Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 105

Cuộc nói chuyện theo khe cửa truyền đến kéo Thi Tĩnh từ trong giấc ngủ tỉnh dậy. Từ từ mở mắt, giữa phòng treo một chiếc đèn lồng, ký ức tối hôm qua ùa về, hình ảnh hoa mỹ nhất thời khiến đầu óc cô còn chưa thanh tỉnh cũng tỉnh táo trở lại.

Người bên cạnh sớm đã không thấy đâu, cuộc nói chuyện đứt quãng truyền đến qua khe cửa khiến Thi Tĩnh khom người nhặt quần áo lên mặc, nhẹ nhàng mở cửa phòng nghỉ nhìn ra bên ngoài.

Thi Tĩnh quên mất...

Phòng nghỉ của Vân Dật Bạch nằm chếch về bên trái bàn làm việc của anh, Vân Dật Bạch không thể nhìn thấy động tác mở cửa của cô, nhưng người đang cùng nói chuyện với Vân Dật Bạch lại không hề bỏ sót cảnh này.

"Tại sao cô ta lại ở đây?"

Lần đầu tiên nghe được tiếng la hét chói tai của Dương Chi La, động tác mở cửa của Thi Tĩnh khựng lại. Cô thật không ngờ, người cùng nói chuyện với Vân Dật Bạch lại là mẹ Vân và Dương Chi La.

Thấy sự xuất hiện của cô, sắc mặt mẹ Vân chợt biến, mà Dương Chi La còn kinh hô ra tiếng, "Vân Dật Bạch, anh hãy trả lời em đi!"

Chất vấn của cô cũng khiến Vân Dật Bạch phải quay đầu lại nhìn Thi Tĩnh, nhìn thấy ánh mắt mờ mịt cùng bộ dạng buồn ngủ của cô rõ ràng là bị bọn họ đánh thức, khẽ nhếch môi nhìn dấu vết tối qua anh để lại, thoạt nhìn hết sức mê người.

Đôi mắt đen hơi co lại anh mở miệng, "Đi vào, khóa cửa lại!"

Thi Tĩnh giật mình, lập tức hiểu được chuyện này cô ra mặt cũng không thể giải quyết được cái gì. Cô lặng lẽ đóng cửa ngăn lại mọi tranh chấp ở bên ngoài.

Ngay khi tiếng khóa cửa phòng nghỉ vang lên, Dương Chi La chẳng thèm quan tâm phải duy trì dáng vẻ dịu dàng bực mình gầm nhẹ, "Đây là chuyện gì vậy? Tại sao anh có thể để cô ta ở nơi này với anh?"

"Vì sao không thể?" Vân Dật Bạch miễn cưỡng nâng mi, "Cho dù có không ổn, cũng không khiến Dương tiểu thư phải kích động như vậy?!" Anh phát hiện, hiểu biết của anh về Dương Chi La cũng chỉ là vẻ bên ngoài. Người phụ nữ này thay đổi rất nhanh.

Dương Chi La chợt nín lặng, "Em... em chỉ lo anh bị lừa!"

Vân Dật Bạch 'a' một tiếng, "Đã phiền Dương tiểu thư phải quan tâm. Tôi nghĩ hẳn tôi sẽ không ngu đến mức lại để một người phụ nữ lừa thêm lần nữa, phải không? Dù sao, cũng là người đã vấp ngã một lần, không phải sao?" Anh lạnh lùng giễu cợt.

Dương Chi La cắn răng, anh ấy rõ ràng đang châm chọc cô. Vừa định nói gì đó, lại bị mẹ Vân ngăn lại.

Mẹ Vân quay đầu nhìn Dương Chi La nói, "Con về trước đi. Bác sẽ nói chuyện với Dật Bạch!"

"Mẹ Vân..." Dương Chi La còn muốn nói điều gì. Cuối cùng chỉ đành phẫn nộ xoay người rời đi.

Để lại hai mẹ con đưa mắt nhìn nhau, một người chuyên tâm làm việc, một người chuyên chú nhìn đứa con duy nhất của mình.

"Dật Bạch, con thật sự không chịu tha thứ cho nó sao?" Sau khi khôi phục trí nhớ mẹ Vân đương nhiên biết vì sao con trai lại đối xử với Dương Chi La như vậy.

Vân Dật Bạch ngẩng lên từ đống tài liệu, "Con không hiểu ý mẹ!"

"Bất quá nó cũng chỉ rời bỏ con khi con cần được quan tâm nhất. Đấy không thể coi là lỗi lầm lớn gì, con thật sự không thể... tha thứ sao?"

Điều mẹ biết chỉ có như vậy?

Vân Dật Bạch nâng khóe miệng, "Mẹ thì sao?"

"Hả?" Mẹ Vân khó hiểu hỏi lại.

"Lúc bố cần mẹ nhất mẹ sẽ yêu cầu ông làm những chuyện quá đáng sao?" Buông chiếc bút ngòi vàng trong tay xuống Vân Dật Bạch thản nhiên hỏi lại.

Vấn đề này cứ định nói, lại lặng lẽ lắc đầu, "Không đâu!"

"Cho nên, không phải tất cả mọi người ai cũng như nhau. Mà vì sao mẹ cứ muốn con phải tha thứ cho cô ấy? Giải trừ hôn ước là quyết định của cô ta, không phải con cũng không phản đối hay sao?" Vân Dật Bạch tự nhận thấy mình cũng là một người đàn ông thông minh. Không vì nguyên nhân đó mà đi trả thù cô.

Nếu nói vậy, mẹ Vân thầm gật đầu. Lại nói, "Ai cũng sẽ phạm phải sai lầm..."

"Mẹ biết cô ta đã từng kết hôn chứ?" Vân Dật Bạch quyết định vẫn nên nói thật với mẹ. Vậy thì mẹ Vân sẽ không đưa Dương Chi La đến tìm anh nữa?!

Đối với Dương Chi La, một chút anh cũng không có hứng thú, nhưng đối phó với cô ta dù sao vẫn khiến mẹ Vân bị liên lụy trong đó?!

"Đã từng kết hôn?" Mẹ Vân kinh ngạc trừng lớn mắt, vẻ thanh nhã trước đó cũng có phần rạn nứt, "Chi La đã từng kết hôn?!"

"Phải! Khi cô ấy muốn kết hôn, rõ ràng là con không hề đồng ý, sau đó cô ấy liền ra nước ngoài kết hôn." Khi Vân Dật Bạch nói ra những lời này, anh bình tĩnh giống như đang kể chuyện cũ của người khác vậy, hời hợt lạnh nhạt không chút gợn sóng.

Có lẽ, đấy là vì anh không quan tâm!

Tin này đối với mẹ Vân mà nói quá mức kinh ngạc, bà nhìn nhìn vẻ mặt trầm mặc của con trai, cuối cùng chậm rãi đứng lên, "Dật Bạch, việc này mẹ sẽ hỏi rõ ràng. Thế nhưng, dù là vậy, con cũng không thể ở cùng một chỗ với Thi Tĩnh! Cô ta là hung thủ hại chết em trai con, mẹ tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô ta!" Mẹ Vân tỏ rõ lập trường của mình.

"Mẹ, việc này, trong lòng con tự biết!"

"Mẹ biết con có giao ước với cô ta, nếu con không tiện mở miệng, mẹ có thể nói thay con! Dật Bạch, mẹ chỉ còn có mình con, con đừng để mẹ phải lo lắng cho con, con hiểu chứ?" Mẹ Vân chuyển đề tài.

"Mẹ. Việc này cứ để mặc con xử lý được không?" Vân Dật Bạch không hứa trước với mẹ điều gì.

"Con còn biết con đang làm gì sao! Nếu con không thích Chi La, con có thể tìm những cô gái khác, Thi Tĩnh... tuyệt đối không được! Con hiểu rồi chứ?" Bất kể là ai bà cũng có thể chấp nhận, chỉ có Thi Tĩnh là không được.

"Con biết rồi!" Vân Dật Bạch cúi đầu nhìn tài liệu trong tay, thấp giọng đáp.

Nhìn con trai một hồi lâu, lúc này mẹ Vân mới đứng dậy, "Mẹ đến là để nói cho con biết, sắp đến ngày giỗ ba năm của Dật Thanh. Con nghĩ xem muốn làm gì. Mẹ về đây!" Mẹ Vân đi về phía cửa.

Lúc này đây, Vân Dật Bạch không hề trả lời, chỉ bình tĩnh nhìn theo bóng lưng rời đi của mẹ. Chợt thấy, đã ba năm rồi!

Dật Thanh ra đi đã ba năm. Từ lúc đầu khó có thể chấp nhận đến bây giờ lại im lặng không nói gì, từ lúc đầu luôn tránh né đến bây giờ đã có thể bình tĩnh kể lại mọi việc liên quan đến Dật Thanh. Thời gian ba năm, đã khiến anh hoàn toàn có thể chấp nhận những ngày không có Dật Thanh.

Từ nay về sau, đối với Dật Thanh. Chỉ còn hoài niệm, không còn bi thương!

Cửa phía sau mở ra, mở rồi lại đóng. Thi Tĩnh lặng lẽ đứng đằng sau anh không nói một câu.

Kỳ thật, trong lòng cô có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi thấy bộ dạng nhắm mắt của Vân Dật Bạch, lại không biết nên nói cái gì.

Cô muốn nói, cô không nghĩ sẽ gây nên tranh chấp cho bọn họ.

Cô muốn nói, cô không đáng khiến bọn họ...

Cô muốn nói rất nhiều, nhưng không biết nên bày tỏ như thế nào.

Cô không kìm lòng được đưa tay sờ lên mi mắt anh, khuôn mặt dưới cánh tay hơi run nhẹ một chút, sau đó thì không có chút động tĩnh gì. Để mặc lòng bàn tay cô đặt bên mắt anh.

Sau hồi lâu, dưới lòng bàn tay truyền đến giọng nói trầm thấp khàn khàn của anh, "Thi Tĩnh!"

"Ừm?"

Về cơ bàn, khi hai người không đối chọi gay gắt với nhau, không khí giữa hai người lúc đó rất hòa hợp. Cho nên cô có thể bình tĩnh mở miệng.

"Một tháng sau, chính là ngày giỗ ba năm của Dật Thanh." Lời nói vừa dứt, anh cũng cảm nhận được lòng bàn tay trên mặt nháy mắt trở nên lạnh lẽo.

Sắc mặt Thi Tĩnh hơi đổi, bàn tay từ từ thu lại nắm thành quyền, cúi đầu lên tiếng, "Thật không?" Ba năm?! Đã ba năm, sau này nếu muốn nhớ anh, đến cô cũng chẳng còn tư cách nhớ đến anh.

"Ừ!" Ngồi thẳng người lên, Vân Dật Bạch chống cằm quay đầu nhìn Thi Tĩnh, bỗng nhiên mở miệng, "Muốn đi không?"

Những lời này, nhất thời khiến hai mắt Thi Tĩnh sáng lên, "Tôi có thể sao?"

Theo lời nói của mẹ Vân cô không thể đến gặp Dật Thanh, cô chỉ có thể lén nhìn Dật Thanh.

"Có thể!" Vân Dật Bạch gật đầu.

Sau đó Thi Tĩnh chờ anh, lại phát hiện anh không nói nữa. Cô kinh ngạc nói, "Không cần điều kiện gì à?"

Cái này không giống với tác phong làm việc của Vân Dật Bạch chút nào.

Nghe vậy, Vân Dật Bạch khẽ cười một tiếng, "Vì sao tôi cảm thấy, lời cô nói lại có vẻ thất vọng vậy?" Nhất định trong lòng cô biểu hiện của anh vô cùng tồi tệ, cho nên một ân huệ nho nhỏ như vậy, cũng khiến cô hoài nghi mục đích của mình.

"Tôi không có!" Cô có thể đến gặp Dật Thanh? Trong ngày giỗ của anh.

"Cũng không thể nói là không có điều kiện!" Vân Dật Bạch trầm ngâm giây lát, mở miệng nói.

Cô biết mà, làm gì có chuyện không có chứ! Thi Tĩnh thu mắt lại, "Anh nói đi!"

"Tạm thời chưa biết, sau này nghĩ ra rồi nói sau!" Vân Dật Bạch cho rằng điều kiện này về sau có thể dùng đến.

Anh ta đang đùa giỡn cô sao?! Thi Tĩnh hung tợn trừng mắt nhìn anh!

Muốn hay không thì nói cho cô. Khuôn mặt cô bây giờ đỏ bừng trong mắt còn hơi nước bộ dạng không giống đang trừng người, thoạt nhìn lại có vài phần mê người.

Bất ngờ đưa tay kéo cô lại, khi cô lên tiếng kinh hô thì đã bị người ôm lên đùi, hai ngón tay giữ lấy đôi môi mở lớn của cô, trằn trọc mút.

"Ưm..." Thật không ngờ anh lại làm vậy, Thi Tĩnh trợn tròn mắt, nhìn thấy trong đôi mắt anh là hình ảnh thu nhỏ của mình.

Trong mắt anh có cô! Cô nhìn thấy trong mắt anh có cô!

Không kìm lòng được mà khép mắt lại, cô cảm nhận được đôi môi anh đang tàn sát bừa bãi gặm cắn trên môi cô.

Vừa ngừng hôn, anh chống mắt nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau hai người thở hổn hển. Vân Dật Bạch từ từ vuốt sau gáy cô, không biết từ khi nào đã hình thành thói quen như vậy.

Anh thích cảm giác lòng bàn tay mình đặt trên da cô. Cảm giác đó giống như. Bất cứ lúc nào cô cũng đều nằm trong tay mình.

"Vân Dật Bạch..." Thi Tĩnh không tự chủ mà gọi tên anh.

"Ừ?" Anh trả lời.

"Vân Dật Bạch..."

"Ừ?"

"Vân Dật Bạch..."

"......"

Gọi tới gọi lui vài tiếng, hô hấp hai người cũng ổn định lại, Thi Tĩnh đỏ mặt nhìn xuống đầu gối anh, đứng một bên không biết nên làm gì.

Vân Dật Bạch lựa chọn giúp cô, "Cô hãy về đi!" Anh lên tiếng.

"Ừ!" Thi Tĩnh quay đầu rời đi.

Thời điểm nghe thấy lời anh nói lại đứng yên tại chỗ.

Vân Dật Bạch nói, "Nếu cần tôi sẽ đến tìm cô!"

Nếu cần?

Cần cái gì?

Anh cần phát tiết dục vọng sao?

Thi Tĩnh cười buồn bã. Tại sao cô có thể cho rằng sự dịu dàng trước đó là thật chứ?

Vỗn dĩ, là trầm mặc rời đi, nhưng cô lại nhịn không được mà quay đầu lại nói, "Hoan nghênh lần sau lại đến chơi!"

Dứt lời, không để ý đến khuôn mặt Vân Dật Bạch đen lại, cô xoay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment