Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 131

"Thi Tĩnh." Vân Dật Bạch gọi tên cô từng chữ từng chữ một.

Vẻ mặt cô không kiên nhẫn khoát khoát tay, "Đừng cố sức gọi tên tôi như vậy. Tôi biết tôi tên là gì!" Không để ý đến ánh mắt giận dữ của anh, cô xoay người tiếp tục lục lọi đồ đạc, "Rốt cuộc anh đem đồ của tôi để ở đâu? Anh xem anh giữ đồ của tôi cũng chẳng có tác dụng gì, không bằng trả lại cho tôi có tốt hơn không!" Cô vừa nói vừa lục lọi tìm đồ.

Đầy một bụng khó chịu buồn bực, Vân Dật Bạch giận dữ muốn đứng dậy, khi xốc chăn lên mới nhớ ra đôi chân mình, phút chốc anh ngưng động tác lại, nhìn lại ánh mắt tựa tiếu phi tiếu của Thi Tĩnh. Trong nháy mắt, anh cảm thấy ý cười trong đáy mắt cô thật chói mắt.

"Cút!" Anh cả giận nói.

Đáng tiếc Thi Tĩnh không nghe theo, "Chưa tìm được đồ tôi sẽ không đi! Yên tâm, tôi sẽ không bắt anh tìm giúp tôi, dù sao bây giờ anh cũng đang bị thương! A, đúng rồi. Nói đến chuyện anh bị thương tôi còn phải cảm ơn anh, nếu không chỉ sợ người nằm ở đây chính là tôi!" Trên khuôn mặt cô lộ ra một nụ cười vui sướng. "Một người phụ nữ bị tàn phế, e rằng chỉ có chết!"

Hai chữ tàn phế này như khoét sâu vào đầu Vân Dật Bạch, trong phút chốc, ba một tiếng mọi dây thân kinh kéo căng trong đầu như đứt ra. Anh đen mặt nhìn Thi Tĩnh, "Cô nói cái gì?" Anh nói từng chữ từng chữ.

Dừng lại trên khuôn mặt bi thương của anh, Thi Tĩnh nhịn xuống mọi áy náy trong lòng mở miệng, "Tôi nói nếu tôi bị tàn phế, người như tôi sẽ không muốn sống nữa."

"Tàn phế?!" Vân Dật Bạch nghiền ngẫm từng chữ nói ra từ miệng cô. Nhìn chằm chằm vào chân mình. Hiện tại anh khác gì kẻ tàn phế chứ.

"Đúng vậy. Không nói nữa. Dù sao cũng chẳng thay đổi được gì. Đồ của tôi rốt cuộc để ở đâu, anh có định nói cho tôi biết hay không đây?" Cô vân đạm phong khinh nói. "Không tìm được tôi không thể ra ngoài!" Nếu để ý kỹ theo lời nói của cô, có thể thấy rõ trong đáy mắt cô hiện lên chút đau đớn.

Chẳng qua, hiện tại Vân Dật Bạch hoàn toàn không chú ý đến điều này.

"Cô rất mong tôi sẽ chết?" Vân Dật Bạch cong khóe môi giễu cợt, không giống với bộ dạng tức giận khi nãy, ngược lại lại có chút lạnh lùng khiến lòng người sợ hãi.

Nghe vậy, Thi Tĩnh lập tức giơ hai tay lên nháy mắt tỏ vẻ vô tội, "Anh đừng đổ oan cho tôi! Tôi đâu có nói vậy, bất quá bộ dạng hiện tại của anh cũng chẳng khác gì đi tìm cái chết cả!" Như là mệt vì lục đi lục lại tìm đồ. Cô ngồi xuống đất, đôi mắt nhìn chằm chằm Vân Dật Bạch.

Vẻ mặt chợt lóe sáng, "Bất quá, anh như vậy cũng có thể khiến người ta hiểu, đường đường là tổng giám đốc Vân thị nếu để người ta nhìn thấy bộ dáng như thế này thì sẽ thế nào? Đừng tự ti, kỳ thật tất cả mọi người đều sẽ hiểu cho anh!"

"Hiểu cho tôi?!" Anh như nghe được tiếng cười chế nhạo của ông trời lạnh lùng cong khóe môi. Anh không hiểu là cô đang hiểu cho anh, hay là đến cười nhạo anh. Lạnh lùng cong khóe miệng, nhướng môi nói, "Như thế nào mà tôi lại không nhận ra vậy?"

"Điều này chứng tỏ anh là kẻ lòng dạ hẹp hòi. Không phải tôi vẫn chưa cười nhạo anh sao?" Thi Tĩnh nhìn anh vẻ vô tội, "Tổng giám đốc Vân thị Vân Dật Bạch mà cũng là người đàn ông dùng cách tuyệt thực để kháng cự sao. Nếu để người khác biết việc này, không biết có khiến người ta cười đến rụng răng hay không nữa?!" Cô nhìn anh giống như là đang hỏi.

"Cô sẽ quan tâm sao?" Bỗng nhiên khi đó lửa giận trong lòng Vân Dật Bạch đều tan biến. Thản nhiên hỏi, "Bộ dạng hiện tại của tôi, cũng giống như người chết vậy. Cô sẽ quan tâm sao?" Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.

Theo bản năng hơi nhíu mày, Thi Tĩnh cảm thấy tức giận trước lời nói của anh, "Đừng có kéo tôi vào chuyện này, nó chẳng liên quan gì đến tôi cả, bộ dạng hiện tại của anh cũng không phải do lỗi của tôi!" Cô cố ý nói ra những lời khiến người ta tức giận.

Trời mới biết, ngoài miệng cô nói vẻ không sao cả, trong lòng lại đau biết nhường nào!

"Sao lại không liên quan!"Vân Dật Bạch nắm chặt nắm tay nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trước mặt, lửa giận trong lòng lại bùng lên. Đốt nóng hầm hập trong lòng.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Kỳ thật anh hẳn nên cảm ơn tôi mới phải, nếu không nhờ tôi làm sao anh còn có thể sống tốt ở đây chứ?" Cô đắc ý nói, "Bất quá tôi cũng không cần anh phải cảm ơn, bây giờ mong anh hãy đem đồ của tôi trả lại đây, tôi muốn rời khỏi nơi này! Yêu cầu này chắc không quá đáng chứ?" Cô chìa tay ra trước mặt anh, muốn lấy lại thứ thuộc về mình.

"Cô muốn có nó?" Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn cô. Trong lòng sớm vì sự trốn tránh trách nhiệm của cô mà bùng nổ. Nhưng trên khuôn mặt anh vẫn không có biểu hiện gì ngược lại lại là vẻ trầm tĩnh.

"Đúng vậy!"

"Tự cô đến đây mà lấy!" Anh bỗng nhiên mở miệng.

Chợt nghe được yêu cầu như vậy, Thi Tĩnh cho rằng lời nói của mình sẽ khiến anh càng nổi giận, khi tức giận nhất định sẽ đồng ý mọi thứ của mình. Anh là người nói lời giữ lời, đến lúc đó nhất định sẽ không đổi ý. Nhưng lại nhìn không ra là anh đang tức giận. Điều này không khỏi khiến Thi Tĩnh có chút thất vọng cũng có chút khó hiểu.

"Lại đây? Sao vậy? Không dám à?!" Nhìn ra vẻ chần chừ trên mặt cô, Vân Dật Bạch lạnh lùng châm chọc. Hơi hơi cong khóe miệng, đôi mắt lóe sáng khiến người ta khó hiểu anh đang nghĩ gì. Mà một chút, Thi Tĩnh lại hoàn toàn không để ý đến.

Nghiến răng một cái, Thi Tĩnh chậm rãi tiến đến, "Có gì mà tôi không dám?" Nói xong nhanh chóng tiến đến đứng trước người anh, xòe bàn tay ra, "Đưa đây!"

Lạnh lùng quan sát lòng bàn tay trắng mịn trước mắt, Vân Dật Bạch vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình nói, "Đến bên này!"

Thi Tĩnh do dự chốc lát, mới làm theo lời của anh, ngồi xuống mép giường anh, cảm thấy tay anh dường như đang sờ lên khuôn mặt cô. Nhìn lên khuôn mặt chăm chú của anh, đôi mắt sắc sảo vẫn thiếu đi sức sống và thần thái như trước, Thi Tĩnh lẳng lặng ngồi để mặc tay anh vuốt ve khuôn mặt cô, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

"Nước mắt thương hại?" Bộ dạng giống như bị đánh một quyền, Vân Dật Bạch chạm lên nước mắt trên mặt cô. Giống như bị đánh mà thu tay lại.

"Căn bản anh không đáng để thương hại, anh còn sống, không phải sao? Tôi nhìn không ra anh có chỗ nào đáng để người ta phải thương hại." Gãi đầu vẻ cứng ngắc, cô lạnh giọng nói.

Vân Dật Bạch nghe vậy, bỗng nhiên trầm mặc. Tuy rằng giận cô, nhưng anh vẫn quyến luyến mùi hương trên người cô.

"Vân Dật Bạch..." Thi Tĩnh thì thào gọi tên anh, vừa lau đi giọt nước mắt trên mặt mình. Ý thức được mình đang khóc, cô chợt đứng lên, "Lấy đồ của tôi ra đây!"

"Vẫn còn muốn đồ của cô?!" Vân Dật Bạch gầm nhẹ một tiếng cánh tay dài thu lại, kéo Thi Tĩnh ôm vào trong ngực, ôm chặt lấy eo cô hung tợn quát.

Thi Tĩnh có chút do dự, cuối cùng rời khỏi ngực anh, không nhịn được khẽ nói, "Sao không chịu làm giải phẫu?"

Nghe nói vậy, Vân Dật Bạch khẽ nhíu mày, "Là Lăng Thiếu Dương và Lộ Dịch Nhiên nói với cô?!"

Thi Tĩnh nhìn thẳng vào anh, biết tính tình của anh bây giờ không được tốt, cô chậm rãi ngẩng đầu, chạm môi vào môi anh. Một tay Vân Dật Bạch giữ chặt lấy gáy cô, khiến nụ hôn này thêm sâu.

Lần đầu tiên họ gần gũi thân thiết, an ủi lẫn nhau sau khi chuyện không may đó xảy ra, chạm vào đôi môi mỏng của anh, Thi Tĩnh mới phát hiện cô lưu luyến và nhung nhớ hương vị từ anh đến nhường nào, cô cảm thấy tim đập dần dần nhanh hơn, khi môi anh rời khỏi môi cô thì cả người cô trở nên run rẩy, cho dù tinh thần của anh lúc này không tốt, nhưng anh vẫn biết rõ hôn môi thế nào.

"Xem ra tôi đã bình phục không ít." Khóe miệng Vân Dật Bạch nở ra một nụ cười, một tay vuốt ve hai má Thi Tĩnh.

"Nói vậy là có ý gì?" Nhìn nụ cười khó hiểu của anh, cuối cùng ánh mắt cô nhìn xuống nửa thân dưới của anh, nhìn đến chỗ phía dưới của anh nổi lên không chút che giấu, không nhịn được thở hốc kinh ngạc, sắc mặt ửng hồng.

Sau một lúc trầm mặc, Thi Tĩnh không kìm được khẽ nói, "Anh sẽ ăn cơm chứ?"

Vân Dật Bạch cau mày, thản nhiên nói, "Không phải cô coi tôi là một kẻ tàn phế sao?"

"Anh không phải, cho dù là vậy! Trên thế giới này không ai có thể sánh với anh! Anh là Vân Dật Bạch, anh phải phấn chấn tinh thần đứng ở trên cao, ra lệnh cho mọi người. Chứ không phải như bây giờ để tùy cho người khác sắp đặt!"

"Cô không phải là tôi, sao cô có thể hiểu được cảm giác này chứ?" Vân Dật Bạch đẩy tay cô ra, khẽ quát một tiếng, "Đứng ở trên cao? Bộ dạng này của tôi sao có thể đứng trên cao được chứ? Nói gì đến cao? Bây giờ đến đứng lên đối với tôi cũng là một vấn đề, cô đang cười nhạo tôi đấy à?"

"Anh biết rõ tôi không hề có ý này!' Thi Tĩnh khẽ phủ nhận.

"Ý của cô chính là vậy!" Vân Dật Bạch chần chừ đưa tay đẩy cô ra.

Thi Tĩnh lảo đảo ngã trên sàn, đưa mắt nhìn Vân Dật Bạch, cô đã nói gì.

"Khí sắc của cậu không tồi!" Lộ Dịch Nhiên hài lòng nhìn sự hồi phục nhanh chóng của Vân Dật Bạch, anh thu hồi ống nghe, vui vẻ nhìn Vân Dật Bạch nói, "Tất cả đều bình thường, chỉ đợi cậu gật đầu là có thể tiến hành giải phẫu."

Mà Vân Dật Bạch lại không bận tâm đến lời nói của Lộ Dịch Nhiên, vẻ mặt không tập trung. Khi tỉnh lại anh không hề trông thấy Thi Tĩnh. Cô đã đi đâu? Vì sao lại không ở đây?

Thấy cậu ta không có phản ứng, rốt cuộc cũng ý thức được mình đang nói chuyện với cái đầu gỗ, anh nhìn Vân Dật Bạch đang mất tập trung, không khỏi nghi ngờ nói, "Sao lại không để ý đến tớ?!"

Nghe thấy lời cậu ta, Vân Dật Bạch trầm mặc nằm xuống, anh không thích phải giải thích bất kỳ điều gì với ai, cho dù đó là bạn anh cũng vậy.

"Anh Vân. Em thấy bực bội!" Lộ Dịch Nhiên thấy thế, không khỏi tủi thân mếu máo. Anh biết Vân Dật Bạch không thích người khác quan tâm quá nhiều đến chuyện cá nhân, cho nên anh bất dắc dĩ thở dài, "Thi tiểu thư hôm nay sẽ không đến đâu!"

Đột nhiên ngồi dậy, Vân Dật Bạch tức giận nhìn cậu ta, "Sao lại như vậy?"

Rốt cuộc cậu ta cũng chịu có phản ứng sao?

Lộ Dịch Nhiên tức giận nói, "Cậu hỏi tớ làm gì? Cái này không phải nên hỏi cậu sao?"

"Hỏi tớ?" Trời mới biết, anh đã làm cái gì?

"Đúng vậy, Thi tiểu thư nói, cô ấy muốn rời khỏi đây, có bản lĩnh thì cậu đi tìm cô ấy đi!" Lời này khẳng định không phải do Thi Tĩnh nói, cô ấy căn bản không hề nói gì, cứ thế mà đi.

Vân Dật Bạch lập tức đen mặt, "Cô ấy nói khi nào?"

"Lúc cậu còn đang ngủ." Lộ Dịch Nhiên nói dối mà sắc mặt không đổi.

Bình tĩnh nhìn cậu ta, Vân Dật Bạch bỗng nhiên mở miệng, "Tớ không tin!"

"Vì sao?" Lộ Dịch Nhiên oa oa kêu lớn, anh khiến người khác không thể tin tưởng như vậy sao?

Vân Dật Bạch nhẹ liếc cậu ta một cái, do dự nói, "Chân của tớ..."

"Không thành vấn đề không thành vấn đề, tớ có thể cam đoan với cậu, chỉ cần cậu chịu làm giải phẫu không quá ba tháng đảm bảo cậu có thể chạy nhảy giống như trước đây hoàn toàn không có vấn đề gì." Anh chỉ còn thiếu nước giơ tay lên trời để thề.

Sợ bạn không tin lời anh nói.

Vì câu nói của cậu ta trong lòng anh do dự một lúc lâu. Anh không biết có nên tin tưởng vào bạn anh hay không, nếu sau khi điều trị vẫn như vậy, lúc đấy anh không biết phải đối mặt với mọi thứ thế nào.

Bàn tay đặt trên đùi khẽ nắm chặt, sắc mặt anh vốn dĩ không tốt lắm, giờ phút này lại càng thêm âm trầm.
Bình Luận (0)
Comment