Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 10

Nhìn lướt qua động tác của bạn tốt . Vân Dật Bạch hơi mím môi, "Bây giờ là giờ làm việc!"

"Mười mấy hai mươi phút không ảnh hưởng gì cả! Cậu ở đây buồn cái gì?" Lăng Thiếu Dương hứng thú hỏi.

Thành thật mà nói, hắn thật sự không cần thiết nói gì cho bạn tốt. Nhưng hiện tại hắn cũng xác thực cần người tâm sự. Quay đầu liếc nhìn bạn tốt, Vân Dật Bạch mở miệng, "Buổi tối uống một chén?"

"Tốt!" Lăng Thiếu Dương đứng lên, nụ cười dỡ xuống, hai người bắt đầu đầu nhập công việc.

Xúc động cúp điện thoại của Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh suốt cả ngày đều ở đây nín thở chờ. Chỉ sợ Vân Dật Bạch đột nhiên xuất hiện ra. Cho nên, cô căng thẳng suốt cả ngày. Không gặp Vân Dật Bạch, điều này làm cho cô thở nhẹ một hơi. Không thể làm gì khác hơn là toàn tâm chăm sóc Vân Mẫu.

Có nên tới hay không chứ? ! Thi Tĩnh cô đơn nghĩ tới.

Đêm hoa mới lên, xa hoa truỵ lạc dưới đèn neon, bên trong quầy rượu các loại nam nữ theo âm nhạc chập chờn bản lĩnh.

Buông lỏng cà vạt một chút trên cổ. Vân Dật Bạch một tay cầm ly rượu. Không chút để ý lướt qua nam nữ trong sàn nhảy .

"Tôi nói cậu tới cùng tôi uống rượu, cậu lại không chịu mở miệng nói chuyện? Cậu có biết ở bên cạnh cậu đã có bao nhiêu nữ nhân lắc lư không? Nhưng bộ dạng cậu như đống phân làm cho các nàng không dám tiến lên!" Lăng Thiếu Dương hào khí ngửa đầu uống vào ly rượu, mở miệng nói chuyện.

Vân Dật Bạch khẽ nhướng mày, "Đây không phải là cho cậu cơ hội sao? Nhân cơ hội đi an ủi những người đó. Để cho cậu hôm nay mang đi!" Hắn nhấp một miếng ly rượu, lạnh nhạt nói.

"Cái người này rất không có thú vị. Nói đi, cậu rốt cuộc là lạ ở chỗ nào? Là công việc sao? Không đúng, cái người này luôn luôn đem áp lực trên công việc làm động lực. Có áp lực thời điểm, cậu rất vui vẻ! Rốt cuộc chuyện gì?" Lăng Thiếu Dương thấy thế không khỏi có chút lo lắng.

Không phải công sự vậy cũng chỉ có thể là chuyện riêng rồi ! Mấy năm qua này đối với chuyện riêng bạn tốt mà nói , vậy cũng chỉ có Vân Mẫu rồi. Nhưng thật sự có chuyện hắn cũng sẽ không ở chỗ này uống rượu, như vậy nam nhân phiền não chỉ có một rồi !

Chẳng lẽ là bởi vì. . . . . . Đàn bà? !

Nghĩ tới đây, Lăng Thiếu Dương mắt trước sáng lên, nụ cười hài hước trong nháy mắt lan vào trong mắt của hắn, "Hắc hắc, hắc hắc. . . . . ."

Vân Dật Bạch có chút kỳ quái nhìn bạn tốt nụ cười, hắn không thoải mái giật giật thân thể, "Làm gì? Tôi không phải phụ nữ của cậu!"

"Ai nha, đừng hẹp hòi như vậy chứ! Nói cho mình biết, là ai, là ai ?" Lăng Thiếu Dương chợt ôm Vân Dật Bạch cười nhẹ nhàng nói.

"Nụ cười trên mặt cậu thật làm cho người khác cảm thấy buồn nôn!" Vân Dật Bạch run run người,lùi ra một bước, "Làm gì cười như vậy?"

"Thành thật mà nói, cậu là bởi vì phụ nữ mà phiền não chứ gì ? !" Lăng Thiếu Dương mặt đoán nụ cười tiến lên trước, tặc hề hề cười cười.

Nghe lời nói bạn tốt, Vân Dật Bạch có chút ngoài ý muốn nhìn hắn một cái. Trong đầu cảm giác bị người khác nói thẳng ra , thật là một loại trải nghiệm không quá vui vẻ.

Xoay mặt không để ý ánh mắt hài hước tới bạn tốt, Vân Dật Bạch cúi đầu uống rượu không nói.

Động tác này đã trực tiếp nói cho Lăng Thiếu Dương, hắn đoán không lầm! Cái nhận thức này khiến Lăng Thiếu Dương không nhịn được kích động một chút. Không thể trách cứ cậu ta, mặc dù bạn tốt là chủ tịch tập đoàn được người người ca ngợi. Nhưng mà đối với với nữ nhân, cậu ta luôn là có cố chấp.

Mỗi người đàn ông bình thường, đều có sự rung động. Vân Dật Bạch cũng không ngoài ý muốn. Chỉ là, hắn muốn những nữ nhân kia, cho tới bây giờ cũng không có xuất hiện qua lần thứ hai. Có lúc hắn sẽ cho là, nam nhân như vậy rốt cuộc có hay không cùng nữ nhân xảy ra qua quan hệ. Nhưng là hắn lại không giống như là bộ dạng chưa thỏa mãn dục vọng.

"Là ai ? Là ai ? Nói cho tôi biết a, nói cho tôi biết nhanh lên là ai ? Người phụ nữ như thế nào nào có thể may mắn để cho cậu coi trọng?" Lăng Thiếu Dương có chút hưng phấn.

Nghe vậy, động tác uống rượu Vân Dật Bạch dừng một chút. Trong đầu lập tức thoáng hiện khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tĩnh . Sau một khắc hắn không tiếng động lắc đầu một cái, không muốn thừa nhận là vì cô mà ảnh hưởng tâm tình của mình.

"Làm gì không nói lời nào? Không muốn nói cho tôi biết? Tôi đã từng gặp sao?" Lăng Thiếu Dương hứng thú nói.

" Cô ta không phải người phụ nữ của tôi!" Vân Dật Bạch mặt lạnh.
Bình Luận (0)
Comment