Đêm lạnh như băng.
Mở cửa sổ ra, hơi lạnh theo gió thổi vào trong phòng.
Rèm cửa theo gió thổi mà nhẹ tung bay. Thi Tĩnh cuộn mình lại bên góc tường gần ban công, hai chân co lại đặt cằm lên đầu gối. Tấm rèm nhẹ lướt qua khuôn mặt cô. Nhưng cô không hề quan tâm, trong lòng mãi lẩn quẩn một thắc mắc.
Vì sao Tông Chính lại biết câu nói đó?
Vì sao mọi hành động họ làm lại giống nhau đến vậy?
Rốt cuộc ai có thể trả lời câu hỏi này cho cô?
Ngay lúc đó, Tông Chính đã khiến cô nghĩ đến Dật Thanh.
Dật Thanh từng nói, những lời đó anh chỉ nói với một người duy nhất là cô. Nhưng mà, vì cô quá tự ti. Cô không dám quang minh chính đại đối diện với Dật Thanh. Dật Thanh cũng không phản đối, lại còn thuận theo cô. Anh rất xuất sắc, giống như một vầng thái dương sưởi ấm mọi người xung quanh. Nơi nào có Dật Thanh sẽ luôn tràn ngập niềm vui và ấm áp.
Anh luôn là một người đàn ông lạc quan hướng về phía trước như vậy, anh cao to, anh tuấn, hoạt bát như ánh sáng mặt trời. Còn cô, không được ai biết đến, tầm thường vô vị. Tự ti khiến cô luôn từ chối anh đến gần cũng như tình cảm của anh.
Cho nên đến cuối cùng khi hối hận, tất cả đã không thể quay lại ban đầu được nữa.
Đem mặt chôn sâu giữa hai đầu gối, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, trong đầu phác họa lại khuôn mặt tươi cười của Dật Thanh.
Cô đang làm gì vậy?
Vân Dật Bạch lạnh lùng đứng bên cạnh Thi Tĩnh không biết đã bao lâu. Mà cô lại không hề phát hiện ra sự xuất hiện của anh. Cô luôn xem nhẹ sự tồn tại của anh.
Dùng mũi chân chạm nhẹ vào chân cô, Vân Dật Bạch quyết định không để cô không chú ý đến mình nữa.
Từ từ ngẩng đầu lên, Thi Tĩnh nhìn thẳng vào đôi mắt Vân Dật Bạch. Thu lại nét cười trên mặt, cô nghiêm mặt lạnh lùng nói, "Sao vậy?" Chợt nghĩ tới điều gì cô trừng lớn mắt, "Sao anh lại ở đây?"
"Đây là nhà tôi!" Vân Dật Bạch lạnh lùng nhắc cô đừng quên điều này.
"Nhưng hiện tại đây là phòng của tôi!" Ngước mặt lên nhìn, đôi tay Thi Tĩnh nắm lại.
"Nhầm rồi!" Vân Dật Bạch nhàn nhã tựa vào tay vịn ban công nghiêng người liếc nhìn cô, "Đây là phòng tôi!"
"Sao anh có thể như vậy? Là anh cho tôi tự chọn phòng mà!" Cô hổn hển nói. Lần đầu tiên sau khi đến nơi này anh không hề ở lại căn nhà. Chỉ để lại một câu tự cô tìm phòng mà ngủ rồi rời đi. Đêm nay, là lần đầu tiên anh xuất hiện trong căn nhà này.
"Thế nhưng cô lại lựa chọn căn phòng của tôi!" Vân Dật Bạch thản nhiên kể lại mọi việc.
Đó là do cô thích căn phòng này! Toàn bộ căn phòng chỉ có màu lam xen lẫn màu trắng, cách bày trí khéo léo không rườm rà, thật ấm áp. Đó cũng là lý do cô tin rằng đấy không phải phòng của Vân Dật Bạch.
Đợi chút, anh ta nói ...
"Đây là phòng anh?" Thi Tĩnh kinh ngạc lên tiếng.
"Thế nào? Không được sao?"
"Sao lại có thể?"
"Vì sao lại không thể?" Phòng của anh thì có vấn đề gì sao?
"Anh âm trầm như vậy, căn phòng ấm áp thế này sao có thể có liên quan đến anh được?" Thi Tĩnh không chút nghĩ ngợi lên tiếng.
Cái gì mà căn phòng ấm áp không liên quan gì đến anh? Anh trong mắt cô cũng chỉ thuộc loại người đen tối vậy sao?
Lười phải tiếp tục thảo luận vấn đề này với cô, Vân Dật Bạch miễn cưỡng liếc nhìn cô một cái cũng không lên tiếng.
Anh, không tức giận sao?
Thi Tĩnh kinh ngạc phát hiện. Vân Dật Bạch như vậy chỉ càng khiến cô thêm cảnh giác phòng bị.
Trong nhất thời cả hai người không ai chịu nói gì. Không khí ngượng ngùng khiến Thi Tĩnh hết sức lo lắng.
"Vậy, tôi sẽ thu dọn một chút, ra phòng khách ngủ!"
"Không cần!" Vân Dật Bạch bỗng lên tiếng ngăn cô lại.
"Anh không định ở lại đây đấy chứ?" Thi Tĩnh nghi ngờ hỏi.
Cô là đồ ngốc à? Đây là phòng anh vì sao anh không thể ở?
"Sao lại nhìn tôi như vậy? Anh ở đây thì sao tôi có thể ở đây được?" Vẻ mặt cô như dáng vẻ của một kẻ ngốc.
"Ở chung!" Vân Dật Bạch thản nhiên nói, không hề biết rằng lời của mình lại khiến đối phương kinh ngạc.
Anh, anh đang nói gì vậy? Thi Tĩnh không thể ngăn mình đỏ mặt, thanh âm run run, "Anh anh anh, anh nói cái gì?"
Anh bỗng liếc Thi Tĩnh vẻ giễu cợt, tà mị vuốt cằm mỉm cười nói, "Tôi nói, cùng nhau sống ở đây! Sao vậy? Cô không thấy đề nghị này rất tốt sao?"
"Anh đang nói quái quỷ gì vậy!" Thi Tĩnh đỏ mặt hét lớn, "Ai muốn ở cùng phòng với anh?"
"Thi Tĩnh cô sẽ phải ở cùng với tôi!" Vân Dật Bạch nghiêm nghị lặp lại.
"Tôi không muốn!"
"Tôi không hỏi cô." Vân Dật Bạch ồm ồm lên tiếng, "Nếu cô muốn có nhà ở lúc này, thì phải cùng ở với tôi!"
"Vì sao? Ở đây còn có rất nhiều phòng." Sao anh có thể nhỏ mọn như vậy chứ.
"Không có phòng cho cô! Nếu cô muốn nghỉ ngơi, hãy nghỉ tại chỗ này của tôi!" Anh nói không cho từ chối.
"Tôi không cần!"
"Tùy cô, phòng khách còn có sofa ..." Vân Dật Bạch vuốt vuốt cằm.
"Anh ..."Thi Tĩnh giơ ngón tay chỉ vào Vân Dật Bạch nói không nên lời.
Một tay nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của cô đặt vào lòng bàn tay, cổ tay hơi dùng sức đem người kéo vào trong lòng mình, xoay một vòng đem người đặt trên vách tường, sải bước chân dài mở rộng hai chân cô, tiến quân thần tốc xâm chiếm nơi mẫn cảm của cô.
Khuôn mặt thanh tú trắng bệch, Thi Tĩnh hoảng sợ nhìn anh, "Anh muốn làm gì?" Trái tim bình bịch đập loạn, làm cho Thi Tĩnh không khống chế được mà đỏ mặt.
Vân Dật Bạch chậm rãi nghiêng người khuôn mặt tuấn tú cách mặt cô vài cm thì ngừng lại. Cong khóe môi nói, "Hai người chúng ta như thế này, theo cô nghĩ, tôi có thể làm gì?" Anh tà mị cười cúi đầu nhìn.
"Anh không hề nghĩ muốn tôi, vì sao lại làm vậy?" Thi Tĩnh cố giữ bình tĩnh nói.
Khẽ nhướng cao lông mày, Vân Dật Bạch thản nhiên nói, "Làm sao cô biết, tôi không muốn cô?" Hai chân anh thẳng đứng, thân thể to lớn gắt gao đè lên người cô.
Cô rõ ràng có thể cảm nhận được vật nóng rực trên bụng. Hai má cô ửng hồng. Ấp úng mở miệng, "Anh ... anh đừng kích động!"
"Tôi không hề kích động!" Anh khẽ cười. Phát hiện chỉ cần mình lẳng lặng nhìn cô, đụng vào cô. Anh sẽ có phản ứng.
Gì mà không có ... cô cũng cảm nhận được ...
Anh ... đang thay đổi!
Lẳng lặng cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Thi Tĩnh đã hồng lên, anh chợt lạnh giọng, hai ngón tay khiêu khích trên người cô.
"Hôm nay cô và Tông Chính đã nói những gì?" Anh không thể quên những gì hôm nay mình đã nhìn thấy, hiện tại, anh muốn làm rõ mọi việc.
Tông Chính?
Thi Tĩnh lắc đầu, "Không có gì!"
"Không có gì? Không có gì mà cậu ta lại hôn cô? Không có gì mà cô lại chạm vào mặt cậu ta? Thi Tĩnh, cô cho rằng tôi là kẻ ngốc à?" Ngón tay anh dùng sức siết chặt cằm cô.
Thi Tĩnh đau quá nhíu mày, "Làm sao anh biết được?"
"Cô dám làm thế trước mặt mọi người, chẳng lẽ lại còn sợ người ta nhìn thấy?" Vân Dật Bạch lãnh nịnh nói, "Nói, rốt cuộc các người đã nói những gì?
Vân Dật Bạch tự nói với bản thân, anh làm như vậy, hết thảy đều là vì lúc đó thấy Thi Tĩnh bên cạnh Tông Chính, còn về nguyên nhân, anh không muốn tìm hiểu cụ thể.
Bộ dạng anh hiện tại khiến người ta cảm thấy thật kinh khủng. Thi Tĩnh cố hết sức mở miệng, "Quả thật không có gì."
"Không nói phải không?" Vân Dật Bạch âm trầm nở nụ cười, "Vậy là cô thích hôn môi. Có phải trước giờ tôi chưa khiến cô được thỏa mãn? Nếu cô cần đại khái có thể nói cho tôi biết, dù sao bây giờ cô cũng là người phụ nữ của tôi, để người phụ nữ của mình hài lòng không phải chính là trách nhiệm của tôi hay sao?" Vừa nói xong, anh liền khom người vác Thi Tĩnh lên vai đi thẳng về phía giường.
"Không, không phải vậy! Chúng tôi thật sự không nói gì cả. Vì sao anh lại không tin tôi?" Thi Tĩnh giãy dụa hét lớn. Hai chân tự đá lung tung, hai tay nắm lại đấm đằng sau lưng anh.
"Thả tôi xuống, mau thả tôi xuống! A ..." Cuối cùng cô liền thét lên một tiếng do bị Vân Dật Bạch ném thẳng lên giường.
Thân thể bị ném xuống chiếc giường mềm mại, lòng tràn đầy sợ hãi cô nhìn thẳng Vân Dật Bạch đang ôm hai tay trước ngực đứng trước đầu giường. Ngay lúc đó một hơi lạnh từ từ tản xuống.
Cầm chặt một chiếc gối che trước người, dường như làm vậy sẽ tạo ra cảm giác an toàn, Thi Tĩnh thất kinh nhìn Vân Dật Bạch nghẹn ngào thét lớn, "Rốt cuộc anh đang muốn làm gì?"
"Tôi đang muốn làm gì? Hỏi rất hay!" Vân Dật Bạch dịu dàng phụ họa theo lời của cô. Chậm rãi đến gần cô.
Trên lưng chợt truyền đến một cảm giác căng thẳng, cả người bị một lực lớn đẩy ngã xuống dưới đất. Không kịp hét lên một tiếng do hoảng sợ, đôi môi đỏ đã bị bịt lại. Đem lòng bàn tay gắt gao bịt lại đôi môi cô. Mùi rượu nồng nặc truyền vào trong mũi cô.
'Ưm, ưm." Thi Tĩnh hoảng sợ trừng lớn mắt gắng sức giãy dụa.
Bỗng chốc, cằm bị người giữ chặt, một đôi môi mỏng gợi cảm ẩn chứa mùi rượu của người đàn ông thay thế bàn tay, ngậm lấy đôi môi anh đào của cô.
"Đừng ..." Cô hét lớn khiến chiếc lưỡi của người đàn ông có cơ hội tiến quân thần tốc. Đầu lưỡi bá đạo quấn quýt lấy chiếc lưỡi của cô, dùng sức hút lấy. Bàn tay to di chuyển nhanh chóng trên thân thể của cô.
Đôi mắt đen híp lại. anh một lần nữa lại cúi đầu, dưới con mắt kinh ngạc của Thi Tĩnh, cúi đầu cắn nát phần áo trước ngực. Hiện tại chiếc áo sơ mi của cô chính là niềm vui thú của anh. Cô nhìn Vân Dật Bạch cắn đi từng chiếc cúc áo của mình, bởi vì hai tay bị anh chế ngự trên đỉnh đầu, hô hấp của Thi Tĩnh trở nên càng dồn dập.
Hô hấp dồn dập khiến bộ ngực từng chút từng chút rung động như tạo nên một cảnh đẹp. Vân Dật Bạch căng thẳng nhìn.
"Cô đang dụ dỗ tôi!" Anh lên giọng tố cáo.
Bị anh dùng răng nanh cắn mở rộng áo, xuân quang trước ngực ẩn ẩn hiện hiện càng thêm mê người. Anh khẽ thổi khí lên trước ngực cô, tình cảnh như vậy khiến hô hấp của Thi Tĩnh càng trở nên nặng nề, xuân quang trước ngực lại càng lộ ra.
Cong khóe môi cười, Vân Dật Bạch cố tình ngay dưới ánh mắt cô mà há mồm cắn lên áo sơ mi của cô, lộ ra bộ ngực trắng hiếm gặp. Ở bên cạnh, đối với việc làm của anh. Giờ khắc này, tuy rằng Thi Tĩnh vẫn mặc quần áo. Nhưng cô lại cảm giác như quần áo trên người mình đang dần biến mất trước ánh mắt mình.
"Đừng có nhìn ..." Cô giãy dụa muốn anh buông cổ tay mình ra.
Vân Dật Bạch buông tay cô ra, Thi Tĩnh vội vàng dùng hai tay giữ lấy phần áo trước ngực. ngượng ngùng nhìn anh. Phần áo trước ngực bị người xé ra, bàn tay to lớn không chút lưu tình giữ lấy ngực cô. Trong nháy mắt một cảm giác tê dại xa lạ truyền khắp cơ thể, hơn nữa bên trên lại lưu lại một vết tích rõ nét. Đau quá khiến Thi Tĩnh không nhịn được mà rên lên, "Đau ..."
Cơ thể chợt bị giữ chặt, trời đất bỗng quay cuồng, sau lưng Thi Tĩnh đụng phải một bộ ngực ấm áp, quần áo trên người rất nhanh bị Vân Dật Bạch quăng xuống bên chân. Cô hoảng sợ trừng lớn mắt, cảm giác được một bàn tay to lớn lướt qua trướt ngực cô, rất nhanh mà hướng xuống phần bụng phía dưới.
Đưa tay giữ chặt cánh tay cô, nhẹ nhàng nói, "Đừng che! Rất đẹp ..."
Thi Tĩnh đỏ mặt, cô không cảm thấy nơi đó có gì đẹp cả! Chẳng qua sức lực không bằng anh, cánh tay cô bị anh đặt lên trên ngực cô. Vân Dật Bạch cong miệng cười, "Nếu cảm thấy lời nói đó không công bằng, cô có thể sờ lại."
"Ai muốn sờ vào anh!" Thi Tĩnh tức giận mắng. Ngón tay lại không chịu nghe lời vuốt ve bờ vai rộng lớn của anh. Khiến Vân Dật Bạch liên tục cười khẽ.
Ngượng ngùng đỏ mặt, Thi Tĩnh dùng ngón tay mềm mại vuốt ve bả vai rắn chắc của anh, bàn tay nhỏ bé nắm lại khẽ chọc chọc, kiên định! Giống như môt đứa trẻ bướng bỉnh, tò mò vuốt ve trên người anh.
Cô là đang nghịch lửa!
Vân Dật Bạch giữ chặt bàn tay đang tò mò chọc chọc nơi này sờ sờ nơi kia trên người mình. Nắm chặt bàn tay đang nghịch lửa của cô, mang theo bàn tay nhỏ bé của cô từ từ hạ xuống, đến nơi bởi hành động của cô mà kịch liệt phản ứng giương lên.
Xúc cảm dưới lòng bàn tay khiến toàn thân Thi Tĩnh run lên, rất nhanh muốn thu tay lại lại bị anh nhanh chóng giữ lại, khuôn mặt cô như bị luộc chín, "Buông ra!"
Giọng Vân Dật Bạch khàn khàn, u ám nói, "Chính cô đã châm lửa."
"Tôi ... tôi không biết!" Thi Tĩnh làm sao biết được anh lại đùa giỡn bất lịch sự như vậy.
Vân Dật Bạch nhìn cô lên án, "Tất cả đều là do cô tạo nên!" Thi Tĩnh đỏ mặt không nói được gì.
Vân Dật Bạch chậm rãi hạ thấp thân mình nắm tay cô lần nữa kéo xuống hạ thân của mình, anh cười tà nói, "Nó, vì cô mà ngẩng đầu!"
Vội vàng thu cánh tay lại, Thi Tĩnh xoay mặt lại, "Anh nói ... Anh nói thì tôi phải tin sao? Ai biết được anh ..." Câu nói tiếp theo cô không thể nói ra được.
Câu trả lời của Vân Dật Bạch chính là đem cả người đặt trên người cô, ngực cô vì hành động của anh mà bị đè nặng gắt gao, Thi Tĩnh cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, "Anh ..." Cô cảm nhận được có một vật cứng đang chậm rãi ma sát đùi mình.
Đấy là ... anh ...
Mặt Thi Tĩnh càng đỏ hơn, "Anh ..."
Không cần phải nhiều lời, Vân Dật Bạch khiêu khích trên người cô đôi môi mỏng khiêu gợi bao phủ môi cô, đầu lưỡi anh tìm lấy đầu lưỡi cô, hút mạnh một cái, nụ hôn này như muốn đem cả linh hồn Thi tĩnh hút ra. Thi Tĩnh cảm thấy lưỡi mình có hơi tê tê.
Cùng lúc đó, trái ngược với nụ hôn xâm lược trước đó, cánh môi Vân Dật Bạch đi thẳng xuống trước ngực cô, bàn tay to vòng ra đằng sau lưng cô dùng sức, bỗng chốc, Thi Tĩnh cảm nhận được nội y của mình bị anh cởi ra.
Khẽ hừ một tiếng, trong lòng cô có chút hờn giận, động tác quả thật rất thành thạo.
Một phen loại bỏ nội y của cô, quơ quơ trước mặt cô tỏ vẻ thị uy, sau đó ném sang một bên. Thi Tĩnh muốn đưa tay cướp lấy lại để anh thoát được.
Đã không còn nội y trói buộc, bộ ngực trắng hiếm gặp bởi vì thoát khỏi ràng buộc mà run rẩy, thù du trên đỉnh bởi vì gặp phải không khí lạnh lẽo mà đứng thẳng lên.
Nhìn cảnh đẹp trước mắt, Vân Dật Bạch dùng tay cầm lấy tay cô đặt trên thắt lưng, dùng giọng khàn khàn ra lệnh, "Cởi nó ra! Nhanh lên!"