Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 119

Quan hệ giữa cô và Vân Dật Bạch, dường như lúc nào cũng ôn hòa trong chốc lát sau đó sẽ trở nên gay gắt.

Giống như bây giờ.

Một tay ôm chặt ngực vì nhất thời hụt hơi mà cảm thấy đau đớn khó chịu, hai tay nắm chặt khẽ vỗ, tựa như làm vậy có thể giảm bớt đau đớn trong ngực.

Đây là cảm giác của cái chết sao? Quá trình này quả thực rất đau đớn!

Bám vào bên cánh cửa Thi Tĩnh nhẹ thở gấp, chờ đợi cảm giác đau đớn ở ngực dần dần tan biến.

Vân Dật Bạch không rời tầm mắt khỏi bộ dáng thở gấp của cô, vết tay hồng in trên cần cổ khiến anh nhíu mày, bất giác nắm chặt nắm tay, lòng bàn tay tựa hồ vẫn cảm nhận được cảm giác mềm mại nơi cổ cô.

Anh không kìm được lòng muốn tiến đến đỡ lấy thân thể lay động lảo đảo của cô lại bị cô đẩy ra, "Đừng động vào tôi!" Thi Tĩnh gầm nhẹ một tiếng. Giống như một con thú nhỏ bị thương.

Bàn tay cứng ngắc trên không khẽ nắm chặt thành quyền, vội vượt qua bên người Thi Tĩnh nhanh chóng thoát khỏi tầm mắt cô.

Mệt mỏi dựa vào bên cánh cửa, trong lòng Thi Tĩnh có chút lạnh lẽo, lạnh không phải vì cô hối hận đã không nói với Vân Dật Bạch chuyện của Dương Chi La, mà là do thấy được thái độ của anh đối với cô.

Có lẽ anh nói đúng. Rốt cuộc là ai cho cô tư cách đấy. Chuyện tình của Vân Dật Bạch anh trước giờ đâu cho phép ai được nhúng tay vào huống chi đấy là cô? Cô rất tự tin, tự tin cho rằng đến bây giờ hai người họ đã có thể yên ổn sống với nhau.

Cô sai rồi, cô không nên vì sự dịu dàng nhất thời của Vân Dật Bạch mà tự huyễn hoặc bản thân. Không thể có chuyện Vân Dật Bạch sẽ đối xử dịu dàng với cô. Cô phải nhắc nhở bản thân phải luôn luôn ghi nhớ thời khắc này.

Chợt một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay, Thi Tĩnh đờ đẫn nhìn giọt nước mắt trên mu bàn tay qua làn sương mỏng. Cô giương giương khóe miệng. Chống đỡ thân mình đi về vị trí làm việc, hai tay bám chặt nhắm mắt không nói.

Đứng cách một bức tường Vân Dật Bạch lặng yên nhìn Thi Tĩnh, đứng yên hồi lâu. Một lát sau anh xoay người rời đi.

Cơn bão giữa hai người rõ ràng đến lúc tan làm vẫn chưa kết thúc. Tiếng chuông điện thoại trước giờ chưa từng đổ chuông bỗng vang lên, Thi Tĩnh thuận tay nhận máy, "Phòng tư liệu xin nghe."

"Sau khi tan làm chờ tôi!" Một câu nói băng lãnh vang lên chưa đợi cô kịp phản ứng đã cúp máy.

Nhìn điện thoại trong tay, Thi Tĩnh mắng thầm trong lòng một tiêng thần kinh, cô cũng không nghĩ nhiều!

Hôm nay là thứ sáu cô vội đến xem Lạc Du bên kia có cần giúp đỡ gì hay không.

Đợi đến khi Vân Dật Bạch xong việc cũng đã là tám giờ tối! Đến lúc ngẩng đầu rời mắt khỏi tập tài liệu, anh thầm kêu một tiếng không ổn, anh đã quên mất Thi Tĩnh.

Vội vàng vơ lấy áo xuống lầu. Phát hiện vị trí của cô trống không, người đã sớm rời khỏi đây rồi. Điều này khiến Vân Dật Bạch đen mặt.

Cô cố ý. Anh đã hiểu.

Cô đang chống cự lại hành động hôm nay của anh sao?

Vân Dật Bạch cau mày không nói, lái xe đi qua nhà kính trồng hoa của Thẩm Lạc Du, ngoài dự liệu trông thấy một bóng dáng bận rộn, anh nhíu mày chậm rãi xuống xe.

Tiếng chuông mở cửa vang lên, Thẩm Lạc Du và Thi Tĩnh trăm miệng một lời nói, "Chào mừng quý khách, mua hoa... sao?" Chữ cuối cùng được Thi Tĩnh nuốt lại, có phần kinh ngạc nhìn Vân Dật Bạch bỗng nhiên xuất hiện.

Đứng lại trước cánh cửa kính sắp đóng lại, Vân Dật Bạch vòng hai tay trước ngực đưa mắt nhìn Thẩm Lạc Du đang nhìn mình, rồi nhíu mày nhìn Thi Tĩnh, "Tôi bảo cô chờ tôi, vì sao cô lại bỏ đi?"

"Có sao?"

"Tôi đã gọi điện thoại cho cô!"

Điện thoại...

"A! Cú điện thoại đó là anh gọi cho tôi?!" Thi Tĩnh giật mình hiểu ra. Cô nói không biết là kẻ thần kinh nào? Bỏ qua tiếp tục làm xong công việc. Thì ra đấy là anh!

Cái này không phải vấn đề chính, vấn đề chính là "Làm sao anh biết tôi ở đây?" Thi Tĩnh tò mò hỏi.

Hiển nhiên Vân Dật Bạch sẽ không nói với cô là anh đi ngang qua đây. Chẳng qua là anh đưa mắt rời đến trên người Thẩm Lạc Du, "Thiếu Dương không có ở đây sao?" Anh còn tưởng rằng tiểu tử kia nếu không có việc gì thì sẽ mò đến đây.

"Anh ấy, không ở đây!" Thanh âm của Thẩm Lạc Du gần như càng lúc càng nhỏ dần, nghe vào tai Thi Tĩnh dường như có một chút cô đơn.

Thi Tĩnh khẽ nhắm mắt lại không lên tiếng.

Tiếp đó ba người không ai lên tiếng. Vân Dật Bạch một thân cao lớn đứng ở trong phòng, nhìn thế nào cũng cảm thấy bất tiện. Thi Tĩnh nhíu mày, "Này!"

Vân Dật Bạch quay đầu nhìn lại, xác định được người cô gọi là mình. Anh lạnh lùng lên tiếng, "Tôi có tên! Có chuyện gì?"

"Anh muốn mua hoa à?" Tôi quan tâm anh tên gì à. Thi Tĩnh chống nạnh hỏi.

"Không mua!" Vân Dật Bạch lắc đầu. Mua hoa? Để tạo cảm giác tốt.

"Vậy anh đứng đây làm gì? Cửa tiệm của chúng tôi không lớn, không rảnh để tiếp đãi anh." Thi Tĩnh một tay chỉ về hướng cửa chính một mặt nói với anh suy nghĩ của mình, anh một người cao trên mét tám đứng ở chỗ này quả thực không khác gì cây cột, nhưng lại không làm gì.

Lúc này Vân Dật Bạch mới hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Thi Tĩnh, "Cô đang đuổi tôi đấy à?"

"Tôi mở cửa hàng để buôn bán, anh không mua đồ thì đứng ở đây làm gì?" Thi Tĩnh hừ hai tiếng.

Trầm ngâm một lúc lâu, Vân Dật Bạch lúc này mới khẽ nói, "Tôi mua hoa!"

Thẩm Lạc Du kinh ngạc nhướng mày. Cô thấy sắc mặt chị Tĩnh nhất thời thay đổi, bỗng nhiên cô nở nụ cười.

Quan hệ của hai người này thật khó hiểu, tuy rằng thoạt nhìn Thi Tĩnh là người nắm được toàn cục, nhưng trên thực tế lại bị một câu nói của Vân Dật Bạch áp đảo hoàn toàn. Cô từ sau quầy bước ra đứng giữa hai người họ, Thẩm Lạc Du nhẹ giọng hỏi, "Anh muốn mua hoa gì? Để tặng cho ai?"

"Hoa gì cũng được. Tặng cho một người phụ nữ!" Vân Dật Bạch nhìn Thi Tĩnh bình tĩnh nói. Quả nhiên thấy Thi Tĩnh khẽ cau mày. Cô vừa lòng câu môi.

"Người phụ nữ như thế nào? Là mẹ, hay bạn gái? Hay là bạn?" Thẩm Lạc Du xoay người tìm kiếm loại hoa thích hợp cho anh, một bên hỏi.

Ánh mắt không rời khỏi Thi Tĩnh, Vân Dật Bạch chậm rãi câu môi, nhả ra mấy chữ, "Một người phụ nữ không quen!"

Trong lòng chợt thấy căng thẳng, Thi Tĩnh dằn mọi xúc động trong lòng nhìn về phía Vân Dật Bạch, xoay người đưa lưng về phía anh chỉ quan tâm đến công việc.

"Lần đầu gặp mặt sao? Vậy tốt nhất là tặng tulip hoặc bách hợp!" Thẩm Lạc Du nhanh chóng chọn ra hai loại hoa thích hợp xoay người đưa cho Vân Dật Bạch xem, "Anh xem thử xem, như vậy có được không?"

Vân Dật Bạch nhìn lướt qua hoa, khẽ gật đầu, "Vậy chọn bách hợp đi!"

"Được!" Thẩm Lạc Du xoay người đi bó hoa cũng lúc đấy Thi Tĩnh bỗng nhiên lên tiếng, "Lạc Du, xong việc rồi, chị đi đây! Mai chị lại đến giúp em!" Dứt lời cô không đợi hai người họ có phản ứng đã cầm lấy túi xách ra khỏi cửa.

Vừa cúi đầu xuống gói hoa Thẩm Lạc Du bỗng nhiên nói, "Anh không đuổi theo à?"

Nghe vậy Vân Dật Bạch quay đầu nhìn Thẩm Lạc Du đang cúi đầu, đây là lần đầu tiên anh nghiêm túc đánh giá cô gái nhỏ này.

Tuổi còn trẻ vậy, nhưng trên người lại tản ra loại khí chất dịu dàng thật dễ khiến cho đàn ông yêu thích. Cô chính là cô bé lúc trước mang trong mình đứa con của tên kia!

Vân Dật Bạch hơi hơi cúi người trước mặt cô viết lại tên một địa chỉ, "Hoa gói xong mang đến địa chỉ này!"

Thẩm Lạc Du bỗng nhiên ngẩng đầu, "Tôi coi như hoa này là để tặng cho chị Tĩnh!"

Vân Dật Bạch cười nhưng không nói. Xoay người đi ra ngoài.

Cửa hàng vốn chật chội, lập tức dần trở nên vắng vẻ, Thẩm Lạc Du ngơ ngác nhìn cửa hàng vắng vẻ, trong lòng trống rỗng không biết đang nghĩ gì.

Vừa lòng nhìn nhà kính trồng hoa, trong lòng Thẩm Lạc Du đang không vui nhưng khi nhìn những cánh hoa nở trong lòng lại thoáng hiện lên ý cười. Đó cũng là lý do vì sao lúc trước cô lại chọn mở một cửa hàng như vậy.

Bởi vì khi mỗi một người mỗi một đôi tình nhân bước ra khỏi đây, cô luôn có thể nhìn thấy trên mặt họ tràn đầy ấm áp và hài lòng. Đấy là cái mà cô không thể có được. Có đôi khi nhìn người khác, cô dường như cũng cảm nhận được hạnh phúc ấm áp.

Nhanh tay nhanh chân thu dọn hoa trong tay, Thẩm Lạc Du khẽ ngửi hương thơm từ hoa bách hợp. Cô nở nụ cười!

Bách hợp và tulip đều là hoa chị Tĩnh thích. Nhưng phỏng theo lời nói của hai người họ, chị Tĩnh lại thích bách hợp hơn, không biết là cố ý hay vô tình, cô không đoán được tâm tư của Vân Dật Bạch.

Chẳng lẽ không phải tặng cho chị Tĩnh sao? Cô nhặt tờ địa chỉ lên, hồi lâu không nói gì.

Cúi đầu nhìn hòn đá nhỏ trên đường, Thi Tĩnh cúi đầu không nói. Bộ dáng chuyên tâm khiến người khác thoạt nhìn càng thêm nhàm chán.

Cô không biết vì sao mình lại kích động bỏ đi, cũng không biết vì sao mình lại như vậy. Chẳng qua là trong lòng cô có chút kỳ lạ.

Rõ ràng cô cũng đâu cần. Nhưng khi nghe thấy những lời của anh trong lòng cô vẫn cảm thấy mất hứng.

Một người phụ nữ không quen?

Đúng là nhanh tay, một Dương Chi La còn thấy chưa đủ, hơn nữa còn có cô, anh còn muốn có bao nhiêu phụ nữ nữa đây?

Bỗng nhiên cô dùng sức đá cục đá nhỏ dưới chân bay ra xa. Một mạch hướng về phía trước nơi có một đôi nam nữ đang dắt tay nhau, hai người họ mặt đối mặt tựa như chuẩn bị hôn môi. Lại bị một cục đá nhỏ đánh trúng đầu người đàn ông.

"Mẹ kiếp, là kẻ nào? Là cô đáp tôi phải không?" Người đàn ông tức giận xoay người hung tợn nhìn Thi Tĩnh.

Ngạch...

Thi Tĩnh cố giữ bình tĩnh nhìn lại ánh mắt tức giận của anh ta, chẳng qua là do xung quanh không có ai khác, cho dù Thi Tĩnh giả vờ không phải do cô làm, cũng sẽ bị người ta coi như mục tiêu để nhằm đến.

"Là cô đáp tôi phải không?" Người đàn ông tức giận nhanh chóng tiến tới gần bên người Thi Tĩnh, "Cô bị thần kinh à! Sao lại đáp tôi?"

"Tôi... Tôi..." Thi Tĩnh ấp a ấp úng nửa ngày trời mà không nói ra được nguyên do.

Chợt từ đằng sau lưng cô một bàn tay lướt qua đầu cô bưng kín miệng cô vừa định mở ra muốn nói, cả người cô được ôm vào một vòm ngực ấm áp, hơi thở quen thuộc khiến cho Thi Tĩnh cứng họng, nhưng ngay sau đó cô lại hung tợn cắn anh một cái.

Người đàn ông phía sau cô cười nhạt hướng người đàn ông bị đáp đá nói, "Anh nói đúng, cô ấy đúng là bị thần kinh. Thật ngại quá, hôm nay vẫn chưa được uống thuốc! Đã đánh phải anh, thật sự xin lỗi!" Thi Tĩnh trong lòng nghe vậy dùng sức khẽ giãy dụa, lại bị anh thô bạo giữ chặt. Đè ép.

Người đàn ông không may nghe vậy nhất thời nhổ một ngụm nước miếng, "Đúng là bị thần kinh à?"

"Đúng vậy! Không thần kinh sẽ ra đường làm loạn đánh người như vậy sao?" Vân Dật Bạch cười hỏi lại.

"Mẹ kiếp. Thật là xui xẻo!" Cho dù cậu ta còn muốn nói thêm gì. Nhưng vì đối phương là bệnh nhân tâm thần, nên không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào. Cậu ta chỉ có thể bỏ qua. Xoay người đưa bạn gái rời đi.

Lúc này Vân Dật Bạch mới có thể buông người phụ nữ trong lòng ra.

Miệng vừa được tự do, Thi Tĩnh xoay người tức giận quát, "Anh mới bị tâm thần, cả nhà anh đều bị tâm thần!"

Nụ cười thản nhiên treo bên khóe miệng, Vân Dật Bạch cũng không vì lời nói lúc giận của cô mà tức giận, ngược lại anh thích ý nói, "Nếu không phải có bệnh, sao lại ở trên đường mà đánh loạn người khác chứ? Đi, về nhà uống thuốc nào!" Nắm lấy tay cô hướng về phía xe vẫn còn sáng đèn đi tới.
Bình Luận (0)
Comment