Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 127

"Xin lỗi!" Kéo hành lý trong tay, Thi Tĩnh cúi đầu đi nhanh về phía cửa.

A một tiếng, theo phản xạ cô quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Dương Chi La ngã sõng xoài bên bàn trà, do việc làm bất chợt này khiến bàn trà trở nên bừa bộn, bộ ngực to lớn cùng với chân cô. Đúng lúc nơi tư mật không chút che đậy rơi vào tầm mắt hai người.

Trong nhất thời Thi Tĩnh không biết phải nhìn chỗ nào. Theo bản năng cô liếc mắt cẩn thận quan sát sắc mặt Vân Dật Bạch.

Chỉ thấy anh kìm nén cơn giận rời khỏi ghế sofa, thuận tay cởi áo sơ mi trên người xuống, bước qua người còn đang nằm trên đất. Anh căm ghét liếc nhìn Dương Chi La ngã bên bàn trà, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ lãnh khốc thâm trầm, thoạt nhìn khiến cho người ta cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Nhất là ánh mắt kia giống như muốn đông chết Dương Chi La vậy.

Ngay khi cô còn đang do dự xem có nên bước tiếp hay không, phía Dương Chi La bỗng nhiên có động tĩnh. Trên khóe môi tràn lên ý cười, nụ cười mang theo một tia giễu cợt, "Sao? Giờ lại muốn thủ thân vì ai à? Dật Bạch, anh đừng quên, em mới là người phụ nữ đầu tiên của anh, mà người đàn ông đầu tiên của em cũng chính là anh! Em không tin anh lại có thể quên khoảng thời gian tốt đẹp chúng ta đã từng cùng trải qua cũng như cảm giác khó quên đó!"

"Thế thì sao?" Vân Dật Bạch lạnh nhạt trả lời.

"Phụ nữ đưa lên đến tận miệng sao anh lại không muốn? Chúng ta cùng có chung kỷ niệm, so với người khác càng thích hợp hơn mới phải!" Dương Chi La cười quyến rũ, khiến cho người ta thoạt nhìn trở nên mê loạn. Nhưng lại khiến cho lòng đàn ông thấy ngứa.

Vậy mà ánh mắt Vân Dật Bạch nhìn Dương Chi La lại giống như đang nhìn một gái điếm rẻ mạt, cuối cùng vẫn mở miệng khiêu khích, "Cô cần bao nhiêu?"

"Anh có ý gì?" Dương Chi La khó hiểu hỏi.

"Bao nhiêu tiền một đêm? Có cần tôi tìm cho vài vị khách không? Việc buôn bán này sẽ rất có lợi đối với Phong Dương nhà cô!" Anh thản nhiên chế nhạo.

Sắc mặt Dương Chi La nhất thời thay đổi, "Anh coi em như gái gọi sao?"

"Hành vi của cô như vậy chẳng lẽ không đúng sao? Cởi hết quần áo nằm trên giường mở rộng hai chân đợi người khác thượng so với gái gọi thì có gì khác nhau?" Vân Dật Bạch lạnh lùng châm biếm, ánh mắt chế nhạo khinh miệt nhìn cô.

"Vân Dật Bạch!" Dương Chi La kiêu ngạo đứng thẳng dậy, kiềm chế cơn giận trừng mắt nhìn anh, "Dương Chi La tôi chịu để anh ở trên là do tôi coi trọng anh, anh lại cho rằng mình mạnh hơn tôi sao?"

"Không! Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy. Tôi không có được năng lực đặc biệt như cô." Anh cười có chút lạnh lùng hung tợn.

Bốn chữ năng lực đặc biệt này khiến cho Dương Chi La phẫn nộ, sự kiêu ngạo của cô cũng không vì lúc này trên người cô không mặc gì mà có nửa phần giảm bớt.

"Vân Dật Bạch, rồi anh sẽ phải hối hận!"

"Hối hận?!" Vân Dật Bạch cười lạnh một tiếng, "Cô muốn nói đến chuyện ba năm trước sao?" Anh nói có chút ẩn ý.

Ba năm trước?! Thi Tĩnh nghĩ anh nói đến chuyện Dương Chi La rời xa anh một mình ra nước ngoài kết hôn.

Nhưng sắc mặt Dương Chi La lại thay đổi, "Anh... đã biết cái gì?"

Vân Dật Bạch cười lạnh, "Cô cho rằng tôi đã biết được gì?" Anh không trả lời mà hỏi lại!

Bỗng nhiên, sắc mặt Dương Chi La thay đổi chạy vội vào trong phòng, một lúc sau đã áo quần chỉnh tề nhanh chóng rời khỏi nhà. Thi Tĩnh đứng xem có chút kinh ngạc.

Từ từ quay đầu lại nhìn Vân Dật Bạch, "Cô ấy, làm sao vậy?"

"Không có gì!" Vân Dật Bạch nhìn nhìn quần áo trên người, khó chịu nói, "Tôi đi tắm, đợi một lát!"

"Ừm!" Trong nhất thời, cô quên mất một màn nhìn thấy trước đó khiến tâm tình cô không thoải mái, xách theo hành lý đứng yên ở đấy một hồi lâu không nói gì.

Ba mươi phút sau Vân Dật Bạch thay một bộ quần áo mới, nhíu mày nhìn cô xách theo hành lý, "Sao không mang quần áo của cô theo?"

"Có mang theo!" Chỉ có vài bộ thôi mà.

"Mang tất cả theo!" Vân Dật Bạch lạnh giọng nói.

"Hả? Nhiều lắm, tôi mang theo mấy bộ, đủ mặc là được!" Thi Tĩnh thì thào nói.

Vân Dật Bạch thâm trầm nhìn cô một lúc, thấp giọng nói, "Bỏ đi, lát nữa cho người đến lấy sau!"

Thi Tĩnh trầm mặc không nói.

"Đi thôi!" Một mặt xách hành lý trên tay cô một mặt đi về phía cửa. Trước khi đi xem lại khóa nhận dạng, trong lòng đưa ra quyết định, bảo Văn Thiếu Giác thay đổi mật mã.

Sở dĩ mẹ và Dương Chi La biết mật mã nơi đây hoàn toàn là do mật mã năm đó vẫn chưa hề thay đổi. Anh cũng không để ý đến. Ngược lại Thi Tĩnh bên cạnh từ trước đến giờ lại chưa từng để tâm đến mật mã nơi này.

Thi Tĩnh nắm chặt tay nhanh chóng đuổi kịp Vân Dật Bạch trầm mặc không nói. Trong lòng vẫn nghĩ đến hình ảnh hai người họ quấn quýt trên sofa. Cô cắn cắn môi, muốn mở miệng hỏi, lại hết lần này đến lần khác nhắc nhở bản thân, không nên để ý quá nhiều đến chuyện của Vân Dật Bạch.

"Muốn hỏi gì thì hỏi." giống như biết được cô đang nghĩ gì, Vân Dật Bạch bỗng lên tiếng.

"Có thể sao?” Thi Tĩnh có chút do dự.

"Tranh thủ lúc tôi còn chưa hối hận!" Vân Dật Bạch lạnh nhạt nói.

Nếu anh đã nói vậy, Thi Tĩnh nháy nháy mắt, mím môi nói, "Anh và Dương Chi La vừa nói đến chuyện gì vậy?"

Vân Dật Bạch cúi đầu nhìn, thản nhiên nói, "Cô khẳng định muốn biết?"

Thi Tĩnh gật mạnh đầu "Phải!"

"Nếu cô muốn nghe những lời nói trong lúc phát sinh quan hệ, bây giờ tôi có thể nói cho cô nghe từng chữ từng chữ không sót chữ nào!" Vân Dật Bạch vô cảm nói, một chút cũng không chú ý thấy gò má Thi Tĩnh đỏ bừng.

Thi Tĩnh thì thào tự nói, "Không. Tôi không muốn nghe!"

Vân Dật Bạch mỉm cười, đưa tay vuốt vuốt tóc trên đầu cô, "Không có gì, Dương Chi La muốn kết hôn! Tôi không đồng ý!"

Kết hôn?!

Thi Tĩnh ngoài ý muốn nhìn anh, "Vì sao anh lại từ chối? Không phải anh rất thích cô ấy sao?"

"Từ đâu cô cho là tôi thích cô ấy?" Vân Dật Bạch thản nhiên nhìn cô.

Hai người ra khỏi thang máy, đi về chỗ để xe của Vân Dật Bạch, Thi Tĩnh mở miệng nói, "Lần đầu tiên tôi nhìn thấy Dương Chi La là ở tấm ảnh bên trong ví của anh. Không phải anh còn tỏ ra khó chịu với tôi sao?" Bộ dạng của anh lúc đó đến bây giờ mỗi khi nghĩ đến Thi Tĩnh vẫn không nhịn được run lên.

"Lúc đấy à!" Dừng lại trước cửa xe, Vân Dật Bạch đem đồ ném vào trên ghế sau, hai người một trước một sau ngồi xuống.

Lúc này Vân Dật Bạch mới trầm ngâm lên tiếng, "Chuyện đã lâu như vậy, vậy mà cô vẫn còn nhớ rõ!"

Hai má Thi Tĩnh ửng đỏ, "Tôi không có!"

"Nhớ rõ ràng đến vậy!"

"Không có, chẳng qua là do anh nhắc đến nên tôi mới nhớ tới thôi!" Thi Tĩnh mím mím môi, "Đã qua ba năm anh vẫn không quên được cô ấy, bây giờ cô ấy muốn kết hôn cùng anh, vì sao anh lại không đồng ý?" Thi Tĩnh khó hiểu hỏi.

Nghe vậy, Vân Dật Bạch nắm chặt tay lái, như nghĩ đến điều gì anh quay đầu liếc mắt nhìn Thi Tĩnh.

"Thi Tĩnh, nếu có một ngày, có người nói cho cô biết, cái chết của người cô quan tâm nhất không phải là ngoài ý muốn, cô sẽ tính sao?" Anh thong thả nói.

"Ai?" Thi Tĩnh nhạy cảm hỏi.

Vân Dật Bạch trầm mặc chốc lát, "Nói cho tôi biết, nếu có một ngày, có người nói cho cô biết, cái chết của người cô quan tâm nhất không phải là ngoài ý muốn, cô sẽ làm thế nào?"

Không biết tại sao, khi nghe thấy những lời này trong lòng Thi Tĩnh cảm thấy bất an.

Đôi môi đỏ mím lại thành một đường thẳng, cô khẽ lắc đầu, "Tôi không biết!"

"Không biết? Vì sao lại là đáp án này?!"

"Tôi không biết tôi sẽ làm gì, tôi muốn biết kết quả, nhưng tôi cũng biết sau khi tôi biết được, có phải tôi sẽ không vui? Liệu có tốt hơn so với bây giờ không?" Thi Tĩnh cười khẽ một tiếng đưa mắt nhìn tình hình giao thông trước mặt.

Vân Dật Bạch nhất thời trầm mặc.

Thi Tĩnh thấy vậy vội nói, "Anh đừng bận tâm những lời tôi nói! Tôi chỉ nói bừa thôi. Lúc đấy người mất thì cũng đã mất, cho dù ta có nhớ họ thế nào. Thì họ vẫn không thể xuất hiện trước mắt ta!"

"Biết rõ họ bị người ta hại chết, cô vẫn im lặng như vậy, thế có được không?"

"Không được! Vậy nên tôi mới nói tôi không biết!" Thi Tĩnh mím mím môi.

Sau đấy, không ai nói gì nữa, Vân Dật Bạch và Thi Tĩnh đều trở nên trầm mặc.

Mấy ngày sau đấy, không ai đề cập đến chuyện này. Giữa Vân Dật Bạch và Thi Tĩnh cũng có chuyện nảy sinh nhưng lại rất hòa hợp.

Ngày hôm đó, Thi Tĩnh ôm một chồng văn kiện thong thả đi qua cầu thang không nghĩ đến lúc đi tới cửa nhà kho, bên trong lại vọng đến âm thanh trầm thấp, nghi ngờ bước đến gần, lúc này cô mới nghe rõ cuộc đối thoại của người bên trong.

"Đại ca! Mọi việc đã xong, chỉ cần hắn vừa lên xe, sau một phút, Vân Dật Bạch sẽ bị nổ tan tành..."

Trong lòng thấy hoảng, Thi Tĩnh một cước đá văng cánh cửa, tay trái túm lấy người đàn ông mặc đồ lao công, tay phải nắm chặt.

"Nói! Là ai sai anh cho nổ Vân Dật Bạch?" Cô lạnh nhạt nói. Mắt lộ hung quang.

"Là... Là..." Người lao công bị dọa cho sợ trắng mặt. Nói cả buổi cũng không nên lời.

"Bao lâu nữa thì bom nổ?" Thi Tĩnh mặc kệ người đó ngấp ngững, vội vàng hỏi.

Không biết có phải do nhìn thấy vẻ mặt quá đang sợ của cô hay không, người đàn ông mặc đồ lao công run giọng mở miệng, "Chỉ cần Vân Dật Bạch mở cửa xe, là mở chốt bom hẹn giờ, chưa đầy năm phút sẽ nổ."

Thi Tĩnh cả kinh, cô nhớ rõ Vân Dật Bạch có nói qua hôm nay anh sẽ tới sân bay.

Không kịp suy nghĩ nhiều, cô lôi người lao công, vừa chạy khỏi cầu thang thoát hiểm thì thấy Lăng Thiếu Dương, cô không kìm được cao giọng gọi lớn, "Lăng Thiếu Dương! Lăng Thiếu Dương!" Cô biết người đàn ông này là anh em tốt của Vân Dật Bạch, chuyện của Vân Dật Bạch, tìm đến anh ấy nhất định sẽ không sao.

Quả nhiên Lăng Thiếu Dương quay đầu lại, bước nhanh đến trước mặt người phía trước nhìn thấy dáng vẻ hoảng sợ của cô, vội vàng hỏi, "Có chuyện gì sao?"

"Để ý đến người này. Anh ta có vấn đề!" Nói xong, không chờ Lăng Thiếu Dương kịp phản ứng, cô nhanh chóng lao đi, một mặt cầu nguyện, hy vọng còn kịp. Từ xa cô đã thấy Vân Dật Bạch dường như đang nói gì đó với cấp dưới, đứng nói chuyện cạnh xe. Chỉ chốc lát thôi anh sẽ mở cửa xe tiến vào.

Khi cô nghe thấy tiếng cửa xe đóng lại, lập tức hét ầm lên, không còn để ý đến sự kinh ngạc của những người qua đường và những người nhân viên, Thi Tĩnh không chút do dự chạy vội đến, cũng không bận tâm xem bộ dáng của mình lúc này thế nào, Thi Tĩnh cố gắng khua khua tay, với mong muốn thu hút sự chú ý của Vân Dật Bạch đang ngồi trong xe.

Vân Dật Bạch đương nhiên cũng để ý thấy, vốn đã định khởi động xe chợt dừng lại, bởi vì anh tất nhiên cũng muốn gặp cô.

Ngay lúc đấy, Thi Tĩnh gấp rút chạy tới bên cạnh anh, lại gõ gõ lên cửa xe. "Vân Dật Bạch, anh mau ra đây! Nhanh lên!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô do sốt ruột mà trở nên đỏ bừng.

Vân Dật Bạch mím môi thành một đường thẳng, anh đã thấy bộ dạng không muốn sống của cô khi lao về phía mình. Anh hạ cửa kính xe xuống, mở miệng trêu chọc, "Cô đang làm gì đấy. Tôi còn chưa đi, đã không muốn tôi đi rồi sao?"

Thi Tĩnh căn bản không quan tâm đến lời trêu chọc của anh, sắc mặt cô trắng bệch, trong mắt chứa đầy sợ hãi, cô lỗ mãng giật mạnh cửa xe, liều mạng giữ lấy tay anh, "Mau ra đây! Xe sắp nổ rồi, mau ra đây!"

"Cái gì?" Anh kinh ngạc hỏi, cả người vẫn không di chuyển, ''Thi Tĩnh, đừng làm bừa nữa, tôi còn có việc phải làm!'' Không để ý đến sắc mặt bất thường của anh, Thi Tĩnh bất chấp mọi thứ, lôi kéo cánh tay anh nhất định không chịu buông, không ngừng nói, ''Đi ra, đi ra! Vân Dật Bạch anh mau ra đây. Cầu xin anh mau ra đây!'' Hai mắt dần phiếm đỏ.

Rốt cục anh cũng cảm thấy sắc mặt cô không bình thường, dựa theo trực giác Vân Dật Bạch trở nên khẩn trương, ''Rốt cuộc có chuyện gì? Cái gì nổ?''

Lúc này căn bản Thi Tĩnh không bận tâm trả lời câu hỏi của anh mà chỉ liều mình kéo anh ra, nước mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ''Vân Dật Bạch, ra đây, mau ra đây!'' Thấy thế, Vân Dật Bạch không hề do dự rời khỏi ghế lái, xoay người giữ lấy cả người cô khiến cô bình tĩnh một chút, anh đứng bên cạnh xe, nghiêm mặt hỏi, ''Sao lại thế này? Cái gì nổ? Nói cho tôi biết...''

Thi Tĩnh tuyệt nhiên không trả lời, chỉ liều mình muốn kéo anh rời xa chiếc xe, một bên nhắc nhở người trên chiếc xe cùng với đám người đi ngang qua, ''Mọi người nhanh chóng rời xa chiếc xe con, trong xe có bom hẹn giờ, mau rời đi...'' Chỉ thấy hiện trường trở nên hỗn loạn.

Cô giữ chặt cánh tay Vân Dật Bạch kéo anh cách xa chiếc xe ba bước, Vân Dật Bạch dừng bước lại, giữ tay cô, trầm giọng nói, ''Hãy kể rõ mọi chuyện tôi nghe!''

Nhưng đúng lúc này, bỗng nhiên Lăng Thiếu Dương từ công ty chạy đến hướng về phía anh hét lớn, ''Dật Bạch, mau tránh ra!''

Dựa theo sự ăn ý trong thời gian dài, theo trực giác Vân Dật Bạch kéo theo Thi Tĩnh chạy vội. Chạy được vài bước.

Chỉ nghe oành một tiếng...

Một trận nổ lớn, đột nhiên xảy ra hơi nóng cùng với tiếng nổ mạnh cắt ngang lời anh, theo phản xạ Vân Dật Bạch ôm Thi Tĩnh vào lòng. Luồng nhiệt lớn xông về phía hai người. Hơi nóng ở mức cao ầm ầm từ phía sau lưng đánh úp lại, một tay gắt gao ôm chặt lấy người phụ nữ trong lòng, cả người bị hơi nóng quất vào vội xông ra ngoài.

Nhất thời, cánh tay buông lỏng, cả người Thi Tĩnh vốn được Vân Dật Bạch thận trọng che chở trong ngực bị hất ra ngoài, Vân Dật Bạch chỉ cảm thấy trong tay trống rỗng. Cả người dần mất đi ý thức.

Xa xa nhìn thấy xe của Vân Dật Bạch phát nổ, Lăng Thiếu Dương chửi rủa một tiếng, nhanh chóng tìm người dập lửa, đồng thời gọi điện thoại cho Văn Thiếu Giác, gọi cậu ta đến đây.

Thi Tĩnh cảm thấy toàn thân giống như bị người ta nghiền nát quá nặng nề, trái tim không kìm được đập bịch bịch, cánh môi khô nứt có chút đau đớn, chậm rãi mở mắt ra, nhìn thấy trần nhà màu trắng khiến cô khẽ nhíu mày.

Phút chốc, một tia sáng lóe lên trong mắt cô. Cô nhớ là, cô nghe được ở nhà kho có người nói muốn nổ chết Vân Dật Bạch, cô đến thì thấy Vân Dật Bạch đã ngồi vào trong xe, sau đó cô chạy đến, tiếp đó xe nổ tung... Xe ở phía sau bọn họ nổ tung.

Cô được Vân Dật Bạch ôm chặt trong ngực, sau đó thế nào cô đều không nhớ được.

Vân Dật Bạch đâu? Vân Dật Bạch ở đâu?

Vội ngồi dậy, Thi Tĩnh lẳng lặng xoay người xuống giường, hai chân hạ xuống, cả người cô liền ngã nhào về trước. Trên chân truyền đến cảm giác đau đớn. Ngồi ôm chân trên mặt đất. Cô cố nén nhịn cơn đau nhảy về phía cửa.

Cửa phòng từ ngoài mở ra, Lăng Thiếu Dương và Thẩm Lạc Du cùng xuất hiện ở cửa, nhìn thấy Thi Tĩnh vẫn nguyên vẹn không có gì đáng ngại. Thẩm Lạc Du cuối cùng bật khóc. Sau khi cô biết chuyện, cô vốn không hề rơi một giọt nước mắt, thậm chí còn bình tĩnh mở cửa đứng đây.

''Chị Tĩnh, chị không sao chứ? Có bị thương ở đâu không?'' Một tay Thẩm Lạc Du lần mò lên xuống trên người chị ấy, "Không sao chứ không sao chứ?'' ''Lạc Du, chị không sao! Vân Dật Bạch đâu? Vân Dật Bạch không có việc gì chứ?" Thi Tĩnh giữ lấy tay em ấy vội hỏi.

Thẩm Lạc Du lưỡng lự, giúp cô ngồi lại lên giường, ''Em cũng không biết, em còn chưa đến xem.''

''Lạc Du, chị muốn gặp Vân Dật Bạch!'' Thi Tĩnh chợt lên tiếng. ''Chị muốn gặp anh ấy!"

''Chị Tĩnh, chị đừng vội. Em bảo Lăng Thiếu Dương đi xem được không?'' Thẩm Lạc Du trấn an cô.

''Không, chị không cần, chị muốn gặp anh ấy!'' Thi Tĩnh kiên trì.

"Chị Tĩnh...''

Thẩm Lạc Du do dự khiến trong lòng Thi Tĩnh không kìm được khẽ run một cái, cô không nén được hốc mắt đỏ hoe, ''Lạc Du, em nói cho chị biết, có phải anh ấy xảy ra chuyện gì rồi không? Lạc Du, em hãy nói cho chị biết đi!''

''Không, không có. Lời em nói là thật. Em không biết anh ấy giờ ra sao.'' Thẩm Lạc Du thẳng thắn nói, ''Chị đừng sốt ruột. Không phải chị cũng không có việc gì sao? Anh ta sao có thể xảy ra chuyện được?'' Cô trấn an nói.

Lời trấn an của Thẩm Lạc Du cũng không thể khiến Thi Tĩnh an lòng, cô nhất định phải nhìn thấy Vân Dật Bạch. Nghĩ vậy, người liền đứng dậy đi về phía cửa.

Bất đắc dĩ, Văn Thiếu Giác không biết đến từ lúc nào đành ôm cô đi tìm người trong biệt thự.

Nhìn Vân Dật Bạch nằm trên bàn mổ, Lộ Dịch Nhiên không nhịn được chửi một tiếng, ''Lăng Thiếu Dương chết tiệt, tên này không biết là bạn bè kiểu gì, có người vào công ty của mình mà cũng không biết?'' Điện thoại vừa thông anh đã bị cậu ta gọi đến đây, dù thế nào anh cũng không ngờ có thể thấy cảnh này.

Hiện tại bọn họ đang ở dưới tầng hầm trong biệt thự của Văn Thiếu Giác, có rất ít người biết được chỗ này, căn phòng ở dưới tầng hầm này cũng gần giống phòng phẫu thuật cho Vân Dật Bạch. Các thiết bị điều trị ở đây so với bệnh viện cũng không khác biệt là mấy, hoặc có thể còn tiên tiến hơn.

Lăng Thiếu Dương áy náy đứng một bên cúi đầu không nói. Lộ Dịch Nhiên mắng vài câu, động tác trên tay cũng không hề ngừng lại. Quần áo trên người Vân Dật Bạch sớm đã bị lửa thiêu cháy gần hết. Bây giờ anh chỉ có thể dùng kéo để cắt bỏ đi. Toàn bộ phía sau lưng Vân Dật Bạch đều bị thiêu cháy. Bây giờ vẫn không thể đoán được mức độ nghiêm trọng của nó.

Lăng Thiếu Dương thấy thế, vẻ mặt càng thêm áy náy. Nhưng lúc này, bỗng từ ngoài truyền đến tiếng cãi nhau, Lộ Dịch Nhiên cũng không quay đầu lại mà mắng, ''Đừng để tớ nghe thấy âm thanh này.'' Lăng Thiếu Dương lập tức xoay người đi ra ngoài.

''Vân Dật Bạch đâu? Vân Dật Bạch giờ đang ở đâu? Lăng Thiếu Dương, Lăng Thiếu Dương cũng không có ở đây sao?'' Bị Văn Thiếu Giác ôm xuống lầu Thi Tĩnh gặp người liền hỏi. Nhưng không có ai trả lời câu hỏi của cô.

Lăng Thiếu Dương từ mật thất dưới đất đi lên đúng lúc nhìn thấy cảnh này.

Chợt nhìn thấy Lăng Thiếu Dương, Thi Tĩnh vội hỏi, ''Lăng Thiếu Dương, Vân Dật Bạch đâu? Anh ấy bây giờ đang ở đâu? Anh ấy thế nào rồi? Có sao không? Anh ấy...'' ''Thi tiểu thư, xin cô bình tĩnh chút! Dật Bạch bây giờ đang được điều trị.'' Anh không biết phải nói sao mới được.

Thi Tĩnh chợt trở nên im lặng, bình tĩnh nhìn cậu ta, ''Anh ấy... có sao không?!''

''Tôi không biết!'' Lăng Thiếu Dương cúi đầu.

"Vậy...'' Cô còn muốn nói thêm. Lại không biết phải nói gì, chỉ có thể trầm mặc nhìn Lăng Thiếu Dương.

Anh vì muốn cứu cô. Nếu không phải anh che chở cho cô, vụ nổ lớn đó cô tuyệt đối không thể không làm sao. Đều là tại cô, đều là tại cô. Trong lòng cô truyền đến một trận đau đớn mãnh liệt.

''Có phải là vì tôi không?!'' Trầm mặc một hồi Thi Tĩnh bỗng quay đầu nhìn Thẩm Lạc Du, ''Là vậy phải không? Nếu không phải vì câu nói của chị, bây giờ anh ấy...'' cô chậm rãi hỏi.

Thẩm Lạc Du không biết phải nói sao. Lúc này xảy ra chuyện như vậy, cho dù là ai cô nghĩ cũng sẽ như vậy. Cô không biết có nên an ủi chị Tĩnh hay không nói cho chị ấy biết đó không phải lỗi của chị ấy! Nhưng, đưa mắt nhìn theo chị Tĩnh. Bất kể bây giờ cô có nói gì chị ấy cũng đều nghe không vào.

''Là tại chị?!'' Thi Tĩnh không nén được khẽ nhắc lại câu nói đấy. Sau đó rơi vào trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, Thi Tĩnh bỗng nhiên mở miệng, ''Chị muốn về nhà!'' Cô nghẹn ngào nói.

Thẩm Lạc Du nghe vậy, ôm lấy người cô, nhẹ nhàng nói, ''Được, chúng ta về nhà!''

Chợt nghe thấy Thi Tĩnh nói muốn rời khỏi, Lăng Thiếu Dương vội phản đối, "Không! Các cô không thể đi!"

''Vì sao?'' Thẩm Lạc Du không giận nhíu mày. ''Vì sao bọn tôi không thể về nhà lúc này?''

''Không, mọi người đều có thể đi, Thi tiểu thư thì không thể!'' Anh không biết khi Dật Bạch tỉnh lại... liệu có hỏi tìm cô hay không, anh không thể để cô đi.

Thi Tĩnh chậm rãi lắc đầu, ''Tôi muốn về nhà!''

Đúng lúc này, không ai ngăn cản được Thẩm Lạc Du, cô ôm lấy Thi Tĩnh, nói ''Được, chúng ta về nhà!''

''Thi Tĩnh!'' Lăng Thiếu Dương có ý ngăn cản. Lại bị Văn Thiếu Giác ngăn lại, ''Để cô ấy đi đi!''

Nhìn nhìn Văn Thiếu Giác, Lăng Thiếu Dương bất đắc dĩ gật đầu. Chính anh cũng hiểu, lúc này, có Lạc Du làm bạn, Thi Tĩnh sẽ khá hơn chút.

Bên dưới tầng hầm, thỉnh thoảng truyền đến tiếng chửi rủa của Lộ Dịch Nhiên. Cậu ta đang nỗ lực chữa trị cho Vân Dật Bạch.

Lúc này do có vụ nổ lớn kéo đến sự có mặt của cảnh sát. Lăng Thiếu Dương liên lạc với Tông Chính, không phân biệt cảnh sát hay quân đội nhà nước, đều do cậu ta ra mặt giải quyết. Mọi việc đều như dần lắng xuống.

Thẩm Lạc Du đưa Thi Tĩnh về nhà mình, trong lúc này, mỗi bước cô đều không rời khỏi Thi Tĩnh. Đờ đẫn nằm ở trên giường của mình, Thi Tĩnh từ lúc vào cửa vẫn không mở miệng nói câu nào, cũng không nói với cô một câu. Điều này khiến Thẩm Lạc Du rất lo lắng.

''Chị Tĩnh, đó không phải lỗi của chị!'' Cô thở dài, bây giờ, cô không biết phải nói sao. ''Là chị đã cứu Vân Dật Bạch, nếu không có chị, hôm nay anh ta đã...'' câu tiếp theo, cô nói không nên lời.

Thi Tĩnh hoàn toàn không nghe thấy, trong đầu cô lúc này chỉ có hình ảnh kia. Lúc ngọn lửa liếm tới, cánh tay Vân Dật Bạch chặt chẽ bao bọc lấy cô. Nước mắt từ khóe mắt chậm rãi rơi ra, cô lặng lẽ rơi nước mắt, cũng không mở miệng nói chuyện.

Bộ dạng này của cô khiến Thẩm Lạc Du hoảng sợ, giữ chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lo lắng nói, ''Chị Tĩnh, chị đừng làm em sợ!''

Thi Tĩnh dời tầm mắt, nhìn lại ánh mắt Thẩm Lạc Du. Trong đầu nghĩ đến hành động của Vân Dật Bạch tuy rằng lạnh lùng nhưng vẫn quan tâm săn sóc, tuy rằng muốn nổi giận, lại cực lực nhẫn nại. Nghĩ đến chủ nhật ấm áp ngắn ngủi trước đấy. Nghĩ đến bó bách hợp trắng trong phòng khách kia.

Thi Tĩnh nhất thời lòng đau như thắt lại, nắm lấy tay Thẩm Lạc Du khóc nức nở.

''Ô ô ô... chị không muốn anh ấy xảy ra chuyện gì, không muốn anh ấy có chuyện gì đâu! Lạc Du...'' Cô nghẹn ngào rên rỉ, vừa khóc vừa hướng Thẩm Lạc Du nói chuyện. Nước mắt ngập tràn mắt cô. Cô đau lòng khóc thành tiếng.

Cho đến lúc này, cô mới giật mình nhận ra, cho dù lúc mới quen có chút sợ Vân Dật Bạch, hay là Vân Dật Bạch lợi dụng cô để trả thù cho em trai, hay là nụ cười xấu xa trêu chọc cô trước đó của Vân Dật Bạch. Tất cả đều được khắc sâu vào trong tim cô.
Bình Luận (0)
Comment