Một người lơ lửng giữa không trung, trọng lực sẽ giảm xuống do sức hút của trái đất. Thi Tĩnh
chạy tới kịp giữ được người mẹ Vân bằng một tay. Ép bụng ở cửa sổ. Cô
vất vả vươn tay còn lại ra giữ lấy mẹ Vân.
"Bác Vân, đừng sợ,. hãy nắm lấy tay cháu!" Cô vươn tay về phía mẹ Vân.
Ánh mắt kinh hoàng của mẹ Vân giống như giờ mới phản ứng lại được, bà dùng
sức giữ chặt lấy tay Thi Tĩnh. Khát vọng muốn sống khiến bà giữ chặt lấy tay cô, móng tay bà đâm sâu vào da Thi Tĩnh.
Vết thương cữ trên tay cùng vết thương do mẹ Vân bám chặt lấy gây ra đều khiến cô cảm thấy đau đớn.
Vân Dật Bạch vừa vào nhà đã thấy đám người Tiểu Cạn đang nhìn lên cửa sổ,
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?" Đang nói chuyện, anh ngẩng đầu nhìn lại. Cùng lúc đó, gương mặt anh tuấn nhất thời trắng bệch.
Mẹ của anh và
Thi Tĩnh đang gặp nguy hiểm trên cao, cả người mẹ anh đang lơ lửng giữa
không trung, mà Thi Tĩnh cũng đã lộ nửa người ra ngoài cửa sổ rồi. Bác
Hoàng cuống quýt chạy lại giúp. Đáng tiếc với sức của một ông già, làm
thế nào kéo được với sức nặng của hai người?
Anh rống giận khiến đám người Tiểu Cạn tỉnh lại, "Đại thiếu gia!"
"Nhìn cái gì? Còn không mau báo cảnh sát, gọi xe cứu thương!" Vân Dật Bạch nhanh chóng phân phó, chạy lên trên lầu.
Cánh tay của cô đã trở nên tê liệt. Lòng bàn tay càng ngày càng lỏng, cô có
thể cảm nhận được tay mẹ Vân đang dần tụt xuống, sắc mặt Thi Tĩnh tái
nhợt, "Đừng buông tay, cầu xin bác, đừng buông tay ra."
Ai tới giúp cô với. Ai tới giúp cô với!
Bỗng dưng, sau lưng truyền tới hơi ấm, ép thân thể cô xuống một cách nặng
nề, cánh tay mẹ Vân đang nắm chặt tay cô cũng được một cánh tay tay khác giữ lấy. Người đó dùng sức kéo người lên đồng thời cũng ép chặt cô ở
trên bệ cửa sổ. bụng cô bị đè trên cửa sổ đau không cách nào nói ra
được.
Một lòng muốn cứu mẹ, Vân Dật Bạch căn bản không quan tâm
tới cảm nhận của Thi Tĩnh, đến khi nắm được cổ tay mẹ, lòng anh mới được thả lỏng. Anh cẩn thận từng li từng tí kéo mẹ lên. cho tới khi anh giữ
được nách bà, Vân Dật Bạch lúc này mới ôm bà lên, rốt cuộc mẹ Vân cũng
thoát khỏi nguy hiểm, bà cũng không để ý đến xung quanh chỉ muốn ổn định dưới chân, đè nên một vật nặng để ôm lấy con trai. cho tới khi hai chân đặt được dưới đất.
Ôm thật chặt lấy mẹ, Vân Dật Bạch như trút
gánh nặng. Cảm giác của anh lúc đấy chính là sợ hãi. Nếu mẹ anh cứ như
vậy rơi xuống trước mắt anh, ông trời, anh thật sự không thể tưởng tượng nổi ...
"Thi tiểu thư đâu rồi?" Lúc này lão Hoàng mới phát hiện ra Thi Tĩnh vốn nằm ở cửa cửa sổ giờ không thấy đâu.
Trong lòng chợt lạnh, Vân Dật Bạch buông mẹ ra nhìn lại. Mới vừa rồi anh
không để ý tới Thi Tĩnh, nhưng anh biết khi nãy cô ở phía dưới anh. Mà
bây giờ, gần cửa sổ lại không thấy ai.
Thi Tĩnh cũng không biết
đã xảy ra chuyện gì nữa. Sau khi bà Vân được Vân Dật Bạch bế lên, cô
chống tay muốn đứng dậy nhưng cùng lúc đấy, cô cảm thấy nhất thời mất
cân bằng, không kịp phản ứng, cả người cô liền ngã xuống dưới, cô vội
bám dọc theo bệ cửa sổ.
"Chị Thi, chị cẩn thận đấy!" Tiểu Cạn thở hốc vì kinh ngạc dõi theo Thi Tĩnh, bàn tay cô nắm chặt như muốn đâm
rách tay mình. Mấy phút sau xe cảnh sát và xe cứu thương tới, các biện
pháp bảo vệ bên dưới cũng được chuẩn bị xong, nhưng nếu ngã từ trên kia
xuống cũng không tránh khỏi sẽ bị thương.
Nghe thấy tiếng nói, Vân Dật Bạch tiến lên một bước, đúng lúc trông thấy Thi Tĩnh có thể buông tay chỉ trong nháy mắt!
Giữa lúc chỉ mảnh treo chuông, anh kịp thời bắt được cổ tay cô.
Đã chuẩn bị từ trước, Thi Tĩnh nhắm chặt hai mắt, mặt như thấy chết không
sờn đón nhận cơn đau sẽ tới. Cũng trong giây kế tiếp, cảm giác được giữ
chặt.
"À? Tôi sẽ không sao chứ?" Cô kêu lên sợ hãi.
"Cô
muốn xảy ra việc gì hay sao?" Giọng nói cắn răng nghiến lợi của Vân Dật
Bạch từ trên đầu cô truyền tới. Hai lần liên tiếp kéo hai vật nặng lên,
anh cũng cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.