Vân Dật Bạch lười
nhác ngồi một bên để mặc Lăng Thiếu Dương điều khiển trò chơi này, một
tay anh chống cằm tay kia lấy điện thoại ra gọi cho Thi Tĩnh.
"Là tôi! Tôi đói bụng, mang điển tâm đến cho tôi! Ừm, một phần là được
rồi!" Nói xong chợt nghe thấy Lăng Thiếu Dương oa oa kêu to, "Còn mình
nữa!"
Vân Dật Bạch trực tiếp ngắt điện thoại không thèm quan tâm đến Lăng Thiếu Dương, ra hiệu cho cậu ta tiếp tục.
Sau khi kháng nghị, Lăng Thiếu Dương quay sang nhìn Hách Văn Quyên đang sợ
ngây người, "Chỉ e là cô không biết tổng giám đốc của chúng ta rất không thích phân loại xem cái gì là quan trọng để coi chừng?"
Hách Văn Quyên khó hiểu nhìn lại anh, "Có ý gì?"
"Cậu ta..." Lăng Thiếu Dương chỉ vào Vân Dật Bạch, "Cậu ta cực kỳ không thích phân chia những thứ quan trọng ra."
"Tổng giám đốc..."
"Tổng giám đốc của các người có một tật xấu. Người khác nhất định sẽ cho
rằng, cái gì quan trọng đương nhiên cần bảo vệ cẩn thận. Thế nhưng rõ
ràng là mọi người rất dễ phạm phải sai lầm khi bỏ qua những thứ gần
trong tầm tay. Cũng giống như cô!" Nói xong anh chậm rãi tiến lên tùy ý
cầm lấy một tập tài liệu trên bàn lật xem sau đó đặt đến trước mặt cô.
"Ừm, đây là thứ cô đang lục lọi để tìm, ngay trong tầm tay cô!" Anh cười mỉm nói.
Hách Văn Quyên nghe vậy cực kỳ hoảng sợ, "Các người không khóa lại?"
"Ai quy định đồ vật quan trọng cần phải khóa lại? Cô cho rằng văn phòng
tổng giám đốc là nơi người nào cũng có thể vào sao?" Lăng Thiếu Dương hừ lạnh, bất quá nếu như đó là anh, anh nhất định sẽ bảo vệ thật tốt,
nhưng mà bạn anh... đầu óc cậu ta không bình thường nên không thể lấy
suy nghĩ bình thường để đánh giá.
"Sao các anh biết là tôi?" Đã bị người ta phát hiện, Hách Văn Quyên cũng không phủ nhận. Nhìn thẳng hai người.
Vừa muốn trả lời, tiếng rung trước ngực cắt đứt lời nói của Lăng Thiếu
Dương, anh đưa tay lấy từ trong áo, "Chờ một lát!" Sau đó nhận điện
thoại, "Ừ? Ừ, được!"
Cúp điện thoại, anh cười mỉm liếc nhìn Hách
Văn Quyên, "Trước đó không biết, sau khi nghe điện thoại thì đã biết về
cô! Cháu gái của tổng giám đốc Hoàng Kỳ, tiểu thư Hách Văn Quyên!"
"Các anh... sao lại nhận ra tôi?" Hách Văn Quyên khó có thể tin được kế hoạch hoàn hảo của cô lại sụp đổ như vậy.
"Hả, cô không nhận ra sao? Đề tài thảo luận tối nay của mọi người không phải là sườn của phương án mới, mà là cách thi hành cụ thể phương án. Chỉ có một mình cô đệ trình bản kế hoạch. Đáp án rõ ràng như vậy, hẳn là chúng tôi sẽ nhìn ra được chứ?!"
"Cái gì?" Sắc mặt Hách Văn Quyên liền biến đổi, "Không phải đang thảo luận kế hoạch mới?"
"Toàn bộ công lao to lớn đều là nhờ vị tổng giám đốc này, trong lúc rảnh rỗi, lại làm thêm một bản kế hoạch nữa, vừa vặn lại hữu dụng như vậy! Hách
tiểu thư, tôi vừa giúp cô giải đáp rõ ràng thắc mắc của cô." Ánh mắt anh hơi lạnh, hờ hững nói, "Bây giờ mời Hách tiểu thư giải thích cho bọn
tôi một chút thắc mắc được chứ?!"
"Các anh muốn biết cái gì?"
Việc đã đến nước này Hách Văn Quyên cũng không thể nói được gì, "Hai
người các anh đứng cao cao bên trên, làm sao hiểu được sự vất vả của
nhân viên cấp dưới? Tôi cố gắng ba năm, mỗi một thành quả đều bị những
kẻ ăn không ngồi rồi cướp mất. Những người đó dựa vào cái gì mà cướp mất thành quả lao động của tôi? Nếu ai cũng như vậy, vậy tôi cũng không cần phải khách khí. Nếu tôi muốn trở nên nổi bật, đành phải dùng một chút
thủ đoạn hạ lưu!"
Cố gắng năm năm ở đây mới trở thành nhân viên
nhỏ bé, rốt cuộc thành quả sau ba năm lao động lại bị người ta cướp mất, mà cô vẫn chẳng được ai biết đến.
Nghe xong lời của cô, Lăng
Thiếu Dương và Vân Dật Bạch đều không nói gì. Tình huống như vậy không
phải chỉ ngày một ngày hai, cũng không phải bọn họ không biết... Chẳng
qua tình huống như vậy mỗi nhân viên thăng chức đều phải trải qua. Nếu
ngay cả cái đấy cũng không thể chịu nổi, nhiệm vụ quan trọng sau này sẽ
cần rèn luyện đến thế nào? Trên thực tế, mỗi người xuất sắc đều phải đối mặt với tình huống như vậy.
"Cho nên, cô liền bày mưu cùng với chú cô?" Vân Dật Bạch thản nhiên lên tiếng.
"Phải!" Hách Văn Quyên hất cằm không hề phủ nhận, "Hoàng Kỳ là công ty của chú
tôi, chẳng qua kinh doanh đang thua lỗ, lúc đấy tôi nghe được buổi đấu
thầu đó, đương nhiên nghĩ đến biện pháp đấy. Người ta không cho tôi cơ
hội, tôi tự cho mình cơ hội không được sao?" Cô không cho rằng bản thân
làm vậy có vấn đề gì.
"Không có gì không được!" Vân Dật Bạch cúi
đầu nở nụ cười, "Chẳng qua cô sẽ bị xử là gián điệp thương mại!" Trước
đó anh đã báo cảnh sát, lời ba người nói cũng đã được ghi âm làm chứng
cứ. Đối với người làm hại đến Vân thị anh chưa bao giờ dùng biểu cảm
không thật.
Sắc mặt Hách Văn Quyên tái xanh, dù thế nào cũng
không nghĩ đến một người trước sau không hề mở miệng cuối cùng lại khiến cô bị trừng trị nghiêm trọng nhất.
Xe cảnh sát đến rồi lại đi. Thi Tĩnh mang hai phần đồ ăn đến ngạc nhiên nhìn cô gái bị đưa đi.
Đây là chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?
Đồ ăn trong tay liền rơi xuống, suy nghĩ của cô dừng lại trên người đi
phía trước. Cho đến khi nhìn thấy Lăng Thiếu Dương và Vân Dật Bạch cùng
sóng vai đi ra, lúc này cô mới phát hiện mình đã nín thở mới khẽ thở ra.
Không đợi cô kịp phản ứng, đôi chân Vân Dật Bạch đã xuất hiện trước mặt cô, đôi mắt đen nhìn cô thật lâu, "Đồ ăn khuya đâu?"
"Cái này..." Thi Tĩnh nhìn bàn tay trống không của mình, lúc này mới nhớ vừa rồi hình như mình đã làm rơi đồ ăn.
"Hả?" Vân Dật Bạch chờ cô mở miệng.
"Cái đó..." Thi Tĩnh cào cào tóc cười mỉa. Thầm mắng vì sao mình lại nghe lời đến vậy, anh ấy bảo thì mình đến à?!
Nhìn vẻ mặt của cô Vân Dật Bạch cũng đã biết câu trả lời. Một tay cầm tay
cô, nắm chặt trong lòng bàn tay, anh nhìn Lăng Thiếu Dương gật đầu.
Người phía sau ngẩn ra một lát, sau đó liền xông nhanh ra ngoài.
"Anh ta..." Lăng Thiếu Dương đi đâu, chắc không phải cửa hàng bán hoa chứ?!
"Đó là chuyện của cậu ấy, cô đi theo tôi!" Nắm chặt bàn tay cô, Vân Dật
Bạch không hiểu từ bao giờ quan hệ của hai người lại thân thiết đến vậy? Nhìn thấy cô, anh không còn đối chọi gay gắt nữa. Cũng không còn bực
tức châm chọc cô nữa.
Bị Vân Dật Bạch kéo một mạch vào trong công ty, ngay khi bị anh mạnh mẽ kéo đến cửa văn phòng bước chân Thi Tĩnh
khựng lại, chần chừ mở miệng, "Tôi nghĩ... chúng ta nên đến chỗ khác nói chuyện!" Lời nói của Dương Chi La, ánh mắt của mọi người, không phải là cô không thấy. Cô cũng không muốn cứ vậy mà mang trên mình cái tội danh đó.
Dừng bước xoay người lại, Vân Dật Bạch nhíu mày. Trong lòng lập tức hiểu rõ, chỉ sợ sự việc hôm nay cô đã biết.
Đã có người nói gì trước mặt cô ấy sao?
"Sao vậy? Không lâu trước đó không phải còn hưởng thụ cảm giác nơi này mang
đến cho cô sao, sao giờ đã chùn bước rồi?" Anh lạnh nhạt mở miệng nhắc
cô ở trong này hai người đã có những trải nghiệm tuyệt vời thế nào.
Anh có thể không nói những lời vô sỉ như vậy được không? Cô làm vậy không
phải đều vì anh sao? Nếu có người vu oan cho cô, chứng tỏ, bên trong
công ty có nhân viên bất mãn với ông chủ của họ. Vậy mà anh còn nói như
vậy.
Thi Tĩnh hung tợn trừng mắt nhìn Vân Dật Bạch, "Vân Dật Bạch, sao anh lại..."
"Hửm?"
"Hạ lưu!" Thi Tĩnh nghiến răng chửi thầm.
Ánh mắt Vân Dật Bạch híp lại, giấu đi tia sáng lạnh trong đôi mắt mở miệng
nói, "Đối với cô, tôi chỉ nhớ đến chuyện khó chịu ở Chiết Giang!" Lúc đó bọn họ còn có ước hẹn một năm không phải sao?
"Tôi còn nhớ, có người nói tôi không cần xuất hiện trước mặt anh ta!" Thi Tĩnh nhớ đến lời nói trước đó của anh.
"Tôi cũng nhớ là cô cũng không nghe lời, không phải ngay ngày hôm sau đã bò
đến trước mặt tôi sao?" Vân Dật Bạch thản nhiên phản bác.
"Vậy bây giờ tôi sẽ làm theo lời anh nói!" Thi Tĩnh nói xong xoay người định đi. Lại bị gắt gao giữ lại.
Bả vai bị một bàn tay to nhẹ nhàng áp chế, vô lực lại thành công kiềm chế
mọi hành động của cô. Đôi môi mềm mại ngậm lấy vành tai cô. Đầu lưỡi
linh hoạt liếm đến lỗ tai ửng hồng của cô.
Đầu lưỡi phác họa theo vành tai cô, giọng nói trầm thấp của Vân Dật Bạch truyền đến, "Trong
hoàn cảnh lộ liễu như ở đây, có vẻ có cảm giác lắm phải không?"
"Anh..." Trở tay định cho anh một bạt tai, lại bị một tay anh giữ chặt hai tay đằng sau lưng.
Động tác này khiến cô không tự chủ mà ưỡn ngực ngẩng đầu. Trong mắt anh, lại giống như cô đang đưa mình đến trước mặt anh.
Tiếng cười truyền đến từ trong lồng ngực cứng rắn của anh, bàn tay Vân Dật
Bạch giữ chặt bên hông cô, cắn lên vành tai kia, nhả ra từng từ cũng vô
cùng lạnh nhạt, "Nếu cô muốn ở đây, tôi cũng không ngại!" Nói xong bàn
tay to di động đến trước người cô.
"Đừng..." Thi Tĩnh hoảng sợ trừng lớn mắt, nhìn anh khẩn cầu, ""Đừng ở chỗ này!"
"Vậy..."
"Tôi vào trong với anh!"
Rốt cuộc anh có hiểu hay không, cô chỉ muốn tốt cho anh!
Ngay khi câu đó hiện lên trong đầu, Thi Tĩnh bị chính suy nghĩ của mình dọa
sợ. Từ khi nào mà, cô lại xem mọi thứ của anh là quan trọng nhất?
Nhìn vẻ mặt bi phẫn đang bước vào phòng của Thi Tĩnh đôi môi mỏng của Vân Dật Bạch khẽ mím lại, mím thành một đường thẳng tắp.
Là anh nói không muốn cô xuất hiện trước mặt mình nữa. Nhưng không ngờ lại xuất hiện một Thẩm Lạc Du. Đã nhiều ngày kìm nén như vậy. Anh cũng
không thể tiếp tục kiên trì nữa.
Vì sao?
Anh cũng không
muốn truy tìm đáp án cho vấn đề này. Anh là Vân Dật Bạch, anh muốn làm
gì thì làm cái đấy. Người khác không có quyền phản đối.
Đi theo
Thi Tĩnh vào phòng ngay khi trở tay đóng cửa lại, anh nghe được Thi Tĩnh lẩm bẩm, "Đường đường là ông chủ của một công ty mà lại nói lời không
giữ lời?" Danh dự của một thương nhân đâu rồi?
"Là ai nghe lén
chuyện của tôi sau đó chạy vội vào?" Vân Dật Bạch chậm rãi đi đến bên
cạnh cô tiếng than nhẹ truyền vào trong tai cô.
"Thi Tĩnh, cô rất quan tâm đến tôi thì phải?" Vân Dật Bạch cười nói.
Cơ thể giống như bị người giữ chặt, đôi mắt Thi Tĩnh trừng lớn nhìn Vân Dật Bạch.
Cô quan tâm Vân Dật Bạch?!
Vân Dật Bạch cũng ngây ngẩn cả người.
Vốn chỉ là mở miệng nói đùa. Nhưng khi nhìn thấy cô cúi đầu suy tư, anh mới giật mình nhận ra, vấn đề này, hoàn toàn không nên được nhắc đến giữa
hai người.
Cô quan tâm Vân Dật Bạch sao? Ban đầu là anh uy hiếp cô, anh giúp cô rửa sạch tội danh giết người. Anh thân mật với cô...
Hóa ra, cô đã bắt đầu quan tâm đến anh sao?
Thi Tĩnh ngẩng đầu mở miệng định nói. Lại bị một đôi môi mỏng phủ lên.
Là Vân Dật Bạch hôn.
Đừng hỏi vì sao anh lại làm vậy?
Có lẽ, là anh đang sợ? Anh sợ nghe thấy điều mà anh không muốn nghe từ miệng cô.
Cho nên, anh mới làm vậy!