Cô lại lên giường cùng Vân Dật Bạch!
Trước đó cô vừa được biết đứa bé chính là con của Vân Dật Bạch, vậy mà giờ cô lại cùng anh lăn lộn trên giường!
Sự thật này khiến Thi Tĩnh không kiềm được coi thường chính mình. Tại sao
cô có thể vừa biết rõ quan hệ giữa Vân Dật Bạch và Lạc Du lại có thể
phát sinh quan hệ với anh được chứ?
Một đường chạy vội trở về nhà kính trồng hoa, hình ảnh trong phòng nhất thời khiến cô có chút kinh ngạc.
Đằng sau cửa kính, Lăng Thiếu Dương cầm trên tay tờ giấy trước đó cô xem ở
văn phòng giơ lên. Sắc mặt Lạc Du trắng bệch nhìn Lăng Thiếu Dương không biết đang nói gì.
Không bận tâm đến những rối rắm trong lòng,
Thi Tĩnh nhanh chóng đẩy cửa tiến vào, vừa kéo Lăng Thiếu Dương sang một bên, vừa tức giận nói, "Anh đang làm cái gì vậy? Là Vân Dật Bạch kêu
anh đến đây làm khó em ấy phải không?"
Bị cô kéo lùi vài bước
Lăng Thiếu Dương lạnh nhạt liếc nhìn Thi Tĩnh. Không giống trước kia,
trong ánh mắt anh không có một tia cười, khóe môi giễu cợt nhếch lên,
"Phụ nữ các cô toàn tự cho mình là đúng!"
Từ trước đến giờ Thi
Tĩnh chưa từng thấy Lăng Thiếu Dương như vậy. Trên mặt Lăng Thiếu Dương
trước giờ luôn là vẻ mặt tươi cười, nhưng lúc này đây anh lại lạnh nhạt
nhìn cô. Ánh mắt lạnh lẽo lướt qua cô dừng lại trên khuôn mặt tái mét
của Thẩm Lạc Du.
Cuối cùng, anh bỏ lại một câu sẽ quay lại. Rồi quay người rời đi!
Anh rời đi mang theo cảm giác lạnh lẽo ngột ngạt trong phòng. Ngay lúc anh
rời đi toàn thân Thẩm Lạc Du mềm nhũn ngã khuỵu xuống đất.
Hai má cô trắng bệch không chút huyết sắc, miệng không ngừng lẩm bẩm, "Làm sao có thể? Không thể như vậy được!"
Bộ dạng của em ấy khiến Thi Tĩnh bị dọa sợ, cô vừa ôm lấy Lạc Du vừa quan
tâm hỏi, "Cái gì không thể? Em làm sao vậy? Lăng Thiếu Dương đã nói gì
với em?"
"Không thể như vậy được, tại sao lại như vậy chứ?!" Thẩm Lạc Du không ngừng lẩm bẩm. Trong lòng cô sớm đã loạn thành một mớ hỗn
độn. Nhưng lại không có ai giải đáp được cho cô.
"Lạc Du?!" Thi Tĩnh bất an ôm em ấy hỏi. Cô hy vọng cách này có thể giúp em ấy biết được bên cạnh vẫn còn người để giúp đỡ.
Thẩm Lạc Du không ngừng lắc đầu, vì chuyện này trong lòng cô đã trở lên hỗn
loạn, sớm đã không để ý đến xung quanh. Chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ.
"Lạc Du, đã xảy ra chuyện gì?" Thi Tĩnh có chút hoang mang, bây giờ cô không dám nói với Lạc Du về kết quả xét nghiệm. Cô rất lo sợ cảm xúc còn chưa ổn định của Lạc Du lại xấu đi.
"Chị Tĩnh... em..." Cô không biết phải nói thế nào.
Rõ ràng bản thân cô đã xác định được mọi chuyện, đến cuối cùng nó lại trở
nên rối mù như vậy, điều này bảo cô phải nói thế nào đây?
Nhìn bộ dạng muốn nói lại thôi, khiến cho Thi Tĩnh không khỏi nhớ đến Lăng
Thiếu Dương. Nhất định là do anh ta gây ra chuyện này!
"Chị đi tìm anh ta tính sổ!" Dứt lời cô quay người rời đi.
Nửa giờ sau, Thi Tĩnh lại một lần nữa quay trở lại Vân thị.
Từ từ mở mắt ra, giống như nhớ ra điều gì. Theo thói quen anh đưa tay ôm
người bên cạnh vào lòng, lại phát hiện bên cạnh đã không có ai.
Mất mát hiện lên trong đáy mắt, một tay chống lên ngồi dậy, lấy một bộ đồ
tây trong tủ quần áo mặc vào, lúc này anh mới rời khỏi phòng nghỉ. Vừa
định ngồi xuống, cửa lớn bịch một tiếng bị đẩy ra.
Lăng Thiếu Dương người đầy lệ khí tiến vào, không ngừng thở mạnh nhìn bạn tốt. "Rượu!"
Vân Dật Bạch thản nhiên đưa mắt vào phòng nghỉ.
Lăng Thiếu Dương nhanh bước xoay người rời đi, lát sau khi xuất hiện trước
mặt anh, trong tay cậu ta cầm hai chiếc ly và một chai rượu.
Hai người tự rót cho mình một ly, anh không đợi chạm cốc cùng Vân Dật Bạch mà ngửa đầu cạn sạch, lại rót, lại uống cạn.
Bi bi thương thương thét lên một tiếng, anh còn muốn tiếp tục uống thêm ly nữa thì có đôi bàn tay gắt gao giữ chặt chiếc ly.
Ngưng động tác lại, Lăng Thiếu Dương nhíu mày nhìn về phía bạn.
"Nói đi, mọi chuyện sao lại thành ra thế này?" Vân Dật Bạch thản nhiên nhìn cậu ta.
Kết quả xét nghiệm hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người. Ba tờ
giấy phân tích kết quả, ngoài của anh và đứa trẻ ra, còn có thêm một tờ
của Thiếu Dương và đứa bé kia nữa! Mà ngoài dự tính của mọi người, kết
quả xét nghiệm có được lại là... Thiếu Dương và đứa bé!
Sau khi
gọi điện thoại giải thích lý do cho Lộ Dịch Nhiên, anh vốn chỉ coi đó là một trò đùa vô tâm, thế nhưng kết quả có được lại khiến người khác phải khiếp sợ!
Ngoại trừ Thi Tĩnh vẫn ngu muội cho rằng đứa bé đó là
con của anh, Thiếu Dương vừa nhìn thấy tờ phân tích kết quả kia cũng đã
đi tìm Thẩm Lạc Du.
Câu hỏi từ bạn khiến Lăng Thiếu Dương bất đắc dĩ xoa xoa mặt, "Tớ không biết!" Anh thật sự cũng không biết.
"Không biết?" Đây cũng không được coi là một câu trả lời hợp lý.
"Mình khẳng định trước đó mình không hề quen biết cô ấy, cô ấy cũng không có
ấn tượng gì. Thế nhưng, đứa bé này..." Thật sự anh không biết phải giải
thích thế nào, nhất là trong lòng Thẩm Lạc Du, vẫn luôn cho rằng đứa bé
là của bạn anh. Chuyện này sao lại trở nên phức tạp như vậy.
Vân
Dật Bạch trầm ngâm chốc lát, hai ngón tay từ từ vuốt vuốt cằm không biết phải nói sao. Ngay sau đó, anh nói, "Tìm Thiếu Giác điều tra giúp việc
này!" Trong chuyện này nhất định có hiểu lầm...
Phịch một tiếng
Cửa văn phòng hôm nay tựa hồ sắp bị phá hỏng. Vân Dật Bạch sờ sờ cằm nhìn người mới đến.
Thi Tĩnh giống như một ngọn lửa hừng hực cháy xông vào, mục tiêu của cô
không phải là Vân Dật Bạch mà là Lăng Thiếu Dương ở bên cạnh.
Đằng đằng sát khí tiến đến trước mặt cậu ta, Thi Tĩnh tức giận nói, "Rốt cuộc anh đã làm gì Lạc Du?"
Nghe vậy, Lăng Thiếu Dương nghiêm mặt, "Sao cô lại hỏi tôi? Sao cô không hỏi cô ấy đã đối với tôi thế nào?"
"Nói nhảm, anh có biết anh đã khiến cho em ấy phải khóc hay không?" Thi Tĩnh liều chết, "Tại sao anh lại làm như vậy? Lạc Du đâu có đắc tội gì với
anh!" Cô vung nắm tay, tức giận nói.
Khóc?
Lăng Thiếu
Dương giật mình phút chốc sắc mặt trở nên lạnh lẽo, "Chờ đến khi nào cô
làm rõ mọi chuyện rồi hãy đến đây chất vấn tôi!"
"Anh là tên khốn kiếp!" Thi Tĩnh nói xong vừa định xông lên lại bị người khác giữ ngang hông cản lại.
Một tay Vân Dật Bạch gắt gao giữ chặt hông cô một tay vuốt sợi tóc bay loạn bên người Thi Tĩnh, không để ý đến người trong lòng đang lớn tiếng hét, "Thả tôi ra, thả tôi ra!"
"Đứa trẻ cô đưa đến là con của Thiếu Dương và Thẩm Lạc Du!"
Thi Tĩnh đang giãy dụa phút chốc dừng lại, trong đầu vang lên một tiếng
oành. Nhanh chóng quay đầu liếc nhìn Vân Dật Bạch, trong mắt cô tràn đầy phẫn nộ, "Tôi không ngờ anh là một người như vậy! Chuyện do chính mình
gây ra lại để cho bạn phải đứng ra gánh vác hộ!"
Ông trời, ai có thể cho anh biết, tại sao người phụ nữ này lại luôn tự cho mình là đúng chứ?!
Vân Dật Bạch không lên tiếng, cầm lấy tờ giấy kết quả xét nghiệm trước mặt Lăng Thiếu Dương chỉ vào phần tên phía trên.
Cúi đầu nghi ngờ nhìn lại, giây tiếp theo cô trợn trừng hai mắt kéo tờ giấy lại gần nhìn lại lần nữa.
"A?" Cô kinh ngạc hét lên. "Sao lại có thể như vậy?"
Đúng vậy, sao lại có thể như vậy? Sao đứa bé có thể là con của Lăng Thiếu Dương được? Mọi chuyện rốt cuộc là sao đây?!
Buông lỏng cánh tay cô ra, Vân Dật Bạch cười, "Bình thường Lộ Dịch Nhiên hay
nói đùa nhưng tin tức cậu ta mang đến lại khiến người khác phải kinh
ngạc."
"Đứa bé đó đúng là không phải của anh sao?" Thi Tĩnh
nghiêm túc hỏi lại. Trong giọng nói có chút khẩn trương có chút... thả
lỏng!
Vân Dật Bạch lạnh lùng nói, "Cô hy vọng nó là của tôi?"
Hy vọng sao? Hay là không hy vọng? Dù đáp án là gì sao cô lại không thể nói được?
"Thật đáng tiếc, anh không có loại gen tốt đến vậy!" Thi Tĩnh thản nhiên phản bác, không trả lời câu hỏi của anh. Ánh mắt gắt gao nhìn về phía Lăng
Thiếu Dương cô yếu ớt lên tiếng, "Rốt cuộc mọi chuyện sao lại thành ra
thế này?"
Anh cũng muốn biết...
Lăng Thiếu Dương há mồm muốn nói, điện thoại trên bàn vang lên âm thanh chói tai ngắt lời anh.
Cầm điện thoại lên nhận máy, bên trong vang lên giọng nói khẩn trương, "Tổng giám đốc có chuyện không hay!"
Khẽ nhíu mày, Vân Dật Bạch trầm giọng hỏi, "Đã có chuyện gì?"
"Giá thầu trong bản kế hoạch dự thảo của bên ta bị công ty khác công bố
trước!" Giọng nói trong điện thoại là của quản lý hạng mục.
Lời
này vừa nói ra, sắc mặt hai người trong phòng nhất thời sa sầm. Nhất là
Vân Dật Bạch. Anh từ trạng thái lười nhác phút chốc trở nên nghiêm túc,
từ bộ dạng thoải mái trong nháy mắt trở nên lãnh nịnh đáng sợ.
"Sao lại thế này?"
"Là một công ty nhỏ không có tiếng tăm, phương án mà họ đưa ra giống hệt
với chúng ta. Hơn nữa xem ra chuyện này chúng ta cũng không thể làm lớn. Tổng giám đốc, chúng ta..."
"Gọi cho phòng kế hoạch tiếp nhận
hạng mục này, phàm là những ai có liên quan đến đều phải có mặt ở phòng
họp ban giám đốc!" Nhanh chóng đưa ra chỉ thị xuống dưới.
Lại
ngẩng đầu bắt gặp vẻ mặt của bạn, trên mặt hai người đều là bộ dáng
nghiêm túc. Đây không phải một việc nhỏ. Đây là bản kế hoạch phải huy
động một nguồn tài lực lớn không phải chỉ của một hai người. Điều này
cũng không phải là quan trọng nhất, quan trọng hơn là bây giờ nếu không
đề xuất ra được một phương án tốt, Vân thị sẽ phải gánh trên lưng cái
tiếng xấu ăn cắp. Trong thời gian ba ngày đấu thầu, phải nhanh chóng đưa ra một phương án vẹn toàn.
Vân Dật Bạch vỗ vỗ bả vai Thi Tĩnh,
trấn an nói, "Cô về trước đi, chuyện này sẽ có người điều tra rõ ràng!"
Dứt lời, anh và Lăng Thiếu Dương cùng bước về phía cửa chính.
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, trong lòng Thi Tĩnh có chút lo lắng. Nghe
giống như chuyện rất nghiêm trọng. Không có chuyện gì chứ?!
Không yên tâm rời khỏi phòng làm việc của Vân Dật Bạch, một đôi giày cao gót
dừng ở trước mặt cô. Ngẩng đầu lên thấy là Dương Chi La, sắc mặt Thi
Tĩnh trở nên lúng túng. Nhẹ nhàng lên tiếng, "Dương tiểu thư!" Thành
thật mà nói, từ sau tiệc rượu lần trước, cô thật sự không biết mình nên
có thái độ gì với vị hôn thê này của Vân Dật Bạch.
"Thi tiểu thư. Mời cô nhanh chóng rời khỏi đây. Văn phòng tổng giám đốc không phải nơi ai cũng có thể bước vào. Nếu cô bị coi là gián điệp thì e là không tốt
đâu!" Lúc nói lời này Dương Chi La cố tình lớn tiếng, những người chuẩn
bị đi họp ngang qua nghe thấy vậy đều quay lại liếc mắt nhìn Thi Tĩnh.
Khoảng thời gian này cô hay xuất hiện trong văn phòng tổng giám đốc, khiến bọn họ có chút nghi ngờ.
Gián điệp?! Là cô?
Thi Tĩnh không khỏi nhếch môi, "Cảm ơn Dương tiểu thư đã nhắc nhở, tôi sẽ rời khỏi đây!"
Cô không phủ nhận...
Điều này càng khiến những người nghe được thêm để tâm.
Không rời mắt khỏi bóng lưng Thi Tĩnh, Dương Chi La sa sầm mặt, nói với quản lý Trần bên cạnh, "Ông về trước đi!"
"Đại tiểu thư không về cùng sao?"
"Tôi đến xem Dật Bạch." Vốn dĩ hôm nay cô đến để thảo luận về vụ việc đó,
nhưng xem ra bây giờ không cần nữa rồi. Nếu đã đến đây, cô cũng muốn xem xem anh có ổn không.
Dù sao mặc kệ anh có cự tuyệt cô thế nào. Anh cũng vẫn là của cô!
Quản lý Trần hoang mang vuốt vuốt tóc, trong lòng nghi hoặc nghĩ: Không phải đại tiểu thư đến đây để thảo luận về vụ việc đó sao? Họ đúng là một đôi vợ chồng chưa cưới sao? Tại sao thái độ của tổng giám đốc Vân thị lại
kỳ lạ như vậy?!