Tiếng cười xung quanh vang lên khiến người nghe thấy sởn tóc gáy, một cánh cửa sắt ngăn cách cô với thế giới xung quanh. Thi Tĩnh không biết bây giờ mình đang ở đâu nữa. Cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu rồi.
Cô chỉ nhớ khi cô nói chuyện cùng Lam Đình được vài câu sau đó giữa họ có chút chuyện, kế tiếp như thế nào cô cũng không nhớ nữa. Đợi đến khi cô tỉnh táo trở lại thì... cô cũng không biết mình đang ở đâu, ngoại trừ ánh sáng lờ mờ từ trên đỉnh đầu và bầu không khí xung quanh, trong tầm mắt cô là một vùng tối đen.
Tại sao Lam Đình lại đối với cô như vậy? Giữa cô và cô ta không có thù hận gì, vậy tại sao cô ta lại đối với cô như vậy?
Lần mò bốn phía xung quanh, cô chỉ biết bây giờ cô đang bị nhốt trong một căn phòng bằng sắt, bên kia bức tường truyền đến tiếng cười khiến người ta sởn tóc gáy, kèm theo đó là những tiếng thét chói tai. Âm thanh xung quanh khiến toàn thân cô rét lạnh.
Rốt cuộc Lam Đình đã đưa mình đến đâu đây?
Thu mình vào một góc phòng, bây giờ thứ duy nhất cô nghe được chính là âm thanh rợn tóc gáy kia. Bóng tối khiến cô cảm thấy sợ hãi. Từ lúc cô bị nhốt ở đây, không có ai đến canh giữ cô. Không có đồ ăn cũng không có nước uống. Thi Tĩnh dựa vào chút sức lực của bản thân mới có thể giữ cho mình tỉnh táo đến bây giờ.
Bỗng nhiên, bên ngoài đang ồn ào trở nên yên tĩnh. Sự yên tĩnh khiến bóng tối bên trong càng thêm đáng sợ.
Ngay sau đó là một tràng tiếng giày cao gót nện xuống mặt đất truyền tới tai Thi Tĩnh, tựa như chim sợ cành cong, Thi Tĩnh trợn to hai mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Ầm một tiếng, cánh cửa sắt từ ngoài mở ra. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào sau lưng người vừa tới, che khuất bóng dáng người đó khiến cô không thể nhận ra đó là ai.
"Cô còn chưa chết sao?" Giọng nói cứng nhắc lạnh nhạt vang lên khiến toàn thân Thi Tĩnh run lên. Giọng nói của cô ta tuy đã qua xử lý, vẫn khiến người khác không rét mà run.
"Cô..." sau khi lên tiếng Thi Tĩnh mới biết giọng nói của cô trầm khàn như giọng đàn ông, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước miếng, lúc này cô mới nói tiếp được, "Lam tiểu thư, tại sao cô lại đối xử với tôi như vậy?"
Lam Đình trầm mặc một hồi, khẽ cười nói, "Cô nhận ra rồi sao? Thi tiểu thư, xem ra cô cũng không phải là quá ngốc!"
"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Trên người Lam Đình chưa bao giờ có loại khí tức lạnh lùng tàn ác như vậy.
"Vào lúc cô và Vân Dật Bạch có quan hệ không rõ ràng kia, cô nên hiểu rằng, như thế, sẽ phải trả một cái giá rất đắt."
Vân Dật Bạch? Thi Tĩnh cố gắng giữ cho bản thân mình được tỉnh táo, "Liên quan gì tới anh ta?"
"Những gì hôm nay cô nhận lấy, tất cả là do Vân Dật Bạch!"
"Tại sao? Giữa tôi và anh ta không có quan hệ gì cả!"
"Ha ha, cô không biết, anh ấy vì cô mà thay đổi. Cô khiến anh ấy thay đổi, cho nên, cô ở bên anh ấy sẽ trở thành mối họa lớn!"
"Tôi không hiểu?" Tại sao Lam Đình lại nói vậy? Mối họa lớn? Ai là mối họa? Là cô, hay là Vân Dật Bạch?
"Cô không cần phải hiểu." Chợt Lam Đình trầm mặc, tiếp đó Thi Tĩnh thấy cô ta phất phất tay, toàn bộ ánh sáng ở cửa bị chắn mất, giống như có rất nhiều người đứng ngoài cửa.
"Các người... muốn làm gì?"
Lam Đình thản nhiên nói, "Yên tâm, tôi sẽ không làm hại cô đâu!" Giọng điệu thản nhiên của cô ta khiến người khác có cảm giác rét run chạy dọc từ gan bàn chân lên đến sống lưng.
"Rốt cuộc thì cô muốn làm gì?"
"Cô không nên khiến Vân Dật Bạch thay đổi!" Nói xong không để ý tới cô nữa mà xoay bước chân rời đi.
"Không... nói cho tôi biết, rốt cuộc cô muốn làm gì? Lam Đình, Lam Đình..." Bỗng chốc mọi thứ trở nên tối sầm lại, trong bóng tối có chút hỗn tạp khiến toàn thân Thi Tĩnh kịch liệt run rẩy.
Cô muốn chạy trốn, nhất định phải rời khỏi đây.