần, đột nhiên nhớ tới một bài viết trong tờ báo anh từng đọc, bàn luận về việc phụ nữ đối với người đàn ông đầu tiên của mình luôn tồn tại hận ý sâu trong đáy lòng. Trong lần đầu phá kén ấy, họ luôn ở vào thế bị động, buộc phải thừa nhận nỗi đau khổng lồ, nên họ luôn tìm cơ hội trả thù lại kẻ đầu sỏ, nếu không sẽ mang theo sự ấm ức trong suốt thời gian dài.

Nghĩ tới đây ánh mắt Mộ yến Thần dịu xuống, nhẹ nhàng đáp lại cô.

Cô vừa mới đánh răng, trong khoang miệng còn thoang thoảng mùi thơm của kem đánh răng, cùng nhãn hiệu với loại anh đang dùng. Thân thể Mộ Yến Thần dần bùng lên ngọn lửa nóng, vừa chạm đến lưỡi cô, văn kiện từ lòng bàn tay rơi xuống, hai tay anh trở nên rãnh rỗi liền giữ chặt hông cô.

Lan Khê vẫn còn oán giận, không muốn nghiêm túc hôn, chỉ muốn cắn, cắn cắn cắn,… cắn cho anh đau chết nè.

Bị cắn đau, Mộ Yến Thần chậm rãi mở mắt, dịu dàng nhìn cô, mặc cho cô cắn, sự đau nhói lan ra khắp nơi, môi anh phát ra những thanh âm khàn đục: "Lan Khê ngốc! Em muốn làm gì?"
Bình Luận (0)
Comment