Bách Linh các đang dính kiện cáo, trấn
Liễu Hà dù có gần thành Khai Phong thì cũng cách xa năm sáu dặm đường,
Tiểu Ngư không đủ thời gian ngủ nữa, chỉ tắm rửa ăn cơm rồi lại chạy về
trong thành.
Sự thật chứng minh, sự lo lắng trước của Tiểu Ngư không phải là nói quá.
Nàng vừa về đến, La Đản liền báo một tin
tức không tốt, Miêu Thất chuyên canh giữ ở gần chỗ quan phủ chuyển tin
tức của Phạm Thông về nói, Tang gia quả nhiên đã sớm thông đồng với quan phủ, sau khi đơn kiện tới nha môn, vị phán quan* lão gia họ Thôi kia nhìn kỹ một lần, không ngờ sau đó liền sai phụ tá
chép lại một bản, đợi khi bên ngoài không chú ý đến mới lén lút đưa đến
Tang gia.
(*Phán quan: nguyên văn từ gốc là “Thôi quan”, là từ cổ sử dụng từ đời Đường, chỉ
một chức quan có nhiệm vụ giống như thẩm phán, quan tòa ngày nay, chuyên về tư pháp, xử án)
“Kẻ làm quan như vậy cũng thật khinh người quá đáng!”
Trong phòng làm việc, không cần tháo mặt nạ ra cũng có thể cảm giác được sắc mặt u ám của La Đản.
“Nếu một kẻ là sói, thì một kẻ là bái*, hợp lại với nhau cấu kết làm chuyện xấu là điều rất bình thường.”Tiểu
Ngư thản nhiên nói, trong giọng không nghe ra chút tức giận nào, chỉ bảo Miêu Thất lui ra, sau đó giữ chặt tay áo phải, xoay cổ tay chậm rãi mài mực.
(*Bái: là một giống thú như chó sói chỉ có trong truyện cổ của Trung Quốc.
Ngày xưa nói con lang con bái phải đưa nhau đi mới được, lìa nhau thì
ngã, vì thế cùng nương tựa nhau gọi là lang bái 狼狽. Như lang bái vi gian 狼狽為奸 cùng cấu kết với nhau làm bậy.)
“Chúng ta làm sao bây giờ?”
“Yên lặng xem xét, việc lên tòa chúng ta
không thông thạo, trước chờ Liễu trưởng ban tìm thầy kiện về đã.” Trong
lòng Tiểu Ngư đương nhiên phẫn nộ, nhưng chỉ phẫn nộ không cũng chỉ vô
ích.
Đợi đến buổi chiều, sau khi rời đi được gần ba canh giờ, Liễu Viên Thanh rốt cuộc mệt mỏi trở về, nhưng chỉ có một mình.
“Bọn họ sợ thế lực của Tang gia? Không dám nhận vụ án này?” Tiểu Ngư suy đoán theo phương án tệ nhất.
“Ngoại trừ như vậy, còn có người vừa nghe nói là giúp một gánh hát lên tòa…”
“Sợ mất thân phận của bọn họ? Thật sao?”
Ánh mắt Tiểu Ngư trở nên lạnh buốt. Lúc trước biết quan phủ và Tang gia
cấu kết nàng cũng chưa giận như thế, nhưng lúc này, nàng thật sự nổi
điên.
Đào kép thì làm sao? Không phải đều là
cha mẹ sinh ra? Không phải đều là một cái mũi hai con mắt? Lẽ nào bọn họ làm thầy kiện vốn cũng bị coi là hạng tam giáo cửu lưu là có thể thanh
cao lên tận trời? Có giỏi thì đừng làm thầy kiện nữa, sao không đi làm
quan lớn ấy? Có bản lĩnh thì đừng có đứng dưới công đường khoe khoang võ mồm mà lên trên ghế xử án mà ngồi? Nếu khinh thường đào kép đến vậy,
cũng được thôi, sau này nàng dựng ở cửa Bách Linh các một tấm biển “Chó
và thầy kiện cấm vào”, không, hẳn là “Chó và đồ mồm mép vô lại”. Bọn họ
còn không xứng với cái danh xưng thầy kiện.
“Đông gia, cô trước đừng nóng giận.” Liễu Viên Thanh cười khổ, lập tức phấn chấn trở lại, “Hôm nay tôi chạy mấy
chỗ, dù chưa mời được người, nhưng nghe nói có một vị Ngô công tử thi
Hương chưa đậu, nay sống nhờ ở chùa Thiên Thanh phía thành Bắc, khá là
tinh thông luật pháp. Tiểu nhân muốn đi nhìn xem lần nữa.”
“Mấy kẻ cãi thuê chỉ dựa vào ruộng đất
gia sản mà sống cũng dè dặt như vậy, lại càng không cần nói đến là thư
sinh cổ hủ thi rớt.” Tiểu Ngư châm chọc nói, nhưng dừng một chút lại đổi ý. “Có điều, ông đi một chuyến cũng được, nếu thực sự có thể đồng ý
giúp chúng ta là tốt nhất, nếu chỉ là mua danh chuộc tiếng tự cho mình
là thanh cao thì thôi.”
Nói xong, lại dặn dò Liễu Viên Thanh một
hồi, bảo ông ta trước khi mời người thì hỏi Ngô công tử kia mấy vấn đề.
Nếu đều trả lời hết, hơn nữa câu trả lời gần với đáp án, thì dù có tốn
nhiều tiền cũng phải mời người trở về, ngược lại không cần để ý đến.
Liễu Viên Thanh gật gật đầu, chỉ ở trong
các ăn một chút, liền mướn một chiếc xe bò đi vội vàng, hy vọng trước
lúc trời tối kịp trở về.
Lúc sau, tạm thời chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, Tiểu Ngư liền đơn giản coi phòng làm việc thành phòng nghỉ, ngủ bù trên bàn làm việc.
Hạ loại thuốc này không giống như những
độc dược khác, dù là lên giường mà không cương được, cũng không thể nghĩ ngay được rằng mình trúng độc, hơn nữa, nếu như “bệnh” phát một thời
gian, không ai lại dám đem chuyện riêng tư mất mặt này tùy tiện loạn
truyền, dù sao phải vài lần thất bại mới có thể bí mật mời thầy thuốc.
Mà đến lúc đó, sợ rằng đã bỏ lỡ thời kỳ giải độc tốt nhất.
Cho nên, đêm nay nàng muốn đi “thăm viếng” vài người, về phần mạo hiểm hay không, Tiểu Ngư không để vào mắt.
Tang gia dù có giàu hơn nữa, trong nhà có nhiều hộ vệ nữa cũng bất quá chỉ là hạng xoàng, nếu như nhà chúng có
cao thủ, đêm qua trộm lẻn vào sẽ không phải là ba người kia. Đương
nhiên, nếu như nàng đánh giá thấp phòng vệ của Tang gia, bằng khinh công của nàng, nguyên vẹn thoát ra không phải là khó, huống chi, nàng không
phải đến ám sát, hoàn toàn có thể hành sự tùy hoàn cảnh.
Một lúc lâu sau, Liễu Viên Thanh trở về. Lúc này đây, ông ta cuối cùng không phải một người về nữa.
Nhìn qua, vị Ngô công tử này tướng mạo
xấu xí, mặc dù khoác áo bào trắng nhưng màu sắc đã ố vàng, hơn nữa dáng
người thấp nhỏ, sắc mặt ngăm đen, không giống như người đọc sách mà
giống nông dân hơn, duy chỉ có đôi mắt nhỏ nhưng con người sáng rực hữu
thần, lộ ra vẻ chấp nhất của tuổi trẻ và duy trì chính nghĩa, khiến
người ta không dám khinh thường.
Liễu Viên Thanh khi giới thiệu hai người, thái độ của người này trước sau đều đúng mực, sắc mặt không xuất hiện
sự khinh bỉ đối với giới nữ, mặc dù tướng mạo không tốt lắm nhưng lại
khiến người ta thấy rất có cảm tình.
Qua hai câu khách sáo, Tiểu Ngư không nói vô nghĩa nữa, trực tiếp kể lại tình huống rõ ràng, cũng dẫn hắn dạo một vòng qua hiện trường, cho hắn xem bản sao đơn kiện, cuối cùng mới thỉnh giáo.
“Cô nương tìm tại hạ đến, cũng chỉ là hành động dư thừa.” Ngô Ngôn Chi còn thật sự nghe và xem xét, xong rồi lắc đầu nói.
“Ngô công tử sao lại nói vậy?”
“Đã có dầu trẩu làm bằng chứng, lại là
bắt được tận tay, có nhiều láng giềng hàng xóm đều chứng kiến, hơn nữa
đơn kiện rõ ràng trật tự như thế, nếu trong này không có vấn đề gì, thì
chứng cứ đã vô cùng xác thực, cô nương dù không mời Ngô mỗ, ngày sau lên công đường cũng không cần lo lắng gì, sao phải phí tiền tài như vậy?”
Ngô Ngôn Chi thản nhiên nói, chẳng những không nói ngoa lên giống thầy
kiện bình thường, thổi phồng độ nghiêm trọng của vụ án khiến gia chủ chi thêm phí kiện tụng, lại còn khuyên Tiểu Ngư thu hồi lời mời, không cần
thiết mời người cãi giúp.
Đầu mày Tiểu Ngư nhất thời hơi nhướn lên, tiện đà cười khẽ: “Nói như vậy, Ngô công tử cho rằng vụ án này Bách
Linh các của chúng tôi hẳn là thắng?”
“Nếu không có gì sai khác, y theo pháp lý, chắc chắn sẽ thắng.” Ngô Ngôn chi gật đầu nói.
“Nếu Tang gia cấu kết với quan phủ thì sao? Ngô Ngôn Chi cho rằng vụ kiện này chúng tôi vẫn nắm chắc thắng lợi?”
“Xin chỉ giáo?” Sống lưng Ngô Ngôn Chi nhất thời càng thêm thẳng, nghiêm nghị hỏi.
“Không giấu gì Ngô công tử, Tang gia có
hậu trường, hơn nữa hậu trường rất sâu, hôm nay người thụ lý vụ án của
chúng tôi là Thôi phán quan, có quan hệ rất tốt với bọn họ, vì vậy chúng tôi không thể hoàn toàn nắm chắc.” Tiểu Ngư chăm chú nhìn thẳng vào vị
công tử Ngô Ngôn Chi này.
Tuy rằng vị Ngô công tử này đã đến đây,
cũng đã chứng minh về phẩm hạnh của mình, nhưng chỉ tinh thông luật pháp và một tấm lòng chính nghĩa còn chưa đủ, còn cần có sự can đảm và sáng
suốt rất lớn mới được.
Ánh sáng trong mắt Ngô Ngôn Chi nhất thời tăng vọt, ngay cả một chút lo lắng cũng không có, lập tức đứng dậy chắp tay nói: “Đã như vậy, án này Ngô mỗ xin nhận.”
“Ngô công tử lẽ nào không lo lắng một chút?” Tiểu Ngư nhìn hắn, “Vụ này, có lẽ là đầm rồng, là hang hổ.”
“Ta chỉ mong công lý chính nghĩa trong
thiên hạ có thể rộng mở.” Ngô Ngôn Chi cười ngạo nghễ, thân thể thấp bé
dường như đột nhiên cao thêm vài tấc.
“Có lẽ sẽ là quan lại bao che cho nhau, hắc bạch điên đảo.”
Ngô Ngôn Chi lại cười: “Đây là kinh
thành, ngoài Khai Phong phủ, còn có Đại Lý tự, Ngự Sử đài, Hình bộ, cho
dù ba bộ này cùng cấu kết, thì lanh lảnh càn khôn, phía trên còn có
Thiên tử thánh minh. Bốn năm thuần hóa, kinh kỳ có dân gõ trống kêu oan, tố gia nô bị mất một con heo nhỏ, Thái Tông hạ chiếu ban thưởng ngàn
đồng tiền vượt ngoài giá trị, lời rằng: sự nhỏ như vậy cũng tố với
trẫm, chỉ để nghe định đoạt, thật đáng vui mừng. Có lòng lắng nghe cả
thiên hạ, dân chúng không phải chịu oan. Chỉ cần xác thực có oan tình, tại hạ nguyện theo cô nương cùng gõ trống kêu oan.”
“Như vậy, xin kính nhờ Ngô công tử.” Tiểu Ngư nghiêm trang nói, đứng dậy hành lễ, sau đó bỗng nhiên nghi hoặc:
“Ngô công tử mới nói ngày sau lên tòa, xin hỏi làm sao biết được?”
“Trong Khai Phong phủ hai bên trái phải
đều có sảnh làm việc, hai bị phán quan thay nhau ngồi công đường xử án,
nếu hôm nay Thôi phán quan kéo dài thời gian điều tra, tự nhiên ít nhất
cũng phải đẩy chuyện này ít lâu mới giải quyết.”
Tiểu Ngư gật đầu, vị tú tài thi rớt không giống học trò bình thường chút nào này, không ngờ lại cải biến rất
nhiều ấn tượng trong lòng nàng về người đọc sách.