Thấy Đăng Dương thế nhưng lại có thể tránh thoát khỏi độc chiêu của mình, Bóng Ma khẽ kêu a một tiếng kinh ngạc nhưng sau đó liền biến thành hừ lạnh.
Trong đôi mắt ẩn sau lớp mặt nạ, sát ý lăng thiên bắt đầu bốc lên, Bóng Ma dùng hai thanh trủy thủ trên tay nhắm vào Đăng Dương mà cách không chém mạnh. Ngay tức thì, gió lốc nổi lên, từ hai lưỡi dao sắc lạnh của chủy thủ, hai thanh đao gió hình bán nguyệt phá không bay ra, xé tan màn mưa mịt mù mà lao thắng đến Đăng Dương.
“Đấu khí ngoại phóng? Tên này là một Võ Sư” Nhìn hai thanh đao gió gào thét mà đến, đôi con người của Đăng Dương lập tức co rụt thành đầu kim.
Không dám chậm trễ, hắn tức tốc rút ra Bạch Tuyết Kiếm luôn mang theo sau lưng ra, đem chắn trước người, sử dụng như một tấm khiên để chống đỡ hai thanh phong đao.
Keng! Âm thanh kim loại va chạm đinh tai nhức óc vang lên. Chớp mắt, hai thanh phong đao liền chém mạnh vào thân kiếm to bự, bức ra từng đóa hoa lửa đẹp mắt, đồng thời đánh cho Đăng Dương không ngừng thụt lùi về phía sau, cả cơ thể đụng vỡ tường gạch của quán rượu mới miễn cưỡng dừng lại.
Một chiêu duy nhất đã có thể ép lui Đăng Dương, Bóng Ma liền đạp đất phóng lên như tên rời dây cung, hai thanh chủy thủ nơi tay cắt qua màn mưa kéo theo từng tiếng kiếm minh sắc bén, không chút nhân từ nhắm vào yết hầu cùng mi tâm Đăng Dương mà đâm tới.
Thế nhưng đúng ngay lúc này, hàng loạt cửa sổ trên tầng hai của quán rượu đột ngột vỡ tung, chỉ thấy sau người bọn Lôi Bân đang từ trên cao rút ra binh khí mà lao xuống, trong đó Luân Vĩ đã nhanh tay phóng ra một loạt phi đao về phía Bóng Ma, ngăn không cho hắn tiếp tục truy kích Đăng Dương.
“Thì ra là muốn đặt bẫy ta? Bất quá Lôi gia các ngươi đúng là ngu ngốc, thế nhưng lại đem một đám Võ Giả yếu đuối đến đây!” Bổng nhiên bị tập kích, Bóng Ma không chỉ không loạn mà còn buông lời cười nhạo.
Hắn khẽ khoát tay một cái, một cơn gió lốc liền gào thét mà ra, đánh bay hết tất cả một loạt phi đao của Luân Vĩ.
Chớp lấy thời cơ Bóng Ma thoáng bị phân tâm, Đăng Dương đã kịp thời đứng dậy khỏi đống gạch đá đổ nát, hai tay nắm chặt Bạch Tuyết Kiếm tạo thế phòng ngự, đồng thời Ngạnh Lôi cùng Lôi Bì Giáp cũng đã được hắn âm thầm triển khai.
Đối mặt với một với một Võ Sư thật sự, Đăng Dương không dám có chút nào buông lỏng.
Mà tại lúc Đăng Dương tạo thế phòng ngự xong, sáu người Lôi Bân cũng đã chạm đất, chia ra tạo thành một vòng tròn bao vây Bóng Ma lại, nét mặt kẻ nào kẻ nấy đều vô cùng nghiêm túc.
Bất quá, cho dù bị vây lại ở giữa, Bóng Ma vẫn chả cảm thấy bao nhiêu uy hiếp, cả người bao bọc trong hắc bào mà đứng sừng sững nơi đó, hai thanh chủy thủ bay múa trên tay vô cùng điệu nghệ, sát khí ngùn ngụt từ cơ thể hắn tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, nhất thời gây nên một luồng áp lực cực lớn đè nặng lên tinh thần của bảy người Đăng Dương.
Lần đầu tiên chính diện đối mặt với tên sát thủ ghê tởm nhất trấn Lạc Ngôn, Lôi Bân trong lòng cũng không tránh khỏi cực kỳ sợ hãi, bất quá bản thân hắn chính là thiếu tộc trưởng của Lôi gia, tâm trí chắc chắn không giống người thường.
Hít sâu một hơi không khí buốt giá đêm mưa, Lôi Bân gằng giọng
“Bảy người chúng ta tất nhiên là không tài nào tiêu diệt được ngươi, điều này bổn thiếu gia tất nhiên là biết rõ. Bất quá, nếu như để vây khốn ngươi một khoản thờ gian, vẫn là sư sức làm được!”
Nói rồi, Lôi Bân liền móc từ túi áo ra một quả pháo hiệu bắn thẳng lên trời, sau đó bộc phát tất cả đấu khí mà quát lớn
“Mọi người nghe rõ đây, không cần liều mạng cường công với hắn, chỉ cần hổ trợ nhau kìm hãm hắn là được. Bằng mọi giá phải giữ chân Bóng Ma cho tới lúc người của chúng ta đuổi đến”
“Rõ!” sáu người còn lại bao gồm của Đăng Dương đều đồng thành quát lớn, mạnh mẽ thôi động đấu khí toàn thân, từng chút một thu hẹp vòng vây.
Đối mặt với kế sách vây bắt có phần bẩn thỉu của Lôi Bân, Bóng Ma khằng khặc cười nhạo không thôi
“Chỉ bảy người các ngươi mà muốn giữ chân ta, ha ha, thật sự là nói khoát mà không biết ngượng! Hôm nay đến đây thôi, bất quá ta đã nhớ mặt từng đứa trong các ngươi rồi, sau này nếu có ra đường thì cẩn thận cái mạng chó của mình!”
Dứt lời, Bóng Ma liền đạp mạnh mặt đất mà phóng vút lên không trung, sau đó hai bàn chân hắn hiện lên từng cơ gió lốc lục sắc, hướng nóc nhà đối diện mà bay đi.
“Không được để hắn thoát, mọi người mau phóng tiễn” Thấy Bóng Ma định trốn chạy, Lôi Bân lập tức ra lệnh
Sau đó cả bảy người đều đồng loạt rút ra cơ nỏ đã chuẩn bị sẵn từ trước, nhắm vào Bóng Ma trên không trung mà dứt khoát phóng tiễn.
“Đám hèn hạ, lại dùng cách này để chặn đường ta?”
Ở trên không trung, Bóng Ma không ngờ đám người Lôi Bân lại còn ẩn giấu thủ đoạn này mà tức giận chửi lớn, đồng thời hai thanh trủy thủ nơi tay liên tiếp điểm ra, phóng đi hàng loạt phong đao, nhắt mắt phá hủy hết tất cả loạn tiển đang bắn tới.
Bất quá bởi vì sử dụng đấu khí để phóng ra đại lượng Phong Đao, hai cơn gió lốc dưới chân Bóng Ma liền mất đi khống chết mà tiêu tán, khiến cho hắn một lần nữa phải rớt xuống đất, rơi vào vòng vây của bảy người Lôi Bân.
Biết rằng nếu không thể xử lý đám rác rưởi này thì không thể nào thoát khỏi nơi này được, Bóng Ma ác độc cười nói
“Giỏi cho một đám rác rưởi Lôi gia, nếu các ngươi đã nhất quyết muốn chết, vậy thì ta sẽ vui lòng mà thành toàn cho các ngươi”
Chỉ thấy lời nói lạnh lẽo vừa buông xuống, Bóng Ma đã như một cơn gió lốc mà ào ào phóng tới Lôi Bân, hai thanh trủy thủ nơi tay xuyên qua màn mưa mà đâm thẳng tới yết hầu của hắn, khí tức sắc bén càn quét không gian.
Bị Bóng Ma nhắm vào, Lôi Bân thi triển ra bộ pháp gia truyền của Lôi gia, Phiêu Diêu Bộ mà lùi nhanh lại, đồng thời ra quát to
“Cuồng Chí, An Bình!”