Dứt lời, đôi môi lạnh lẽo của Vân Dật Bạch hung hăng gặm cắn cánh môi cuả Thi Tĩnh,
giống như là muốn xóa đi cảm giác trước đó.
Thi Tĩnh cảm nhận được sự trừng phạt trong nụ hôn của hắn.
“Đau…………….” Cô không nhịn đau được kêu thành tiếng.
Giọng nói mềm nhũn của Thi Tĩnh đã đánh thức Vân Dật Bạch, hắn dịu dàng đi mấy phần
nhưng không có rời khỏi môi cô. Đầu lưỡi của hắn lần mò trong miệng cô, trằn trọc dây
dưa, nụ hôn này giống như muốn đem linh hồn cô rút ra. Thi Tĩnh cảm thấy đầu lưỡi của
mình tê dại hết rồi mà hắn vẫn không chịu buông môi cô ra.
Không nhịn được cái hôn tà ác của hắn, hai chân của cô mềm nhũn suýt nữa co quắp
trên mặt đất. Cũng may có hắn kịp thời vòng tay đỡ cô lên, ổn định thân thể.
Bỗng nhiên Vân Dật Bạch buông môi cô ra, hắn nhìn chăm chú cánh môi đã sưng đỏ của
cô. Bàn tay của Vân Dật Bạch lặng lẽ nắm lấy tay cô, hai mắt không chớp nhìn nhau.
Vào khoảnh khắc này, Thi Tĩnh cảm giác mình bị hút sâu vào đôi mắt màu mực của Vân
Dật Bạch. Nhận thấy hắn cố tình ma sát thân thể của mình, thân thể cô kịch liệt run rẩy.
“ Ha ha” Phản ứng của cô làm Vân Dật Bạch vui vẻ. Cúi đầu nhìn Thi Tĩnh bị hắn ngăn
giữa cánh cửa, khuôn mặt đỏ ửng của cô giống như mê hoặc hắn.
Trong phút chốc tiếng cười của hắn khiến Thi Tĩnh hoàn hồn, phát hiện tay mình đang
vòng quanh hông của Vân Dật Bạch, cô khiếp sợ mắt trừng lớn, hai tay vội đẩy hắn ra.
Cô hoảng sợ nói: “ Anh không thể làm thế!”
“Không thể?” Vân Dật Bạch nhắc lại lời cô, nói nhỏ: “ Cô là đang ra lệnh cho tôi?” Giọng
nói trầm tĩnh của hắn vang lên.
Tất nhiên Thi Tĩnh nghe ra được hàm ý uy hiếp bên trong, bên người còn cảm nhận được
hơi thở của hắn, cô cắn môi nói nhỏ: “ Tôi cầu xin anh, cầu xin anh đừng tiếp tục nữa!”
“Cầu xin tôi?”
Nhiệt tình của Vân Dật Bạch đã bị câu nói của Thi Tĩnh làm nguội lạnh, “ Cô cho tôi biết
tại sao mình lại làm thế?”
“Không thể. Thật sự không thể như vậy!” Thi Tĩnh không ngừng lắc đầu, “ Không thể,
không thể!”
Vẻ mặt của cô khiến lông mày Vân Dật Bạch nhăn lại, nắm lấy cánh tay không bị thương
của cô, hắn gầm nhẹ, “ Thi Tĩnh, ngẩng đầu nhìn tôi!”
Cô luống cuống chống lại ánh mắt của hắn. Vân Dật Bạch từ trong mắt cô nhận thấy
được sự hoảng loạn, sợ hãi, cùng với uất ức. Ánh mắt cô như thế làm cho hắn càng
thêm tức giận.
Một tay siết chặt bả vai của Thi Tĩnh, giống như là muốn bóp nát xương cốt của cô, âm
trầm mở miệng nói, “ Cô có quyền cự tuyệt sao?”
“ Không…………………..tôi không muốn!” Thi Tĩnh dùng sức lắc đầu, “ Tại sao anh lại đối với
tôi như thế? Chẳng lẽ anh không nghĩ tới Dật Thanh sao?”
“ Thi Tĩnh!” Vân Dật Bạch thô bạo hô lên một tiếng, “ Ở trong nhà này, người không có
tư cách nhắc tới Dật Thanh nhất chính là cô!”
Thi Tĩnh nhất thời tức cười.
Đúng vậy, làm thế nào cô lại quên mất, ở trước mặt hắn, người không có tư cách nhắc
tới Dật Thanh chính là cô chứ!
Bất chợt, Thi Tĩnh si mê mà cười lớn, không cầm lòng được nước mắt tràn ra, ánh mắt đờ
đẫn nhìn lồng ngực Vân Dật Bạch.
Tiếng cười quái dị của Thi Tĩnh làm cho Vân Dật Bạch lui ra phía sau một bước, rời đi
trước người cô.
Thi Tĩnh trượt xuống cánh cửa, ngồi trên mặt đất, cười không ngừng nghỉ. Không biết
cười bao lâu, đến khi Vân Dật Bạch sắp rời đi, cô tỉnh táo khác thường nói: “ Anh hận tôi
như vậy sao không giết tôi đi? Yên tâm, tôi sẽ không kiện anh!”
Bỗng nhiên xoay người, Vân Dật Bạch như hóa thân thành ác ma, giọng nói lạnh lẽo
vang lên: “ Giết cô? Tôi sợ làm bẩn tay tôi!”