Hào Môn Tuyệt Luyến: Tổng Giám Đốc Không Yêu Vẫn Cưỡng Ép

Chương 77

Rốt cuộc là ai đã vu cáo hãm hại cô?

Đó cũng là đáp án mà Thi Tĩnh muốn biết.

Có thể do nhận được sự quan tâm. Cuộc sống trong trại tạm giam của cô cũng không quá chật vật, mọi hành động đều hạn chế, nhưng trong căn phòng này lại chỉ có một mình cô. Cũng không còn xuất hiện những buổi thẩm vấn mệt mỏi kia nữa. Đãi ngộ khác trước khiến cho Thi Tĩnh nhớ đến vị sĩ quan anh tuấn kia. Là anh ta đã làm sao?

Cuộn mình lại trên chiếc giường duy nhất trong phòng, Thi Tĩnh ôm đầu gối lui vào góc tường, run run cảm nhận không khí lạnh lẽo xung quanh. Cô từng chút buông lỏng vòng tay, giây tiếp theo lại bị tiếng mở cửa làm cho bừng tỉnh. Ý thức từng chút từng chút một mất đi, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Âm thanh sột sột soạt soạt truyền đến, cô giật mình mở mắt, nhìn kĩ cảnh vật mù mờ xung quanh. Sau đó ngồi yên ôm lấy hai chân. Ban đêm trong nhà giam, cô đã làm vậy để có thể vượt qua được. Đến giờ cô đã sắp không chịu được nữa rồi.

Ngày hôm sau

Lại một lần nữa Thi Tĩnh được đưa đến phòng phỏng vấn, cô vẫn như cũ không nói bất kỳ điều gì. Điều này khiến cho vị cảnh sát thẩm vấn cảm thấy đau đầu. Đặt chứng cứ trên bàn trước ánh mắt mọi người. Cậu ta phân tích rõ mức độ nặng nhẹ của vấn đề.

"Thi Tĩnh, cho dù cô không chịu khai. Cảnh sát chúng tôi chỉ cần dùng chứng cứ vô cùng xác thực này, vẫn có thể kết thúc vụ án này." Cảnh sát bất đắc dĩ nói.

Trầm mặc một lúc, Thi Tĩnh lặp lại những lời đã nói, "Không phải tôi làm!" Ánh mắt cô trong trẻo nhưng lạnh lùng nói.

"Xin cô hãy kể lại sự việc ngày hôm đó!" Cảnh sát vội vàng bắt lấy câu nói của cô hỏi.

"Tôi đã nói rất nhiều lần rồi. Tôi không biết sao tôi lại ở đó. Lúc... tỉnh lại thì tôi đã thấy mình bị nhốt trong một căn phòng sắt, trong một thời gian dài tôi không có cái gì để ăn, căn bản tôi cũng không nhớ mình đã đến đó như thế nào." Cô nói ngắn gọn những suy nghĩ của mình.

"Cô có thể nói rõ hơn ai là người đã bắt cô đi được không?"

"Tôi..."

"Thi Tĩnh, cô cũng biết là chúng tôi chỉ muốn giúp cô." Cảnh sát bất đắc dĩ nói. Bọn họ cũng không muốn để một người phải chịu oan, nhưng căn bản là cô ta không chịu hợp tác.

Thi Tĩnh trầm mặc không nói. Cô có nên nói không? Cô biết, Lam Đình là người có gia thế, xảy ra chuyện như vậy hiển nhiên sẽ để ý đến. Nếu cô ta biết mình nói ra, liệu Vân Dật Bạch có gặp nguy hiểm hay không? Rốt cuộc Lam Đình muốn gì?

"Thi Tĩnh ..." Cảnh sát trầm giọng nói.

Cả người cứng ngắc, Thi Tĩnh nghĩ một lúc lâu mới mở miệng hỏi, "Nội dung cuộc nói chuyện này liệu có để cho người khác biết không?

"Không!" Cảnh sát lắc đầu. Trong lòng đã đoán được cô dự định sẽ khai ra.

Trầm mặc một lúc lâu Thi Tĩnh nặng nề gật đầu, ấp a ấp úng nói, "Tôi nói! Người bắt tôi đi là Lam Đình!"

"Lam Đình! Là đại tiểu thư Lam thị?"

"Phải!"

"Vì sao cô ấy lại đối xử với cô như vậy?"

"Cô ta... hiểu nhầm quan hệ giữa tôi và Vân Dật Bạch."

Ba chữ Vân Dật Bạch khiến cảnh sát phải nhìn lên, bọn họ không biết người này, nhưng cái tên này đối với bọn họ cũng không phải lạ. Thậm chí người ghi khẩu cung bên cạnh cũng chính là vị cảnh sát đã lấy lời khai của Vân Dật Bạch trước đó.

Cảnh sát lại hỏi, "Quan hệ giữa cô và Vân Dật Bạch là thế nào?"

Thi Tĩnh vội ngẩng lên kịch liệt lắc đầu, "Không có, chỉ là ông chủ cũ với người làm thuê thôi! Trước đó sức khỏe của mẹ anh ta không tốt, công việc của tôi là trông nom chăm sóc bà ấy. Tôi và Lam Đình cũng quen biết nhau lúc đấy!"

"Ý cô là, cô ta hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Vân Dật Bạch. Cô ta thích Vân Dật Bạch? Vì người Vân Dật Bạch thích là cô, nên cô ta muốn diệt trừ cô?" Cảnh sát mạnh dạn đưa ra giả thiết.

Thi Tĩnh lắc đầu, nói tiếp. "Tôi không biết! Tôi đang ngồi nghỉ ở ven đường thì gặp Lam tiểu thư. Chúng tôi nói chuyện một lúc, rồi sau đó thế nào tôi cũng không biết. Cho đến khi... tôi tỉnh lại đã thấy mình ở trong căn phòng sắt. Tôi không biết đã qua mấy ngày nữa, không có bất kỳ cái gì, không có nước uống, toàn thân cũng không còn sức lực. Đúng lúc đó, cô ấy xuất hiện..."

Cảnh sát rót chén nước đặt trước mặt cô, hỏi tiếp, "Sau đó thì sao?"

"Giọng nói của cô ấy thay đổi. Giống như, dùng cái gì đó làm thay đổi giọng nói, khi nghe không giống với giọng nói thực của cô ấy. Khi tôi nhận ra cô ấy thì cô ấy cũng không phủ nhận. Sau đó ..." Thi Tĩnh bỗng thấy rùng mình một cái.

"Sau đó thì thế nào?" Cảnh sát cảm nhận được sự khác thường nên truy hỏi cô đến cùng.

"Sau đó ..." Ánh mắt Thi Tĩnh thay đổi. Theo bản năng cô co người lại kịch liệt run rẩy.

Cho dù là bây giờ, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở hổn hển thô lỗ trong bóng tối, cùng những bàn tay đụng chạm trên người cô, rất nhiều rất nhiều cánh tay trượt trên người cô, cảm giác khiến người ta buồn nôn này làm cô phải nín thở chờ đợi, trong đầu chỉ hiện lên một từ trốn.

Bởi vì không có ánh sáng, căn bản cô không thể thấy rõ đối phương, không biết lấy đâu ra sức lực đẩy mọi người ra chạy trốn, trong bóng tối không thể thấy rõ hai bên, cô chỉ có thể dựa vào vách tường cẩn thận di chuyển.

Bỗng nhiên, thả lỏng cơ thể, cô nhìn thấy một tia sáng, sau đó dùng lực đẩy ra, phát hiện một lỗ hổng cao nửa thước nằm bên góc của ngôi nhà lợp tôn, gần như không cần suy nghĩ cô liền bỏ chạy ra ngoài. Mọi chuyện sau đó, cô đều không nhớ.

"Thi Tĩnh? Thi Tĩnh?" Từng tiếng la hét lôi kéo hồn cô trở lại. Bỗng nhiên thấy người gần trong gang tấc, cô kinh ngạc thở dốc, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách. Kêu to, "Đừng chạm vào tôi!"

Cảnh sát bị dọa sợ, Thi Tĩnh cũng bình tĩnh lại. Nhẹ nhàng nói, "Thật xin lỗi!"

"Đừng ngại." Thái độ của cô khiến cảnh sát có chút lưỡng lự khi mở miệng, "Nếu tôi có mạo phạm đến cô mong cô đừng trách. Thi Tĩnh, những người đó có phải đã làm gì với cô hay không?" Nếu như vậy, càng có thêm đầy đủ lý do để cô giết người.

Sắc mặt Thi Tĩnh trắng nhợt kinh ngạc trước câu nói của cảnh sát.

"Phải?"

Thi Tĩnh không nói gì.

"Không phải?"

Thi Tĩnh vẫn không nói như trước, giống như lúc mới bắt đầu.

Trong tình huống này cũng không thể tìm ra nguyên do. Cảnh sát quay đầu nhìn người bên cạnh thấp giọng nói điều gì đó.

Sau mười tiếng đồng hồ, Thi Tĩnh lại bị đưa đi.

... ......

Một bó đuốc đã thiêu rụi một nhà xưởng bỏ hoang cũng khiến năm người chết cháy. Dựa theo điều tra là do có người phóng hỏa. Đây vốn là một vụ án hỏa hoạn bình thường, nhưng theo điều tra, người bị tình nghi là thủ phạm lại là nữ điều dưỡng trong nhà của tổng giám đốc Vân thị, Vân Dật Bạch. Khi cảnh sát tìm được cô thì cô đang ở cùng một chỗ với tổng giám đốc Vân thị. Vì vậy, Vân Dật Bạch đặc biệt tới cục cảnh sát làm tường trình.

Tin tức này vừa xuất hiện, ngay lập tức gây xôn xao toàn thành phố. Không ít giới truyền thông đã chuyển tầm nhìn lên Vân thị. Chỉ cần một biến động nhỏ cũng có thể lan truyền ra bốn phía.

Hiển nhiên mẹ Vân cũng nghe được thông tin này, lúc đó liền vội gọi Vân Dật Bạch về nhà.

Lúc này bên trong phòng khách nhà họ Vân. Vân Dật Bạch đang giằng co cùng mẹ Vân.

Trên khuôn mặt ung dung quý phái của mẹ Vân hiện tia phẫn nộ, "Mẹ không cho phép con tham gia vào chuyện này nữa!"

"Con tự có chủ ý riêng!" Vân Dật Bạch trầm giọng nói.

"Con thì có chủ ý gì? Bây giờ điện thoại trong nhà kêu sắp nổ tung ra rồi. Ai cũng đều hỏi sự kiện đó có liên quan gì đến con hay không. Cho dù con không lo lắng cho mình, con cũng phải lo cho danh tiếng của Vân gia chứ!" Mẹ Vân lạnh giọng nói.

"Mẹ ..."

"Thi tiểu thư và con không có bất kỳ quan hệ gì, vì sao con nhất định phải nhúng tay vào?" Mẹ Vân ngắt lời anh.

Vân Dật Bạch phiền muộn cào cào tóc ngồi xuống đối diện với mẹ, "Mẹ, chuyện này mẹ đừng quan tâm!"

"Làm sao mẹ có thể mặc kệ được? Không nói những thứ khác, chỉ nói việc để Chi La thấy được con lo lắng vì một người con gái khác thì con bé sẽ nghĩ như thế nào đây?"

"Cô ấy thích nghĩ thế nào thì nghĩ!"

"Vân Dật Bạch!" Mẹ Vân chợt gọi to tên của anh.

Vân Dật Bạch hiểu, mẹ Vân thật sự đã tức giận. Anh rơi vào trầm mặc.

Mẹ Vân thu lại giọng điệu, bà biết đứa con trai này không chịu cứng rắn. Bình ổn lại lửa giận trong lòng, lúc này bà mới dịu dàng mở miệng, "Dật Bạch, mẹ chỉ vì muốn tốt cho con!"

"Mẹ, con hiểu mức độ của sự việc mà!"

"Nhưng chuyện này không giống với những chuyện khác. Con có nghĩ tới hay chưa, nếu đúng là Thi Tĩnh giết người phóng hỏa. Có thể sẽ không liên quan đến con không? Vì sao con không biết tự giữ mình vậy?"

"Không thể nào!" Vân Dật Bạch kiên định nói, "Thi Tĩnh không phải là hung thủ!"

Sau khi bước vào cửa Dương Chi La nghe được âm vang hữu lực trong câu nói của Vân Dật Bạch. Anh kiên định mà nói, Thi Tĩnh không phải là hung thủ. Thậm chí không quan tâm cô đang đứng ở cửa.

Sau ba năm, không chỉ có người đàn ông này thay đổi. Không phải cô cũng như vậy sao? Quanh đi quẩn lại mới thấy rằng người thật sự đối xử tốt với cô, chính là Vân Dật Bạch. Nên lần này, mặc kệ phải bỏ ra bao nhiêu tiền, cô quyết sẽ không buông tay.

Mẹ Vân còn muốn nói gì đó. Khi nhìn thấy Dương Chi La bước vào, giọng bà chợt thay đổi, ôn hòa nói, "Chi La sao lại đến đây?"

Lộ ra một nụ cười xán lạn Dương Chi La dịu dàng lên tiếng, "Dạ, con thấy thời tiết hôm nay không tệ, nên tìm mẹ cùng uống trà nói chuyện phiếm!" Cô vừa nói chuyện vừa liếc mắt nhìn Vân Dật Bạch vẫn đang lạnh mặt.

Trên mặt mẹ Vân nở nụ cười, kéo Dương Chi La ngồi xuống bên cạnh, bà cười nói, "Thanh niên các con không cần luôn theo một bà già như ta, không có việc gì thì nên gặp nhau nhiều một chút."

"Mẹ Vân nói rất phải. Dật Bạch còn bề bộn công việc, con sao lại không biết xấu hổ đến làm phiền anh ấy!" Dương Chi La nhẹ nhàng nói.

"Chi La đúng là một tri kỷ." Bà liếc mắt nhìn con trai, thấp giọng nói, "Dật Bạch nếu hôm nay con không có việc gì, thì cùng Chi La ra ngoài đi dạo một lát."

"Con còn có việc!" Bỗng chốc liền đứng lên đi về phía ngoài cửa.

"Vân Dật Bạch!" Mẹ Vân quát khẽ.

"Mẹ, con thật sự có việc mà! Bác Hoàng, ông theo tôi ra đây một lát!" Không để ý đến lửa giận của mẹ Vân, Vân Dật Bạch tiêu sái rời đi.

Dương Chi La chớp chớp mắt đẹp, ý cười không hề giảm.

Mẹ Vân lại có chút áy náy, "Chi La, ngại quá. Nó là như vậy đấy!"

"Không sao đâu mẹ Vân, con biết mà!" Dương Chi La thở dài nói.

Điều này càng làm mẹ Vân thêm kiên định với Dương Chi La, bà dịu dàng dắt tay cô, "Nếu con trai ta không đi, hai người chúng ta cùng đi dạo vậy."

"Vâng."

Nhìn mẹ Vân và Dương Chi La rời đi, Vân Dật Bạch âm trầm quay sang nhìn bác Hoàng. Lạnh lùng nói, "Bác Hoàng, gọi hết tất cả mọi người trong nhà đến phòng khách cho tôi!"

"Đã xảy ra chuyện gì hay sao?" Bác Hoàng lo lắng hỏi.

"Nhanh lên!" Vân Dật Bạch gầm nhẹ.

Bác Hoàng vội vàng xoay người đi gọi người.

Một lát sau, trong phòng khách Vân gia, Vân Dật Bạch lạnh mặt nhìn người phía trước. Anh không nói một câu ngồi yên tại chỗ, ánh mắt lãnh nịnh nhìn lướt qua mọi người. Mọi người đều không rõ lý do, không nhịn được mà khẽ run run.

Đại thiếu gia đang muốn làm gì?

Bác Hoàng đứng bên cạnh anh cũng không nhịn được mà thấp giọng hỏi, "Đại thiếu gia?"

Từ từ thay đổi tư thế, Vân Dật Bạch ung dung vắt chéo hai chân ngồi nhìn vẻ mặt bất an của người hầu, trầm giọng mở miệng, "Tự các người nói đi, là ai đã lấy giấy tờ tùy thân của Thi Tĩnh mang đi?!" Đây mới là mục đích anh về nhà.

Cả ngày Thi Tĩnh đều ở Vân gia, rất ít khi ra ngoài, giấy tờ của cô sớm đã bị anh tịch thu, trừ những người trong nhà ra, còn ai có thể vào đây lấy giấy tờ của cô? Quanh quanh quẩn quẩn ở đây, anh vẫn có thể đoán ra được.

"Hả?" Đây là ý gì vậy? Mọi người khó hiểu nhìn nhau.

Ánh mắt hoang mang nhìn về phía bác Hoàng bên cạnh Vân Dật Bạch. Bác Hoàng lại lần nữa khom người, "Đại thiếu gia biết là ai không?"

"Không ai chịu bước ra phải không?" Hạ hai chân xuống, Vân Dật Bạch âm trầm nheo mắt lại, "Gọi cảnh sát đến kiểm tra vân tay chắc cũng không phải chuyện khó."

Tiếng nói vừa dứt, bỗng có một người quỳ xuống. Tiếng khóc thút thít truyền đến từ trong đám đông. Vân Dật Bạch mắt lạnh nhìn lại. Thân mình ông Ngô, người trồng hoa run run ôm mặt khóc.

Lạnh lùng nhướng khóe môi, Vân Dật Bạch từ từ đứng lên, yên lặng nhìn ông Ngô, "Nói"

"Đại ... đại thiếu gia! Là ... lão Ngô có lỗi với cậu! Là Lam tiểu thư bảo tôi làm như vậy! Cô ấy muốn biết rốt cuộc quan hệ giữa Thi tiểu thư và cậu là thế nào? Trong lúc vô tình nhìn thấy cậu làm rơi cuốn sổ bên ghế mây trong vườn hoa, bên trong có ghi lại thông tin về Thi tiểu thư, lão Ngô liền đưa cho Lam tiểu thư!" Ông thật sự không biết trong đó lại có giấy tờ quan trọng vậy!

Lời nói của ông Ngô khiến Vân Dật Bạch nhớ lại, thời điểm anh đón Thi Tĩnh đến đây, để hiểu rõ hơn, quả thực anh từng cho người điều tra về Thi Tĩnh. Thời gian anh nhận được chính là trong vườn hoa.

"Lam Đình đã cho ông lợi gì?" Anh lạnh nhạt hỏi.

Ông Ngô không nhịn được âu sầu rơi lệ, "Không có, thật sự không có."

"Không có? Ông nghĩ rằng tôi có nên tin ông hay không?" Không có gì mà ông ta lại làm như vậy?

Nghe vậy, ông Ngô càng thêm rét run, rốt cuộc ông cũng rơi lệ mở lời , "Đó là vì ... vì ..."

"Vì sao?"

"Vì ..."

"Vì ông lấy trộm đồ bị Lam tiểu thư phát hiện phải không?" Bác Hoàng vốn không nói gì liền mở miệng nói xen vào.

Đáp án nằm ngoài dự liệu, khiến cho Vân Dật Bạch nhíu mày, "Lấy trộm đồ?" Anh suy ngẫm về ba từ này. Thản nhiên liếc mắt nhìn bác Hoàng.

Rất hiển nhiên, bác Hoàng biết chuyện này, nếu nói đúng thì, đây cũng không phải lần đầu tiên lấy trộm đồ!

"Xin lỗi đại thiếu gia, xin lỗi! Tôi ... tôi thực sự cũng không còn cách nào. Tôi ..." Ông Ngô khóc rống lên, từ đầu đến cuối Vân Dật Bạch nói gì đều không nghe thấy.

Tiếng khóc của ông khiến Vân Dật Bạch không ngừng phiền muộn, lạnh giọng ngắt lời của ông, "Đủ rồi!"

Đột nhiên tiếng khóc ngừng lại. Toàn thân ông Ngô run rẩy nhìn vè phía Vân Dật Bạch. Anh chuyển hướng nhìn sang bác Hoàng ở đằng sau, "Đã xảy ra việc gì?"

Bác Hoàng đưa tay lau mồ hôi lạnh trên mặt, nhẹ giọng mở miệng, "Đại thiếu gia, ông Ngô cũng chỉ là bất đắc dĩ! Vợ ông ta ốm đau quanh năm, đã hơn ba mươi năm rồi. Vì để khám bệnh nên mới ..."

"Bác Hoàng, nếu ông nói vậy, chắc đây không phải lần đầu tiên ông phát hiện ra đúng không?"Vân Dật Bạch thờ ơ liếc qua.

Bác Hoàng lập tức xoay người đứng trước mặt anh, nhẹ giọng mở miệng, "Đại thiếu gia, xin lỗi. Xem như nể tình ông Ngô đã phục vụ trong Vân gia nhiều năm như vậy, cậu hãy tha thứ cho ông ấy đi!"

Ánh mắt sáng quắc lạnh lùng nhìn ông Ngô đang khóc thút thít và bác Hoàng đang xin tha. Đáp án anh muốn cũng đã tìm được rồi. Phát hiện này cũng là có được ngoài ý muốn.

Trầm ngâm trong chốc lát, anh hỏi, "Đã bao lâu rồi?"

"Mới phát hiện được mấy tháng."

"Đó là những thứ nào?"

"Đều là những đồ dùng hằng ngày còn có một số loài cây có giá nữa!" Bác Hoàng vội trả lời.

Lạnh lùng nhìn ông Ngô quỳ gối trên mặt đất, mặt không thay đổi mở miệng, "Bao nhiêu lần?"

"Một lần, thật sự chỉ có một lần. Đại thiếu gia hãy tin tôi, thật sự chỉ có một lần. Nhưng lại bị Lam tiểu thư phát hiện. Cô ấy mới ..." Ông Ngô nói.

Nghe vậy, Vân Dật Bạch trầm mặc. Trong đầu xoay chuyển nhanh chóng. Sau một lúc lâu, anh mới mở miệng, "Bác Hoàng hãy đưa ông Ngô về nhà đi. Tiện đường mời Lộ Dịch Nhiên đến nhà ông Ngô xem bệnh cho vợ ông ta. Ông Ngô, những gì lấy đi thì hãy trả lại. Tôi không hy vọng trong nhà có người chân tay không sạch sẽ làm việc. Trong nhà có khó khăn gì có thể đến tìm tôi, tôi cũng không phải một ông chủ keo kiệt. Tuy nhiên, tôi không hy vọng sẽ có lần thứ hai, hiểu chưa?"

Ông Ngô không dám tin nhìn cậu chủ. Đại thiếu gia vốn luôn để lại ấn tượng là người lãnh khốc vô tình. Thật không nghĩ đến, anh sẽ bỏ qua cho ông?

Ông Ngô cảm động rơi nước mắt nói, "Cám ơn đại thiếu gia, tôi nhất định sẽ bồi thường nhất định sẽ bồi thường!"

Vân Dật Bạch rút ra từ trong người một tập chi phiếu ký tên lên sau đó đưa cho ông, "Số tiền này ông cầm lấy mà dùng. Không đủ thì đến tìm tôi! Nếu muốn bồi thường thì cứ khấu trừ vào tiền lương của ông!" Dứt lời anh liền đứng dậy rời khỏi phòng khách. Nhân tiện cũng mang cả cái lạnh trong phòng đi.

Ông Ngô run rẩy nhìn tờ chi phiếu trong tay mình, từ từ nâng khuôn mặt già nua đẫm lệ lên nhìn bác Hoàng, "Ông Hoàng, tôi thật có lỗi với đại thiếu gia mà!"

Bác Hoàng mỉm cười, nắm lấy tay người bạn tốt, "Đừng như vậy. Đại thiếu gia vẫn giống như trước đây!" Ông nhìn theo hướng Vân Dật Bạch rời đi, trong đầu nghĩ đến đứa trẻ thiên chân khả ái trước đây.

Đại thiếu gia vốn dĩ không phải là người lạnh lùng, đối với em trai là nhị thiếu gia luôn dịu dàng cởi mở thì tính cách của anh lạnh lùng ở đâu chứ? Chỉ vì ba mất sớm, anh phải thay thế vị trí của ba, cho nên dần dần mới trở nên lạnh lùng như vậy. Huống chi, ba năm trước còn ...

Thu lại dòng suy nghĩ, bác Hoàng yên lặng thở dài.

Chỉ có thể nói là do tạo hóa trêu ngươi mà!

Lam Đình ngồi trong phòng tiếp dân của cục cảnh sát, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ kiêu căng cùng ương ngạnh Thấy có người xuất hiện cô lập tức đứng lên thét lớn, "Vì sao các người lại bắt tôi đến đây? Có biết tôi là ai không hả? Tôi sẽ tố cáo các người!"

Nghe vậy, hai cảnh sát mỉm cười nhìn nhau sau đó ngồi xuống đối diện cô, đối với sự gào thét của cô cũng coi như tai ngơ mắt điếc.

Lam Đình làm sao có thể chịu được bị đối xử như vậy, lập tức nổi giận.

"Này, các người không nghe thấy tôi nói gì sao?"

"Lam tiểu thư!" Cảnh sát trông coi mở miệng bình tĩnh cắt ngang, " Chúng tôi rất mong Lam tiểu thư sẽ phối hợp để điều tra bắt tội phạm!"

"Cần tôi phối hợp việc gì? Vì sao nhất định phải nói chuyện trong này?" Lam Đình bực mình nhìn bốn phía xung quanh.

Cảnh sát sớm đã coi như không thấy, mở miệng hỏi thẳng, "Lam tiểu thư biết Thi Tĩnh chứ?"

Lam Đình nghiêm mặt, đôi mắt to dao động theo bản năng sờ sờ khóe miệng sau đó nói, "Từng gặp vài lần, không tính là quá quen!"

Im lặng quan sát mọi hành động của cô, cảnh sát tiếp tục hỏi, "Lần cuối cùng cô nhìn thấy Thi Tĩnh là khi nào?"

"Anh hỏi cái đấy làm gì?" Lam Đình bực mình trừng mắt nhìn lại.

"Xin hãy trả lời câu hỏi của tôi!" Viên cảnh sát bình tĩnh nói.

"Tôi không nhớ rõ lắm! Tôi và cô ta lại không quen thân!" Lam Đình nghiến răng.

"Khi đó Thi Tĩnh và Lam tiểu thư có xích mích gì không?" Viên cảnh sát tiếp tục hỏi.

"Anh có ý gì vậy?" Lam Đình đứng bật dậy căm tức nhìn cảnh sát, "Tôi thì có xích mích gì với con đàn bà đó chứ?"

"Con đàn bà?" Viên cảnh sát nghiền ngẫm câu nói này, nói tiếp, "Lam tiểu thư, dường như cô không thích tôi hỏi vấn đề này. Điều đó chứng tỏ, đến bây giờ trong lòng cô vẫn che giấu điều gì đó sao?"

Nghe vậy, sắc mặt Lam Đình trắng nhợt, trợn to đôi mắt đẹp.
Bình Luận (0)
Comment