Lặng lẽ đẩy Dương Chi La ra khỏi người, Vân Dật Bạch kéo giãn khoảng cách giữa hai người, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Trầm mặc không lên tiếng xoay người đi về phía toilet. Cơ thể hoàn toàn không chịu ảnh hưởng từ hành động của cô.
Dương Chi La đứng tại chỗ vẻ mất mát, hai tay thả lỏng bên người chậm rãi nắm chặt thành quyền, đôi môi mỏng gắt gao mím lại thành một đường thẳng tắp.
Đi ra từ trong toilet Vân Dật Bạch vừa vặn chạm trán Lăng Thiếu Dương bước ra từ thang máy.
Chỉ thấy Lăng Thiếu Dương nhẹ thở ra, giơ giơ tập văn kiện trong tay, "Nếu đã gặp được cậu, cái này cho cậu!"
"Đây là cái gì?" Vân Dật Bạch cúi đầu nhìn tập văn kiện trong tay. Tùy ý lật lật.
"Thi Tĩnh bảo mình giao cho cậu." Lăng Thiếu Dương nhún nhún vai. Vài phút trước Thi Tĩnh gặp được anh, nhờ anh đem mấy thứ này giao cho cậu ấy. Bằng không giờ anh làm gì có thời gian để lên đây.
Nghe vậy, Vân Dật Bạch trầm mặt, "Cô ấy đâu rồi?"
"Đi rồi!" Lăng Thiếu Dương nói, "Giao cho mình sau đó rời đi!"
"Vì sao không tự mình đưa cho tớ?" Anh từng bảo cô đưa tới.
"Mình cũng hỏi như vậy. Cô ấy nói đến thấy cậu đang bận việc. Không tiện quấy rầy, thư ký thì cô ấy không quen, đành phải đến tìm mình! Cậu đang bận việc gì sao? Theo mình nhớ thì bây giờ cậu đang bàn chuyện hợp tác cùng Phong Dương!" Lăng Thiếu Dương khó hiểu hỏi.
Anh đang bận việc? Hừm, ba mươi phút vừa rồi anh nhàn đến mức có thể đếm được có bao nhiêu con kiến, con mắt nào của cô thấy được anh đang bận việc? Một cơn gió thổi qua bên người.
Chẳng lẽ là...
Bỗng chốc, đôi mắt anh nhíu chặt, nhìn Lăng Thiếu Dương nói, "Mình biết rồi!"
"Mình đi làm việc đây!" Hiếm khi Lăng Thiếu Dương không tiếp tục hỏi dò, điều này thật không hợp với tính cách của anh. Đi được vài bước, anh bỗng nhiên quay đầu, "Đúng rồi, mấy ngày nữa mình muốn nghỉ phép!"
Vân Dật Bạch hơi giật mình, dường như nghĩ đến điều gì. Anh gật gật đầu, "Được, dự án hợp tác trong tay cứ để sau, cậu có thể nghỉ phép!"
"Cám ơn!" Lăng Thiếu Dương mơ hồ nói. Xoay người rời đi.
Thất thần nhìn bóng lưng cô đơn của người bạn tốt. Vân Dật Bạch lặng lẽ thở dài.
Hóa ra, đã đến cái ngày đấy!
Hằng năm luôn luôn có thời gian một tháng, Lăng Thiếu Dương đều sẽ biến mất. Khi đó Vân Dật Bạch chưa từng quan tâm xem cậu ta đi đâu. Thậm chí cũng sẽ không liên lạc với cậu ta. Dù sao thời gian qua đi cậu ta cũng sẽ trở về!
Mỗi người đều có chuyện cũ khiến họ phải khắc sâu, bao gồm cả Lăng Thiếu Dương hay cợt nhả cũng vậy.
Thi Tĩnh phát hiện, cô rất thích những lúc không có việc gì, chậm rãi đi bộ dạo chơi trên đường phố. Nhìn dòng người xa lạ xung quanh, những câu chuyện xa lạ. Tâm trạng phiền muộn sẽ rất nhanh tiêu tán bớt.
"Thật xin lỗi, xin nhường đường cho!" Một tiếng nói trong trẻo truyền đến từ sau lưng cô. Thi Tĩnh quay đầu, bỗng nhiên đụng phải một biển hoa.
Một khay hoa xuất hiện trong tầm mắt cô. Ở phía trên khay hoa lộ ra đôi má thanh tú nhỏ nhắn. Đôi mắt cười hoàn toàn như hai nửa vầng trăng, thoạt nhìn rất hoạt bát.
Bước nhanh vài bước thay đổi vị trí, nhường đường, Thi Tĩnh nhìn cô gái ôm khay hoa đi vào một căn nhà kính trồng hoa ở ven đường. Lúc này cô mới để ý, cô vừa mới đứng trước cửa tiệm của người ta.
"Cô muốn mua hoa à?" Buông khay hoa xuống cô gái vô cùng nhỏ nhắn, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ vị thành niên. Cô ấy chưa từng gặp Thi Tĩnh, khẽ cười hỏi cô.
Nhẹ lắc đầu, Thi Tĩnh nhìn khắp mấy mét vuông của nhà kính trồng hoa, nở đầy hoa tươi đứng ở cửa cũng có thể ngửi được mùi hương. Đứng trước cửa thủy tĩnh, cô nhìn thấy mặt trên có dán một tờ thông báo tuyển dụng màu trắng.
Xúc động trong lòng, cô tiến lên hỏi, "Ở đây em còn tìm người không?"
"Ai?" Đáy mắt cô gái hiện lên nét vui sướng, "Cô muốn đến giúp tôi?"
Thi Tĩnh nhìn cô gái nhỏ bé đó, "Bà chủ của các em đâu? Chị muốn nói chuyện với cô ấy!"
"Tôi là bà chủ." Cô gái bực mình mở miệng, "Vì sao ai cũng đều hỏi như vậy?"
Thi Tĩnh mở to mắt, "Em là bà chủ?! Em đã lớn rồi sao?" Nhìn cô ấy thật nhỏ.
"Tôi đã hai mươi bốn tuổi rồi! Cô muốn đến giúp tôi sao? Tiền lương chỗ tôi có thể không cao?" Cô gái nói.
Cô ấy so với mình chỉ ít hơn một tuổi? Thi Tĩnh trừng lớn mắt kinh ngạc nhìn cô ấy. Thật sự khiến người ta cảm thấy khó tin.
"Tiền lương không thành vấn đề. Dù sao chị cũng không bận, có thể giúp em!" Như vậy bản thân cũng sẽ không thấy buồn chán!
"Thật vậy à? Vậy khi nào cô sẽ quay lại đây?"
"Bây giờ có thể!" Thi Tĩnh cười cười.
"Vậy thì tốt quá! Tôi tên là Thẩm Lạc Du, cô thì sao?"
"Thi Tĩnh!"
"Vậy, chúng ta về sau sẽ cùng hợp tác vui vẻ!"
Mười giờ tối, giúp Lạc Du đóng cửa tiệm. Thi Tĩnh lúc này mới bắt đầu về nhà.
Đã lâu rồi không bận rộn như vậy, trong nhất thời Thi Tĩnh cảm thấy thật phong phú. Thân thể mỏi mệt như vậy nhưng lại khiến cô không có nhiều thời gian nghĩ những việc vô vị. Hơn nữa Lạc Du đúng là một cô bé cởi mở, nhưng mà khi nhìn nụ cười của cô ấy cô thấy được cô ấy rất vất vả. Càng khiến cô bất ngờ là Lạc Du hai mươi bốn tuổi lại giống như một đứa bé năm tuổi?
Mở cửa lớn. Trong phòng tối đen khiến Thi Tĩnh nghĩ Vân Dật Bạch chưa trở về. Một màn buổi chiều lại hiện lên trong đáy mắt, cô nâng khóe miệng. Không biết bắt đầu từ lúc nào mà cô lại mong có thể nhìn thấy anh?
Không bật đèn, cô di chuyển trong bóng tối. Bỗng nhiên, không biết đụng phải vật gì, Thi Tĩnh kinh hô một tiếng, hai tay đỡ lấy lưng sofa giữ vững thân mình.
Ba một tiếng, đèn dưới đất phòng khách bỗng nhiên phát sáng.
Sắc mặt Vân Dật Bạch âm trầm lạnh lùng nhìn cô, "Cô đi đâu vậy?" Chín giờ anh trở về, thế mà người phụ nữ này lại không ở nhà?
Anh biết Thi Tĩnh vẫn còn ý định bỏ trốn. Chẳng qua là lo anh dùng bố mình để uy hiếp. Cô mới ngoan ngoãn ở lại đây. Đẩy cửa lớn ra nhất thời cả căn nhà vắng lặng, trong giây lát, anh nghĩ cô đã đi rồi. Dạo qua một vòng cả căn nhà phát hiện mọi thứ của cô vẫn còn ở đây. Lúc này anh mới thở ra. Ngồi trong phòng khách chờ đến bây giờ. Cô mới trở về.
Vân Dật Bạch?
Thi Tĩnh thở phào, trời ạ, hù chết cô, cô còn tưởng rằng có người vào trong nhà!
Vôi vàng đứng thẳng người, Thi Tĩnh gãi gãi tóc, "Tôi có việc nói với anh!" Cô cảm thấy, cần thiết phải đem chuyện cô đi làm nói cho anh biết, tránh phiền toái về sau.
"Chuyện gì?" Vân Dật Bạch lạnh lùng liếc cô. Anh còn chưa tính sổ, thế mà cô lại còn có chuyện nói?
"Hôm nay tôi tìm được một công việc, tôi có thể tiếp tục đi làm hay không?" Cô hơi cẩn thận nhìn anh, sợ Vân Dật Bạch sẽ tức giận, "Tôi ở nhà cũng không có việc gì, tôi thì..."
"Làm việc ở đâu?" Vân Dật Bạch thản nhiên hỏi.
"Cửa hàng bán hoa! Chỗ công ty anh cách đó không xa, nhà kính trồng hoa nho nhỏ đó cần người giúp đỡ. Tôi sẽ đến giúp!" Thi Tĩnh vội vàng giải thích, cẩn thận nhìn anh, hy vọng anh sẽ không từ chối.
Bỗng nhiên, ánh mắt Vân Dật Bạch nóng lên vài phần, anh tựa tiếu phi tiếu nói, "Ở gần công ty tôi?"
Chỉ năm từ bình thường, chẳng biết vì sao lại khiến Thi Tĩnh bỗng nhiên đỏ mặt. Ấp úng nói, "Không không không, không phải như anh nghĩ. Tôi không phải cố ý, là tình cờ gặp được! Mọi việc không phải như anh nghĩ!"
Nhìn khóe miệng anh cong lên, Thi Tĩnh tức giận gầm nhẹ, "Thật sự không phải là tôi cố ý!"
"Tôi có nói gì à?" Vân Dật Bạch mỉm cười hỏi lại.
"Vậy anh cười cái gì?" Thi Tĩnh bực mình mếu máo.
Thu lại nụ cười đứng lên, buông lỏng caravat trên cổ, anh không trả lời, nói, "Tôi đói bụng!"
"Anh chưa ăn cơm?"
"Chưa! Cô làm cho tôi ăn!" Truyền đạt xong mệnh lệnh, đại gia như anh thảnh thảnh thơi thơi vào phòng thay quần áo.
Thi Tĩnh ngơ ngác nhìn cửa phòng đóng chặt. Tức giận xoay người đi đến phòng bếp nhìn xem có đồ gì có thể ăn. Vừa nhìn thấy, có thể nhìn rõ mọi vật trong phòng bếp. Ngoại trừ bộ đồ pha cà phê, cái gì cũng đều không có. Mở tủ lạnh ra, bên trong ngoại trừ bia thì cái gì cũng không có!
Ngây ngốc đứng trước cửa phòng bếp, Thi Tĩnh lo lắng, "Thế này làm thế nào có thể bắt tay vào làm?"
"Làm sao vậy?" Vân Dật Bạch đứng ở cửa phòng bếp nhìn cô.
Thi Tĩnh hoàn hồn liếc anh, đối diện với Vân Dật Bạch đã thay một bộ đồ thoải mái nói, "Trong phòng bếp của anh, cái gì cũng không có, anh định ăn cái gì?"
"Ra ngoài ăn!" Vân Dật Bạch đứng thẳng người, nhìn cô một cái, "Đi thay quần áo!"
Cúi đầu nhìn nhìn quần áo trên người mình, Thi Tĩnh khó hiểu, "Như thế này được mà?"
"Đi thay!" Vân Dật Bạch ra lệnh.
"Vì sao?" Cô thật sự không thể lý giải được vì sao anh lại yêu cầu như vậy.
"Sao lại nhiều lời thừa như vậy, nhanh lên!" Người phụ nữ này, lời thừa nhiều thật. Còn đặc biệt thích bắt bẻ.
Thi Tĩnh nghĩ cô sẽ được đưa đến một nhà hàng cao cấp ăn cơm. Nhưng lại không nghĩ đến anh lại đưa mình lẫn vào đám đông đi trong chợ đêm. Thật sự ngoài ý muốn của người ta.
"Ở đây?" Nói không kinh ngạc là không phải. Thân phận Vân Dật Bạch như vậy, làm sao có thể đến loại chợ bình dân như chỗ này.
"Làm sao vậy?" Xắn xắn tay áo, Vân Dật Bạch đã nắm chặt cổ tay cô trong lòng bàn tay, "Ở đây có mấy căn tiệm không tệ." Hôm nay, anh đặc biệt nhớ đến nơi đây, không biết là vì sao.
Thi Tĩnh không nói. Cũng vẫn biết, Vân Dật Bạch không phải một công tử yếu ớt. Anh có thể gánh vác gia đình sau khi bố chết đến bây giờ đã nói lên, anh đã từng có một thời gian dài chịu khổ.
Nhưng mà, thật không ngờ, anh lại đưa cô đến.
Chia sẻ, không phải chỉ có người thân cận nhất mới được sao?
Như có suy nghĩ nhìn vẻ mặt nghiêng của Vân Dật Bạch, trong đám đông bàn tay lớn đặt trên bả vai cô, một tay rẽ đám đông tạo ra con đường tốt cho cô. Không để cô bị đám người đụng phải. Dừng ở trên chiếc cằm cương nghị của anh, trái tim Thi Tĩnh lỡ mất mấy nhịp.
Làm sao vậy, vì sao gần đây khi cô nhìn thấy anh đều có cảm giác tim đập không ổn vậy. Cảm giác này khiến cô cảm thấy bất an.
Đêm đó toàn thân Vân Dật Bạch không có hơi thở độc ác, không có nụ cười kiêu ngạo, hòa lẫn trong đám người, anh chính là một người đàn ông cởi mở. Mỗi một tấc của anh đều lộ ra sức quyến rũ. Anh là một người đàn ông hấp dẫn, mặc kệ là vẻ lạnh nhạt trên thương trường hay là rực rỡ lúc này. Anh đều giống như một tia sáng, có thể tùy lúc thu hút ánh mắt mọi người!
Vân Dật Bạch vốn là một người đàn ông cởi mở, anh ngụy trang bản thân thành một kẻ lãnh khốc vô tình.
Lời nói của Dương Chi La bỗng nhiên ùa vào trong đầu Thi Tĩnh. Trái tim đập loạn nhịp bỗng nhiên trùng xuống.
Cô tự nói với mình, đừng có ảo tưởng với Vân Dật Bạch, anh ta là anh trai của Dật Thanh! Anh ta là chủ nợ của cô, cô phải dùng cả đời để hoàn trả lại.