Bùi Lăng không tiếp tục nghe cậu ta phàn nàn linh tinh nữa, sau khi ngắt điện thoại, anh chậm rãi đi vào nơi gã điếc ở tạm.
Nơi này nhìn rất đơn giản. Ngoại trừ một cái bàn và ghế dựa thì không có
cái gì khác. Bùi Lăng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, lúc trước anh chọn người
này nguyên nhân một phần là vì anh ta là người duy nhất còn sống sót
trong vụ nổ lớn đó.
Trên thực tế Vân Dật Bạch cậu ta sẽ không
chịu bỏ qua việc tìm xem rốt cuộc trước đó ai muốn làm hại cậu ta, trong vụ nổ lớn đó anh tìm được thi thể một sát thủ, chỉ là sẽ có rất ít
người lấy thân mình làm ngòi nổ. Cũng chính vì thế, Dật Bạch mới đưa
người đó đến chỗ anh, chính là muốn anh ta bảo vệ Thi Tĩnh và đứa trẻ.
Không nghĩ đến, vẫn để xảy ra chuyện!
Vậy là ai chứ??
Ba
tiếng sau Thiếu Kỳ đi đến trên đảo. Anh mở cửa máy bay chiến đấu. Tranh
thủ mượn đường bay quân dụng mới có thể đến nhanh được thế này!
"Đã xảy ra chuyện gì?" Có thể khiến sắc mặt Bùi Lăng thay đổi nhất định là chuyện lớn.
Bùi Lăng đến bên cạnh máy bay giải thích cho cậu ta, sau hai ba câu anh liền đem mọi việc giải thích rõ ràng.
"Không thấy?! Sao có thể? Không có phương tiện cô ta không thể rời khỏi đây!"
Tìm ra nơi này cũng có công của anh, đương nhiên anh biết điều này.
Bùi Lăng nghiêm mặt liếc cậu ta một cái, "Sự thật đúng là như vậy!" Trong
mắt anh lộ vẻ chỉ trích, "Người, là cậu đưa đến. Cậu phải cho tớ một lời giải thích!" Gã điếc đó chính là người cứu được trong vụ nổ lớn đó,
được ném cho Bùi Lăng để dạy dỗ sau đó mới được đưa đến ở trên đảo này.
Không nghĩ đến lại xảy ra chuyện!
Hai người bước nhanh lên máy
bay trực thăng, ôn hòa trên mặt Bùi Lăng dần biến mất, thay vào đó là sự nghiêm nghị cùng lãnh khốc. Phân phó cơ trưởng, "Trung Quốc." Cơ trưởng không nói một lời trực tiếp chuyển hướng.
Bùi Lăng nhìn Thiếu
Kỳ, "Tớ cũng đã nói với Dật Bạch, chẳng qua người nhận máy là Thiếu
Dương. Giờ đi nhận tội còn kịp chứ?!" Người ta giao phó đàn bà và trẻ
nhỏ cho anh. Bây giờ anh lại để mất, nhận tội là điều khó tránh khỏi. Tự mình phải đến tận nơi tìm cậu ta?! Bùi Lăng thầm nghĩ trong lòng.
"Khẳng định là người đó làm sao?" Trong giọng nói lạnh lùng của Thiếu Kỳ mang thêm chút sát ý.
"Về cơ bản có thể khẳng định! Không biết anh ta định làm gì?" Trong giọng
nói của Bùi Lăng ẩn chứa sự lo lắng. Dù sao người đó cũng không phải ai
khác!
Sắc mặt Thiếu Kỳ trầm xuống không nói gì!
Mấy giờ
sau, máy bay trực thăng dừng lại ở một sân bay tư nhân tại Trung Đông,
Vân Dật Bạch vừa xuống máy bay liền trực tiếp được người mời đến một tòa trang viên xa hoa. Trước đó khi ở trên máy bay, Thiếu Kỳ đưa anh đến
một nơi sau đó mới sắp xếp một chiếc máy bay khác để di chuyển. Đây là
để đề phòng anh thật sự xảy ra chuyện, cậu ta có thể nhanh chóng tìm
được anh.
Vẻ mặt anh không chút thay đổi nhìn đội ngũ trước mặt,
trên con đường lớn của trang viên, là hai hàng người mặc tây trang giày
da, tây trang đều thống nhất một màu đen, bên hông còn có súng ngắn màu
đen, nhìn tình cảnh trước mắt anh cười lạnh một tiếng. Tùy ý đưa tay
ngắt một bông hoa trong vườn.
Ngay khi có một người phụ nữ trang
điểm mỹ lệ xuất hiện trong tầm mắt anh, Vân Dật Bạch chỉ thấy người phụ
nữ đó càng lúc càng hiện rõ trước mặt anh. Cho dù chính mình là mục
tiêu.
Người phụ nữ tao nhã đứng lên, khóe môi nhếch lên nhìn vào
ánh mắt đó, khiến Vân Dật Bạch dừng bước đứng lại trước mặt cô, hai tay
cô ôm lấy ngực nhìn anh vẻ khiêu khích, "Vân Dật Bạch, khi anh đưa tôi
vào đó, có từng nghĩ đến, có một ngày, tôi còn có thể sống sót đi ra?!"
Người này không phải ai khác, chính là người trước đây vì hãm hại Thi Tĩnh mà bị Vân Dật Bạch và bọn người Văn Thiếu Giác đưa vào trong tù Lam Đình.
Hai tay Vân Dật Bạch ôm ngực, lạnh lùng nhìn cô, "Quả thật không ngờ, là ai thả cô ra?!"
Lam Đình hung ác cười, trên khuôn mặt xinh đẹp ẩn giấu sự lãnh tịch, "Anh
biết không? Tôi ở trong tù giả điên giả dại ba tháng, rốt cuộc được bác
sĩ tâm thần khẳng định là bị tâm thần, sau đó lại đợi ở bệnh viện tâm
thần mấy tháng, tôi mới được ra ngoài. Anh có biết trong quãng thời gian này, tôi vượt qua như thế nào không? Tôi tuyệt đối không cho phép những người làm hại tôi được sống tốt!" Cô điên cuồng nói.
Bỗng nhiên, cô ngửa đầu ha ha cười, "Vân Dật Bạch, cảm giác ngồi trên xe lăn, cũng
không tồi chứ?! Dù vậy, cũng không bằng những tổn hại các người đã làm
với mỗi một tấc trên người tôi!"
Thì ra là thế!
Vì đã giải quyết Lam Đình, Vân Dật Bạch cũng không quá để ý đến người này, nhưng
thật không ngờ cô ta lại trở thành người mà anh dễ bỏ sót nhất!
Vân Dật Bạch ung dung thản nhiên mở miệng, "Cô nói thẳng ra cho tôi biết
như vậy, không lo rằng, sẽ bị tôi đưa vào tù một lần nữa sao?"
"Nơi này là chỗ của tôi, anh cho rằng anh đã đi vào, còn có thể ra được sao?" Lam Đình kiêu ngạo nói.
Nụ cười tràn ra từ lồng ngực Vân Dật Bạch, cánh tay anh chống lên trán,
nhẹ nhàng cười, "Lam Đình, khi cô làm chuyện này, có nghĩ đến hay chưa,
đối thủ của cô là ai?"
"Tôi mặc kệ anh là ai, tôi đều sẽ trả thù
anh! Chỉ cần có tiền, người nào tôi muốn mà lại không có! Tôi muốn..."
Cô còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Vân Dật Bạch chậm rãi ngồi xuống đối
diện cô, vắt chéo hai chân, hai tay đặt trên đầu gối, bộ dáng hài lòng,
không vì tình huống trước mặt mà lo lắng.
Trong lòng Lam Đình cả kinh nhìn anh không rời mắt, "Anh không sợ sao?!"
"Không phải cô đã từng nói đó sao? Có tiền ai cũng có thể mời được, cô cảm
thấy Lam thị có tiền, vậy Vân Dật Bạch tôi không có tiền?" Anh không lấy danh nghĩ của Vân thị, chỉ nói một mình anh.
Trên khuôn mặt kiêu ngạo của Lam Đình rốt cuộc cũng lộ ra một vết nứt.
Bỗng nhiên không thèm đếm xỉa ánh mắt rụt rè của cô, giọng nói Vân Dật Bạch lạnh lùng ghê sợ, "Thi Tĩnh ở đâu?!"
Lam Đình lộ vẻ hoang mang, "Thi Tĩnh?!" Sau đó cô nở nụ cười, "Cô ta làm sao vậy?"
Bây giờ dường như Lam Đình có phần điên cuồng. Thấy người từng bị mình làm
hại nay không thấy đâu, trong cơ thể cô nổi lên tia hưng phấn.
Từ trong con mắt của Lam Đình, Vân Dật Bạch nhìn ra, không phải là cô làm!
Nhưng vụ nổ lớn lúc trước là do cô. Mà gã điếc kia cũng có thể là người của cô. Nhưng cô không biết?!
Đôi mắt ưng chợt lạnh đi, lập tức đứng dậy xoay người rời đi không chút lưu luyến.
"Đứng lại!" Lam Đình hét lớn một tiếng, "Anh nghĩ đây là nơi nào, anh muốn đi thì đi!"
Vân Dật Bạch dừng bước xoay người lại cười lạnh, "Tôi muốn đi, đúng là cô
không có khả năng ngăn cản! Lam tiểu thư, chỉ sợ cô lại phải vào đó!"
Lời của anh vừa dứt, trong trang viên lập tức xuất hiện không ít quân
nhân, trong đó người dẫn đầu chính là người đã lâu không gặp Tông Chính.
Không thèm quay đầu lại nhìn sắc mặt Lam Đình, Vân Dật Bạch thản nhiên xoay
người rời khỏi trang viên này. Vừa lên máy bay, liền thấy được vẻ mặt
tươi cười cố tình lấy lòng, không chút nghĩ ngợi anh lập tức vung ra một quyền.
Bùi Lăng bị đau đứng yên tại chỗ, xoa lên khuôn mặt bị đánh, khóe miệng đã lộ ra một tia máu đỏ. Nhưng anh không nói gì.
"Cậu đã đảm bảo với tớ thế nào?!" Vân Dật Bạch nhíu mày nói từng chữ một.
"Tớ đã nói rõ với cậu! Bây giờ, không phải cậu nên đi tìm bà ta sao?" Đưa
tay lau vết máu trên khóe miệng, Bùi Lăng nghiêm mặt nói. "Cậu cũng
biết, ai đưa Thi Tĩnh đi đâu, chỉ có một người biết. Đến bây giờ, cậu
còn muốn gặp mặt không?"
Khuôn mặt tuấn tú của Vân Dật Bạch căng cứng, nặng nề nhìn bầu trời xanh thẳm, khắp người toát ra hơi thở bức người.
Anh đưa Thi Tĩnh đến chỗ đó của Bùi Lăng, chính là vì lo lắng mình gây ra
chuyện lớn ở đây sẽ liên lụy đến cô, nếu đổi lại là trước đây, anh không phản đối gì, nhưng bây giờ không như vậy.
Anh từng nói, từ khi
Thi Tĩnh không để ý đến nguy hiểm của bản thân vẫn muốn báo tin cho anh, anh sẽ không cho phép cô lại có những suy nghĩ khác. Nhất là, bây giờ
cô còn có đứa bé.
"Mình không muốn quấy rầy cậu. Nhưng mình cần
phải nhắc cậu, hiện tại Thi Tĩnh mang thai còn chưa đến ba tháng, là
thời gian nguy hiểm, không được chịu chút nguy hại nào." Bùi Lăng nhịn
không được lên tiếng nhắc nhở. Khi nói chuyện khóe miệng khẽ động mà
đau, anh nhe răng trợn mắt.
Hai tay đặt bên người Vân Dật Bạch khẽ nắm chặt, khuôn mặt căng cứng vẫn như cũ không nói gì cả.
"Từ khi nào thì, ngay cả khả năng phán đoán cậu cũng không có?" Thiếu Kỳ
luôn luôn ít nói bỗng nhiên lên tiếng, cũng là mỗi từ đều quý như ngọc.
Thật lâu sau đó, mới truyền đến giọng nói của Vân Dật Bạch, "Để tớ nói chuyện riêng với bà ấy!"
Bùi Lăng và Thiếu Kỳ nhìn nhau, hai người đồng thời gật đầu, trong thời
gian đợi máy bay hạ cánh, khắp máy bay đều tràn ngập không khí tĩnh mịch lạnh lẽo.
Một mình lái xe nơi đầu tiên Vân Dật Bạch đến là mộ
của Dật Thanh. Một mình lẳng lặng đứng đấy, anh không biết nên nói gì,
cũng không biết nên làm thế nào, cứ vậy đứng ba tiếng đồng hồ, để mặc
cơn gió lành lạnh thổi qua cơ thể kiên cường của anh, không hề động đậy.
Xe phóng đi bất chấp mọi thứ khiến cơn gió rét thấu xương thổi trên mặt
anh, trên khuôn mặt lạnh lùng của anh không chút thay đổi, khiến người
ta không biết đang nghĩ gì.
Chợt nhìn thấy Vân Dật Bạch trở về, cả người bác Hoàng phấn khởi hẳn lên, "Đại thiếu gia cậu đã về? Phu nhân rất nhớ cậu đấy!"
Vân Dật Bạch không lên tiếng lướt qua ông đi vào trong phòng.
Mẹ Vân vẫn đoan trang tao nhã ngồi trên sofa như vậy, thấy sự xuất hiện
của con trai, trong đôi mắt bà hiện lên sự phấn khích, chợt áp chế lại,
lạnh nhạt mở miệng, "Sao lại về đây?"
Vân Dật Bạch lạnh lùng liếc nhìn xung quanh, sau đó nhìn bác Hoàng nói, "Hôm nay, cho mọi người
nghỉ một ngày, trong vòng năm phút, tất cả rời khỏi nơi này!"
"Đại thiếu gia!" Bác Hoàng có chút kinh ngạc.
"Cút!" Vân Dật Bạch rống giận.
Bác Hoàng nhìn thật lâu vào vị đại thiếu gia có chút xa lạ, ông cúi đầu xoay người rời đi.
Hai mẹ con cứ lẳng lặng như vậy, sau năm phút lẳng lặng nhìn nhau, tất cả
người trong biệt thự đã rời đi. Chỉ còn lại mẹ Vân và Vân Dật Bạch.
Hai người đều không nỡ phá vỡ khoảng thời gian trầm mặc này, mẹ Vân nhẹ
nhàng mở miệng, "Đã xảy ra chuyện gì? Sao con có thể nổi giận như vậy?"
"Con tưởng rằng, bất cứ chuyện gì quanh con, mẹ cũng biết rất rõ ràng!"
Giọng nói gần như không thể nghe rõ của Vân Dật Bạch truyền đến tai của
mẹ Vân.
"Mẹ già rồi." Mẹ Vân tỏ ra già yếu mở miệng.
"Me, nói cho con biết, cô ấy ở đâu?" Vân Dật Bạch nói thẳng ra mục đích của bản thân. Đôi mắt ưng nhìn thật sâu vào mẹ anh.
Người mẹ thân thuộc mà xa lạ!