Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 69

Kìm nén nước mắt khiến bả vai cô không ngừng rung động, ngay khi nhìn thấy Vân Dật Bạch trong nháy mắt cảm xúc căng thẳng trong Thi Tĩnh liền sụp đổ, dùng sức ôm lấy thắt lưng anh như ôm lấy ngọn cỏ cứu mạng, ôm lấy thật chặt không chịu buông tay. Toàn thân Thi Tĩnh run rẩy như chiếc lá Phong. Cánh tay đang giữ sau lưng áo anh cũng đang run rẩy.

Vân Dật Bạch dùng giọng dịu dàng mà đến mình cũng không chú ý để trấn an sự hoảng sợ của cô. Bất quá cũng chỉ là một ngày, rốt cuộc cô đã phải chịu đựng những gì? Tại sao lại sợ hãi đến như vậy?

Đẩy cô đang run rẩy ra, anh dùng hai ngón tay nắm cằm cô xem xét kỹ lưỡng vết sưng trên mặt cô, ngón cái khẽ vuốt nhẹ. Anh không thể quên được lúc vạch bụi cỏ nhìn thấy cô ngỡ ngàng cùng vết máu, vẻ mặt sợ hãi.

Đỡ cô đang ngã xuống. Nhớ lại bộ dáng quần áo xốc xếch tả tơi khiến anh không khỏi lo lắng. Rốt cuộc chỉ trong một ngày cô đã phải trải qua những gì?

Kinh ngạc nhìn lại ánh mắt Vân Dật Bạch, trong nhất thời Thi Tĩnh không kìm chế được mà tự chìm đắm trong đôi mắt đen đó.

Chậm rãi ngồi xuống cạnh cô, Vân Dật Bạch nhẹ giọng hỏi nhỏ, “Nói cho tôi biết, đã xảy ra chuyện gì?”

Hoàn hồn trở lại, Thi Tĩnh đẩy tay anh ra dùng sức lắc đầu, “Không. Không có gì.” Đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu, rốt cuộc Lam Đình nói câu đó là có ý gì?

Nháy mắt xương gò má đau xót, Thi Tĩnh bị buộc phải nhìn vào tầm mắt anh, muốn né tránh nhưng chỉ khiến anh nắm chặt hơn.

“Đau ...” Cô không nhịn được mà kêu thành tiếng.

Lơi lỏng lực đạo trên tay, Vân Dật Bạch cau mày, “Nói cho tôi biết!” Anh nhất định phải làm cho rõ rốt cuộc đó là ai?

Hiện tại Thi Tĩnh thuộc quyền sở hữu của anh, không có sự cho phép của anh, bất luận là kẻ nào cũng không được làm tổn thương đến cô!

Từ từ khép mắt lại, Thi Tĩnh lầm bầm mở miệng, “Vân Dật Bạch, anh để cho tôi đi có được không?” Cô gần như đang mở miệng cầu xin.

Lời nói của Lam Đình không chỉ một lần cứ luẩn quẩn trong đầu cô, mối họa, dù là cô, hay là Vân Dật Bạch. Đều không phải điều cô muốn nhìn thấy. Chỉ có rời đi, đây là biện pháp duy nhất cô có thể nghĩ đến.

Lại là câu này.

Bỗng chốc Vân Dật Bạch đứng lên kéo giãn khoảng cách giữa hai người, hành động này tựa hồ có thể khiến anh tỉnh táo lại.

Suy tính lại, anh lạnh nhạt nhìn cô, “Tôi không muốn nghe những câu đấy nữa!”

“Anh phải nghe, anh nên để tôi đi! Không cần thiết phải giữ tôi lại. Về việc anh cho bố tôi tiền, tôi sẽ cố gắng hết sức để trả lại cho anh! Vân Dật Bạch, anh để cho tôi đi có được hay không? Đối với anh mà nói căn bản tôi cũng chẳng có một chút tác dụng gì, tại sao anh lại không để cho tôi đi?” Thi Tĩnh chủ định nắm lấy quần áo anh tỏ thành ý của mình, nhưng, lại bị anh né tránh.

“Trả?” Vân Dật Bạch lên tiếng giễu cợt, “Cô lấy gì để trả? Cô có biết bao nhiêu tiền không?”

Việc này đúng là cô không biết. Xem ra không phải là con số nhỏ. Cô nhìn về phía Vân Dật Bạch.

Anh chậm rãi đưa ra một ngón tay quơ quơ trước mặt cô.

“Mười vạn?” Đối với Thi Tĩnh mà nói mấy chữ này quả là không ít.

Lắc lắc ngón tay.

Không đúng? Vậy ...

“Một trăm vạn?” Cái này có tính là con số thiên văn (những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên, ví dụ khoảng cách từ mặt trời đến Thiên vương tinh là 19,6 AU; 1 AU = 149.597.870,700 km) không?

Ngón tay kia vẫn cứ lắc lắc.

Nhất thời Thi Tĩnh liền há to mồm, trợn mắt há hốc mồm sắc mặt tái nhợt nhìn Vân Dật Bạch, “Vậy ...”

Thu ngón tay lại nắm thành quả đấm, anh nhàn nhạt nói, “Mười triệu!”

Trong nháy mắt, Thi Tĩnh nghẹn ngào.

Không thể nào ...

Nhìn ra thâm ý trong đáy mắt cô, Vân Dật Bạch nói, “Lần đầu tiên, tôi cấp cho ông ta ba trăm vạn. Chính là để cho ông ta có được cuộc sống vô ưu. Lần trước cô gặp lại ông ta, tôi lại cho người đưa tới bảy trăm vạn!” Ngừng lại, anh nói tiếp, “Thi Tĩnh, cô nói xem,cô trả lại cho tôi thế nào đây?!”
Bình Luận (0)
Comment