Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 149

"Khởi động vệ tinh tìm kiếm, tớ đã gắn máy định vị trên tất cả quần áo của cô ấy, chỉ cần cô ấy không vượt ra khỏi phạm vi nhất định có thể tìm được."

Đúng vậy, nhất định có thể tìm được.

Bùi Lăng gật đầu, lập tức quay lại tiến hành các hành động. Thiếu Kỳ đi theo bên cạnh Vân Dật Bạch, nhìn bàn tay nắm chặt chiếc đồng hồ của cậu ta đang bắt đầu nhỏ từng giọt máu xuống mặt cát.

Xem ra người phụ nữ tên Thi Tĩnh này sớm đã mọc rễ trong lòng Vân Dật Bạch, nếu không tìm thấy người phụ nữ này, vậy, Thi Tĩnh đã mất...

Lúc này Thi Tĩnh ôm thật chặt một khối đá ngầm nửa người ngâm trong nước biển, hai tay dần mất cảm giác do cô đã duy trì tư thế này gần một giờ. Nếu không sớm nghĩ ra biện pháp rời khỏi nơi này thì sẽ không thể đi được. Chân cô đã rơi vào nước xoáy, cô chỉ có thể ôm chặt lấy đá ngầm mới có thể giữ cho mình không bị cuốn vào vòng xoáy. Cô biết nếu cứ tiếp tục thế này không bao lâu nữa cô cũng sẽ không chịu được.

Vân Dật Bạch nhìn chấm đỏ trên máy, anh liền nhíu mày, "Ở gần đây?" Đưa tay về phía Bùi Lăng, "Các cậu đã tìm kiếm xung quanh rồi sao?"

Bùi Lăng gật đầu, "Đúng vậy, đã tìm xung quanh trang viên nhưng không phát hiện hình bóng Thi tiểu thư."

Không đúng, Vân Dật Bạch nhìn Bùi Lăng chỉ vào một chỗ, "Đây là chỗ nào?" Tên Bùi Lăng này có rất nhiều công dụng, như một cuốn bách khoa toàn thư sống, có việc gì cứ tìm cậu ta là được.

Giương mắt nhìn thoáng qua, Bùi Lăng nhanh chóng lục lọi trong đầu. Tìm chỗ đó trong đầu, anh nghi hoặc lắc đầu, "Không biết. Đợi chút..."

Anh nghĩ lại một chút, "Có nơi là vùng đất nguy hiểm, tớ nhìn thấy ở đâu đó được đặt vật cản, rất có thể bên đó là nơi có nước xoáy." Khi nói chuyện, Bùi Lăng đứng dậy, "Đi, chắc là nơi đó."

Lập tức đứng lên, Vân Dật Bạch đi theo Bùi Lăng, lúc mới bắt đầu anh cũng không nói quá nhiều, chính là chờ đáp án chính xác của cậu ta. Bùi Lăng mở chiếc Hummer trước mắt rồi dừng lại, "Lên xe!" Khoảng cách từ nơi này đến đó nếu đi bộ cũng mất nửa ngày đường. Nếu đi xe cũng phải mất mười phút.

Lên xe không chút do dự, Vân Dật Bạch vỗ vỗ Bùi Lăng ngồi chỗ lái xe, lúc hai người thay đổi vị trí trên xe, Bùi Lăng biết, Vân Dật Bạch từng tham gia đua xe trên bãi biển, chiếc xe này trong tay cậu ta chỉ có thể càng lúc càng nhanh.

Không cần đến mười phút, hai người nhảy khỏi xe, trước mắt là một bãi đá ngầm, xem ra, để đắp đê ngăn nước biển, nhiều đá ngầm đã bị phá.

"Ngay phía sau." Bùi Lăng vừa dứt lời, Vân Dật Bạch không chút do dự nhảy vào bãi đá ngầm, đi đến nơi gần bãi biển nhất. Hai tay đặt trên mặt đá ngầm bị cứa rách, anh cũng không quan tâm.

Càng đến gần bờ biển gió càng lớn. Vân Dật Bạch hứng lấy từng đợt gió biển mà tiến lên, ở khe hẹp giữa đá ngầm trông thấy Thi Tĩnh ôm đá ngầm nửa người ngâm trong nước, bộ dáng chật vật.

Ngay lập tức, trái tim đang treo lơ lửng. Bịch một tiếng liền rơi xuống đất!

Không chút nghĩ ngợi Vân Dật Bạch lập tức tiến lên, không dám tùy tiện lên tiếng quấy rầy Thi Tĩnh, anh nhảy trên bề mặt đá ngầm bước đến gần Thi Tĩnh.

Đau đớn trên cánh tay bị gió biển thổi qua càng ngày càng đau, Thi Tĩnh không nhịn được mà nới lỏng cánh tay. Nước biển mặn, cô bây giờ chính là cả người ngâm trong nước biển mằn mặn, vết thương trên người càng thêm đau. Đột nhiên một đợt hải triều lớn đập đến, nước xoáy bên dưới càng kéo cơ thể cô xuống một chút, cánh tay tê rần, rốt cuộc Thi Tĩnh không kiên rì nổi mà buông lỏng hai tay.

Trong lúc mảnh chỉ treo chuông, Vân Dật Bạch vươn cánh tay ra giữ lấy cánh tay đang bị thương của Thi Tĩnh.

Ý thức gần như không còn tỉnh táo Thi Tĩnh chợt ngẩng đầu nhìn lại đôi mắt Vân Dật Bạch. Cô cong khóe miệng. Sau đó chỉ nghe rắc một tiếng, rõ ràng là tiếng xương cánh tay gãy nhất thời khiến Thi Tĩnh rơi vào hôn mê. Không có sự phối hợp của cô, một tay của Vân Dật Bạch căn bản không thể kéo được Thi Tĩnh đang hôn mê.

Khi Bùi Lăng chạy đến vừa vặn thấy cơ thể Vân Dật Bạch bị Thi Tĩnh ép nằm sát xuống. Anh rút dây lưng buộc chặt một đầu trên cổ tay, đầu kia buộc trên cánh tay Vân Dật Bạch, anh quay người đi về phía trước, trên đường đi anh đã gọi cho đám thuộc hạ đưa bác sĩ đến, chắc phải đến rồi chứ.

Vân Dật Bạch phân tâm quay đầu nhìn nhìn cậu ta, cảm kích cười, tức khắc chuyển toàn bộ tâm trí trên người Thi Tĩnh.

Không được, cơ thể người đang hôn mê đặc biệt nặng nề, anh lại không thể sử dụng đồng thời cả hai tay, bởi vậy anh chỉ có thể giao lại hết mọi việc cho Bùi Lăng.

Chờ đến khi Vân Dật Bạch đưa được Thi Tĩnh lên, hai người cũng đã sức cùng lực kiệt, ba người họ coi như vừa trải qua sóng to gió lớn, đúng lúc vô lực ngồi trên đá ngầm, một trận sóng biển đánh tới, ngoại trừ Thi Tĩnh được Vân Dật Bạch ôm vào ngực, những người còn lại đều uống một ngụm nước biển lớn.

"Phi phi phi, mặn chết được." Bùi Lăng oa oa kêu lớn.

Nghỉ ngơi một lát, Vân Dật Bạch ôm lấy Thi Tĩnh đang hôn mê rời khỏi bãi đá ngầm. Bùi Lăng và Thiếu Kỳ không nói gì đi theo phía sau anh, Bùi Lăng bất mãn khẽ than, "Hai người các cậu bắt nạt tớ."

"Cánh tay bị trật khớp, phần trên còn có vết thương do dao gây ra. Toàn thân duy trì một tư thế lâu nên có chút cứng ngắc, cơ thể cũng mất chút nước. Toàn bộ phía sau lưng đều là vết thương ngoài da, chẳng qua thời gian ngâm trong nước quá lâu, cần đặc biệt chú ý chăm sóc." Bác sĩ vừa nói, vừa bắt tay vào nối xương. Tay chân ông bủn rủn cố định cánh tay bị thương của Thi Tĩnh, lúc này mới run run nói, "Được rồi, không có vấn đề gì lớn. Đêm nay có thể cô ấy sẽ phát sốt, tôi sẽ cố định cánh tay này lại, tìm người đến chăm sóc cho cô ấy là được." Ông run rẩy nói xong rồi vội vàng rời đi.

Ánh mắt anh nhìn người phía trước một khắc cũng không rời.

Ra hiệu bảo mọi người lui xuống, Vân Dật Bạch đưa tay ấn lên một công tắc ở đầu giường, trong phòng ngủ lập tức xuất hiện một bức tường ngăn cách giữa sô pha và giường ngủ, chia thành hai không gian. Một đôi tay lớn nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán cô.

Ngay cả khi không coi mình ra gì, cô ấy vẫn gây tổn thương sâu đến như vậy, bàn tay nắm chặt của Vân Dật Bạch run run.

Sau một hồi khẽ lẩm bẩm, Vân Dật Bạch lập tức thu hồi suy nghĩ nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô. Chỉ thấy hai mắt cô nhắm chặt, trên cái trán nhỏ đầm đìa mồ hôi, cẩn thận lấy chiếc khăn lụa trên người nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô. Vân Dật Bạch nhìn Thi Tĩnh đang chìm trong hôn mê không khỏi nghĩ đến, nếu như anh không kiên trì muốn ở cùng một chỗ với cô, nếu như không có cái nếu như đó. Lúc này anh khẳng định vẫn lao vào nước sôi lửa bỏng không ngừng tàn sát.

Toàn thân Thi Tĩnh chìm giữa một lớp sương dày, cô không thể thấy rõ phương hướng chỉ có thể lần mò tiến lên. Trong thoáng chốc một bóng người xuất hiện trước mặt cô.

Là Vân Dật Bạch? Cô tiến lên từng bước, vươn tay ra gọi người, "Vân Dật Bạch?"

Cả người Vân Dật Bạch đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, nụ cười trên mặt Vân Dật Bạch lúc này khiến Thi Tĩnh mừng rỡ, tiến lên từng bước, lại kinh ngạc phát hiện nụ cười trên mặt Vân Dật Bạch đã biến mất, bắt đầu trở nên hung ác.

Máu chảy ra từ tứ chi anh, từ mắt, từ miệng, từ mũi...

Thi Tĩnh hoảng sợ bắt đầu lui về phía sau, đây không phải là Vân Dật Bạch, hai chân Thi Tĩnh dường như bị thứ gì đó giữ chặt không thể nhúc nhích. Cô thấy anh đứng trước mặt cô nhìn tới nhìn lui không rời khỏi cơ thể mình. Cô nghĩ... muốn hét lớn lên nhưng bất luận thế nào cũng không thể phát ra tiếng.

Vân Dật Bạch nhìn bộ dáng nắm chặt tay đầy thống khổ của Thi Tĩnh, anh lại không thể làm được gì. Bị ép đến đường cùng, anh xoay người lên giường, đưa tay kéo Thi Tĩnh vào trong ngực mình, khẽ nói bên tai cô, "Đã không sao rồi, không còn gì nữa cả. Đừng sợ đừng sợ. Có anh ở đây..."

Sau một lúc, lông mày cô từ từ giãn ra, không còn rên rỉ thống khổ, không nói lời vô nghĩa. Thoáng thả lỏng cơ thể, chỉ trong chốc lát, Vân Dật Bạch lập tức phát hiện nhiệt độ cơ thể Thi Tĩnh bên cạnh rõ ràng đang hạ xuống. Ở bên cạnh cô càng ngày càng cảm thấy lạnh.

Trong lòng cả kinh, anh lập tức đứng dậy, một cước đá tỉnh bác sĩ bên cạnh, anh thét lên chói tai rồi kéo người đó đến trước giường.

Bác sĩ mở đôi mắt còn mơ ngủ, nhìn Thi Tĩnh đang run rẩy đưa tay sờ sờ lên trán cô. Trong phút chốc lập tức tỉnh táo trở lại.

"Sao lại thế này?" Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn ông ta, nếu không phải bây giờ còn cần đến ông ta, anh nhất định sẽ đánh cho một quyền.

Sắc mặt của bác sĩ cũng trắng bệch. Chết tiệt, sao ông lại không nhận ra trên con dao có độc, loại độc này sẽ không hại đến mạng người, nhưng có thể khiến người đó không tỉnh táo, nói cách khác khi tỉnh táo, cũng không biết được mình đã làm gì, cho đến khi mình chết mới thôi.

Khuôn mặt nghiêm nghị của Vân Dật Bạch lạnh lùng nhìn theo hành động của bác sĩ, "Nói!" Trong giọng nói của anh mang theo sự cảnh cáo.

Quay đầu lại nhìn thoáng qua, vị bác sĩ run giọng mở miệng, "Trên... trên dao găm có độc. Là lỗi của thuộc hạ! Nhanh, đi đến bệnh viện." Lỗi của ông khi quay về ông sẽ bù đắp, nhưng giờ phút này, mọi suy nghĩ của ông đều là phải cứu người.

Có độc?!

Nghe nói vậy khuôn mặt Vân Dật Bạch trở nên xanh mét, đôi chân dài đá vào cơ thể mềm nhũn dưới chân, "Đã qua một đêm, mày mới nói với tao là có độc?!"

Vị bác sĩ không dám nói nhiều, là lỗi của anh, trên người cô có rất nhiều vết thương, ông cũng không để ý xem thế nào. Chỉ biết đưa cho thuốc tự bôi vết thương, lại xem nhẹ khả năng có độc.

"Cút ngay!" Chân dài của Vân Dật Bạch đá vị bác sĩ ra ôm lấy cơ thể Thi Tĩnh chạy về phía cửa. Anh không nghĩ sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Bùi Lăng đau đầu nhìn Thi Tĩnh đang hôn mê, trước hành động của Vân Dật Bạch anh đã muốn tóm vị bác sĩ để hỏi cho rõ rồi.

"Trước hết phải đảm bảo nhiệt độ cơ thể cô ấy không giảm xuống, như vậy mới có thể chữa được, nếu không thì..."

"Không được không thể." Thiếu Kỳ mở miệng, trên khuôn mặt nghiêm túc lóe chút tự tin, "Nếu trong thời gian ngắn không thể trở về, chờ bị Vân Dật Bạch quẳng xuống biển sâu đi" Vừa nói, anh vừa làm động tác, rất nhanh liền lấy rượu lau lên tay lên chân Thi Tĩnh.

Bùi Lăng nghe vậy lập tức gật đầu, điều này anh hoàn toàn tin. May mà trước đó khi dùng máy bay chiến đấu anh nghĩ rằng vẫn còn dùng đến, cho nên chưa để người rời đi. Giấy thông hành này vẫn còn công dụng.

Giây tiếp theo Vân Dật Bạch ôm Thi Tĩnh ngồi lên máy bay, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Bùi Lăng, Bùi Lăng cố gắng giải thích, "Cô ấy trúng độc, rất xin lỗi, lúc trước là do sơ sót của thuộc hạ mình. Giờ bọn tớ cam đoan nhiệt độ cơ thể cô ấy sẽ không giảm xuống để tiện cho việc trị liệu."

Trầm mặc hồi lâu, Vân Dật Bạch trầm giọng mở miệng, "Muốn làm gì?"
Bình Luận (0)
Comment