Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 163

Mũi dao sắc nhọn nháy mắt đâm sâu vào ngực cô, Tề Tư nằm trên giường thét lớn một tiếng không nhịn được khẽ run. Mí mắt cô hơi hơi rung động, mí mắt dưới khẽ giật giật. Ý thức dần dần tỉnh táo trở lại. Những chuyện trước khi hôn mê dần tràn về trong đầu cô.

Lời nói lạnh lẽo, nét mặt càng thêm hững hờ, mí mắt cô khẽ nhích...

"Cô có thể giả vờ như không có chuyện gì. Chỉ có điều không biết một đứa trẻ tám tuổi liệu có thể nhịn đói được bao hôm, đối với chuyện này tôi rất có hứng thú!"

Đứa trẻ tám tuổi? Đấy không phải là Hạo Vũ... đứa cháu đáng thương của cô sao?

Tề Tư bỗng nhiên mở mắt, nhìn thẳng vào ánh mắt tức giận trừng cô. Nhất thời, cô thở hốc vì kinh ngạc. Muốn cử động thân mình lại chạm phải vết thương trên người. Cơn đau khiến đôi mày thanh tú khẽ cau lại. Cánh tay lại bị người kia gắt gao giữ lấy, lực đạo lớn khiến Tề Tư kêu đau ra tiếng.

"Đau quá, anh muốn làm gì?" Cô không phải rất oan ức sao? Sao anh không nghĩ đến, anh chính là kẻ đầu sỏ gây ra mọi chuyện chứ?

Người đàn ông lạ mặt này rốt cuộc muốn làm cái gì? Anh hại cô như vậy chưa đủ hay sao? Cô chỉ muốn đưa đứa con của anh trai rời khỏi đây, lại không may vướng phải những chuyện phiền toái của anh, một người vô can như cô lại còn vì anh mà bị thương nữa chứ!

Đau quá...

Dùng sức giằng tay ra, lại vì hành động này mà ảnh hưởng đến miệng vết thương trên ngực, Tề Tư phẫn nộ gắng rút tay về, lại khiến cho miệng vết thương mới khâu lại bị rách ra.

"Anh là ai?" Dùng cánh tay không bị thương ôm chặt lấy ngực, cô hướng phía người đàn ông đứng bên giường hô. Dần dần, cô phát hiện, ngoại trừ lớp băng quấn vết thương còn lại thì cô...

Khựng, Tề Tư cúi đầu nhìn, lớn tiếng thét lên, "Sao tôi lại không mặc quần áo?"

"Người cô quấn băng!" Bùi Lăng cười nhìn lớp băng trắng quấn trước ngực cô, vẻ đẹp nữ tính cũng bị băng lại cùng vết thương. Thế nên Tề Tư cũng không được coi là quá hở. Nhưng, phần bên dưới tấm chăn cũng hoàn toàn trống trơn.

"Sao anh có thể làm vậy được? Biết rõ tôi không mặc quần áo, lại còn... còn..." Tề Tư tức giận nói không thành lời.

Bùi Lăng khoanh hai tay trước ngực, đưa mắt nhìn chằm chằm theo ngón tay cô tới phần băng nhiễm đỏ trước ngực nói, "Cô yên tâm, cái này không phải do tôi làm! Bất quá bây giờ cô có thể buông tay ra được không?" Anh từ tốn nói.

"Gì?" Tề Tư khó hiểu.

"Bỏ tay ra!" Bùi Lăng không nhanh không chậm lặp lại.

Tay... bỏ ra? Tề Tư cúi đầu nhìn tay mình, sau đấy dùng sức lắc đầu.

Thấy thế, anh tiến tới từng bước, "Nếu cô không chịu nghe lời, tôi sẽ tự ra tay đấy?"

Người phụ nữ này thật thú vị, cô vô cớ bị liên can, nhưng lại vì anh mà bị thương, điều này khiến anh rất bất ngờ, một người phụ nữ lạ mặt, lại vì cản giúp anh một dao mà suýt mất mạng. Đối với ai cô cũng như vậy hay sao?

Nếu là bình thường, Tề Tư sẽ gật đầu đáp ứng. Đây là thói quen hàng ngày của mẹ cô lúc ở nhà!

Chẳng qua bây giờ, cơ thể cô không thể cứ để cho người khác thấy hết như vậy, cô cương quyết có ý bài trừ, khẳng định nói, "Không cần!"

Lúc này, Bùi Lăng cũng không nhiều lời, tiến nhanh đến giữ chặt lấy người trên giường, đồng thời đưa tay nắm chặt lấy cánh tay trước ngực cô. Lớn giọng hô, "Bác sĩ!"

Vừa dứt lời, cửa phòng mở ra, Tề Tư nhìn thấy một người thân mình cao lớn trong tay cầm một cái khay cười bước vào, "Đến đây, đến đây! Để tiểu nhân cúc cung tận tụy hầu hạ đại nhân!" Vừa nói vừa đặt khay lên đầu giường, sau đó liếc mắt nhìn theo động tác của hai người.

Nhiêu Triển Phong hứng thú nhướng mày, "Tôi có quấy rầy hai vị không? Tôi sẽ rời khỏi đây ngay!" Anh cười nói.

"Triển Phong!" Bùi Lăng gầm nhẹ cảnh cáo.

Triển Phong nghe vậy vỗ vỗ lên mặt, khuôn mặt tươi cười nháy mắt trở nên nghiêm túc, "Được rồi. Để tôi đến khám! Phiền Bùi thiếu tránh ra một chút. Để tôi còn khám cho vị tiểu thư đây!" Cậu thấy rất lạ, bản thân Bùi thiếu không phải cũng là bác sĩ sao? Vậy sao còn gọi anh đến đây làm gì?

Lời vừa nói xong.

"Không cần!" Tề Tư trừng lớn mắt tức giận nhìn hai người đàn ông.

Triển Phong hơi hơi nhướng mày, hai tay ôm ngực đứng qua bên xem trò vui.

Mà Bùi Lăng nghe được lời cô nói không khỏi nhíu mày, lạnh quát, "Cô quấy cái gì?"

Bị anh dọa sợ, Tề Tư rụt cổ lại, vẫn kiên quyết lắc đầu, "Tôi không muốn cho anh ta xem!" Cô không muốn bày ngực lộ lưng trước mặt một người đàn ông. Cho dù đó có là bác sĩ cũng không được.

Nếu để cho các anh của cô biết được, cô không phải sẽ chết chắc sao? Trời ơi, cô không muốn phải gả cho người đàn ông này!

"Mẹ khiếp! Không để cậu ta xem thì biết chữa cho cô kiểu gì?" Gầm nhẹ một tiếng, Bùi Lăng không thèm quan tâm đến cô, đưa tay nắm chặt lấy hai tay cô bắt chéo ra sau lưng, một mặt quay sang hướng Triển Phong đang cười, "Nhanh lên!"

Khụ một tiếng, Triển Phong cố nén cười liếc nhìn động tác của hai người, "Tôi... Không ra tay được!" Làm ơn đi, hai người trước mắt này căn bản là không có kẽ hở nào, anh làm sao mà có thể khám bệnh được chứ?

Nghe vậy, Tề Tư bỗng dưng đỏ mặt, "Anh... Tôi..."

Ngược lại Bùi Lăng lại hơi nhíu nhíu mày, buông cổ tay cô ra, nghiêng người vòng sang bên liếc nhìn phần vải đỏ trước ngực Tề Tư, màu đỏ của máu đã thấm sang băng vải trắng, còn có một chút thấm lên chăn, mà ngay cả trên người Bùi Lăng chỗ vừa tiếp xúc lúc vật lộn với cô cũng có.

Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, hương vị này vốn không có gì xa lạ đối với một người đã quen cầm dao thử máu, khiến cho bọn họ sớm đã có thể làm ngơ với hương vị này. Nhưng với Tề Tư lại không vậy, mùi máu tươi gay mũi khiến đôi mi thanh tú nhíu lại, không nhịn được khẽ nôn khan.

Thấy vậy, Triển Phong thu lại dáng vẻ cợt nhả tiến đến khom người đưa tay đến trước ngực cô.

Ba.

Âm thanh thanh thúy vang lên, Triển Phong không dám tin xoa xoa mu bàn tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Tề Tư, "Tiểu thư à, tôi..."

"Tôi không cần anh khám cho tôi! Tự tôi có thể bôi thuốc được!"

"Vậy cô có tự băng bó được không?"

"Tự tôi có thể..."

"Được không?"

"...Được!"

"Vậy được!" Triển Phong cũng không nhiều lời xoay người rời đi. Khi trở lại trên tay cầm theo cuộn băng và lọ thuốc, cẩn thận đặt ở bên giường, anh liếc mắt nhìn Bùi Lăng đầy ẩn ý, mang theo ý cười rời đi.

"Anh có thể ra ngoài chút được không?" Tề Tư rụt rè nói.

"Không thể!" Cúi người nhìn vết máu dính trên người, anh tiện tay cởi bỏ bộ quần áo.

Nhìn thấy động tác của anh, Tề Tư không khỏi trợn mắt nhìn. Không phải người đàn ông này muốn...

Khuôn mặt cô ửng hồng vì tức giận, cô đã như vậy, anh ta còn muốn...

"BT!" Cô không nhịn được mắng.

Tháo chiếc cúc trên tay áo, Bùi Lăng bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cô nói, "Cô vừa nói gì?" Xem ra là gần đây anh quá hiền lành, nên mới khiến cho người phụ nữ này nghĩ rằng cô có thể cưỡi lên đầu lên cổ anh.

Nuốt nuốt nước miếng, Tề Tư đánh liều, "Tôi chẳng biết còn sống được bao lâu vậy mà anh còn đối xử với tôi như vậy... Anh không phải loại vô liêm sỉ thì là gì?" Bất kể cô sống hay chết, dù sao người đàn ông này cũng sẽ không quan tâm.

Bùi Lăng hiểu ra cười nói, "Tôi định làm gì cô?" Vẻ mặt anh thích ý.

"Vậy sao anh lại cởi quần áo? Không phải anh định... định..."

Phút chốc, Bùi Lăng tiện tay vứt bộ quần áo dính máu xuống bên chân, thân hình cao lớn bước đến bên giường, dáng vẻ nguy hiểm đến gần Tề Tư. Nụ cười tà tứ nở trên môi, "Cô cho rằng, tôi định làm gì cô?"

Tề Tư không nhịn được tự khinh bỉ bản thân không ngừng lui lại, chỉ lát sau cả người ửng hồng giống như con tôm luộc.

Hơi thở ấm nóng của anh phả lên mặt cô. Tề Tư không nhịn được tránh mặt đi, cánh tay dính máu chắn trước ngực anh, "Anh... Đừng như vậy!" Tay vừa chạm vào bờ ngực trần của anh. Mặt Tề Tư lại càng đỏ hơn.

"Đừng thế nào? Hử?" Dường như đang thưởng thức biểu tình của cô, Bùi Lăng tiến dần đến gần. Anh phát hiện phản ứng của cô bé này rất thú vị!

Tề Tư lui người lại, lưng tựa vào đầu giường, sắc mặt cô ửng hồng, "Anh... Nếu anh dám chạm vào tôi, thì nhất định phải lấy tôi!"

Giây sau, đầu vai cô bị đè nặng, Tề Tư kinh ngạc thở hốc, khóe mắt ướt lệ vì đau, không kịp suy nghĩ giáng xuống một bạt tai, "Đau quá, anh muốn làm gì?"

Một bàn tay khỏe mạnh giữ chặt lấy tay cô, nụ cười trên mặt Bùi Lăng dần tắt, thay vào đấy là vẻ lạnh lùng. Một tay ấn lên đầu vai cô, một tay xé rách miếng băng vải trước ngực cô.

"Đau, đau quá! Anh không thể nhẹ tay một chút được sao?"

"..."

"Rốt cuộc anh có biết bôi thuốc không vậy? Sao có thể nặng tay thế chứ!"

"... Không biết!"

"..." Tề Tư tự hỏi, "Nếu anh không phiền có thể mời giúp tôi vị bác sĩ vừa nãy được không?"

Mất đi miếng băng che, lúc này toàn bộ cơ thể Tề Tư hiển lộ trước mắt anh. Một tia sáng thâm trầm lóe lên trong mắt chậm rãi từ bờ vai trần của cô trượt xuống.

Vốn dĩ là khuôn ngực trắng nõn thì nay lại xuất hiện một vết thương do dao vẫn đang rỉ máu. Mùi máu tươi xộc thẳng vào mũi.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tề Tư sớm đã phiếm hồng dưới ánh mắt nóng rực của anh. Cô không khống chế được nhịp tim mình cứ ngày càng tăng.

Ông trời ơi, người đàn ông này, vẫn là lần đầu tiên cô được gặp!

Không biết qua bao lâu, Bùi Lăng thu lại ánh mắt nghiêng người lấy lọ thuốc bên đầu giường xoa lên ngực cô.

Cồn y tế bôi lên miệng vết thương khiến Tề Tư thấy đau hít mạnh một ngụm khí lạnh.

"Ưm... Đau!"

Giương mắt nhìn lướt qua cô. Động tác của Bùi Lăng vẫn không thay đổi, nhanh chóng bôi thuốc rồi băng bó!

Giống như vừa hoàn thành một việc nặng nhọc, khi Bùi Lăng vừa ngừng tay, cả người Tề Tư dần buông lỏng ngã xuống giường. Lúc này, cô mới biết, khi nãy, cô đã rất căng thẳng.

Đáng tiếc, có người không cho cô thời gian để thả lỏng.

Bùi Lăng bỗng nhiên xoay người kéo Tề Tư dậy, ánh mắt nguy hiểm híp lại nhìn cô, "Vừa rồi là cô đang cầu hôn tôi à?"

Tề Tư thẹn quá vội lắc đầu, "Tôi không có!"

Bùi Lăng nhìn sâu vào đôi mắt cô bỗng nâng người cô dậy, dùng sức ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của cô.

Tề Tư giật mình có chút mờ mịt nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mặt, hé miệng muốn kháng nghị lại bị đầu lưỡi anh bá đạo xâm nhập.

Đầu lưỡi anh như trêu đùa trong khoang miệng cô, bỗng nhiên, lưỡi anh cuốn lấy lưỡi cô hung hăng hút lấy. Đôi mi thanh tú của Tề Tư nhất thời nhăn lại. Bị lưỡi anh quấn lấy khiến người cô khẽ run.

"Ưm... Anh?" Tề Tư muốn lên tiếng lại bị anh giữ chặt cằm ép cô phải đón nhận nụ hôn của anh. Bàn tay rộng lớn dựa theo bờ vai mịn màng của cô dần hạ xuống, tiến đến khuôn ngực bị quấn chặt sau lớp băng. Khựng, bàn tay đột nhiên nắm chặt.

"Ưm... Đau!" Tề Tư nhíu mày kêu đau. Động tác của anh không tránh gây ảnh hưởng đến miệng vết thương trên ngực cô. Nhất định là lại chảy máu.

Dời khỏi đôi môi đỏ mọng của cô, Bùi Lăng khẽ nhếch môi, "Đau không?" Nụ cười trên môi thoạt nhìn vừa tà mị lại như mang ý đe dọa.

Tề Tư gật gật đầu. Bàn tay anh gắt gao nắm chặt một bên ngực căng tròn của cô. Ngón tay hung hăng dùng sức miết lên. Khiến cô đau muốn chảy nước mắt.

Người đàn ông này là tên BT sao? Sao anh có thể đối xử với cô vậy chứ? Cánh tay vô lực đánh lên bờ vai anh, "Bỏ tay ra! Đau quá..."

Nghe được lời cô nói, anh lạnh lùng cười, "Biết đau là tốt!" Bàn tay nắm chặt nơi căng tròn kia dần thả lỏng, chuyển thành nhẹ nhàng vuốt ve.

Vẻ mặt Tề Tư vốn đang tức giận lại vì động tác của anh, khuôn mặt nhỏ nhắn lại một lần nữa ửng đỏ. Đưa tay vỗ vỗ lên mặt mình, khống chế không để máu đừng cứ không có việc gì cũng dồn lên mặt, cô mở miệng muốn nói chuyện.

Lại bị câu nói của anh khiến cho kinh sợ.

"Như cô đã nói, cơ thể cô tôi đã thấy hết, vậy không phải cô nên lấy tôi sao? Tôi cho rằng chuyện này chắc sẽ rất thú vị!" Bùi Lăng vừa dứt lời, cười liếc mắt nhìn người phụ nữ đang sững sờ!

Nếu người phụ nữ này đã thú vị đến vậy, để đùa giỡn một thời gian chắc là được?

Lúc này Bùi Lăng không hề hay biết, món đồ chơi này cuối cùng sẽ khiến cho anh thần hồn điên đảo!
Bình Luận (0)
Comment