Hào Quang Mặt Trời

Chương 287

Nội Thành Cổ Loa

Đoàn người Phá Thiên Tông sau khi thành công tiến vào nơi đây, Ngọc Cổ Thanh cũng không có ngay lập tức cho người lục tung nơi này, giống như Đăng Dương, bản thân Ngọc Cổ Thanh cũng không phải là một tên ngu ngốc, ngược lại, tâm trí của hắn còn đáng sợ hơn người thường cả trăm ngàn lần.

Ngọc Cổ Thanh tự nhiên hiểu rõ đạo lý, tiền tài luôn luôn song hành với hung hiểm, vùng Nội Thành này tuy rằng ẩn chứa tài bảo ngợp trời, thế nhưng bên cạnh đó, mức độ nguy hiểm cũng kinh khủng hơn vùng Trung Thành rất… rất nhiều lần.

Chính vì thế, với một cái đầu lạnh, Ngọc Cổ Thanh bắt đầu ném đá dò đường, mà những viên đá này, không ai khác chính là đám võ giả vô hồn bị hắn không chế.

Đóng quân trên đại lộ đá hoa cương láng bóng rộng lớn, Ngọc Cổ Thanh bắt đầu đưa ra mệnh lệnh đầu tiên, sử dụng năm mươi tên võ giả vô hồn có cảnh giới Võ Sư cao cấp như những con sơn dương thế mạng, không hợp thành từng tổ độ nhỏ mà chia lẻ từng người, phân tán khắp bốn phương tám hướng, tựa như một đàn kiến vỡ tổ, len khỏi khắp mọi ngóc ngách của vùng trung thành.

Làm ra hành động này cũng đồng nghĩa với việc, Ngọc Cổ Thanh đã chấp nhận hi sinh tất cả năm mươi người này để hắn có thể có được một cái nhìn rõ nét nhất về hoàn cảnh tại nơi đây.

Nhưng rồi, hoàn toàn trái ngược với tất cả dự kiến của hắn, năm mươi tên võ giả kia, sau khi kiểm tra toàn bộ vùng Nội Thành Cổ Loa một lượt thì đều bình an trở về, không thiếu bất kỳ một ai.

Điều này nhất thời khiến cho Ngọc Cổ Thanh vừa mừng lại vừa sợ.

Mừng là sau một hồi tra xét, hắn không hề tìm ra được bất kỳ một mối nguy nào trong vùng Nội Thành bí ẩn, cho dù là một cái bẫy rập đơn giản hay một con Sa Quái bậc 1 tầm thường nhất cũng không, phi thường yên ả và tĩnh lặng, hay nói đúng hơn chính là một thành phố ma.

Và nếu như đây chính xác là tình trạng thực sự của Nội Thành Cổ Loa, vậy thì Phá Thiên Tông của hắn xem như dễ dàng thắng lớn, chiếm đoạt tất cả tài bảo đơn giản như rút tiền từ trong túi.

Bất quá, bên cạnh niềm vui mừng đó, hắn còn có một nỗi sợ không cách nào dập tắt trong tâm trí, sợ rằng tất cả mọi chuyện thực ra chỉ là một tấm bình phong che mắt mà thôi, rất có thể, sự yên ả mà bọn hắn nhìn thấy chỉ là giây phút thầm lặng ngắn ngủi trước khi cơn bão khủng bố ập đến và giết chết tất cả bọn hắn.

Với bản tính cẩn thận không kẻ hở của mình, Ngọc Cổ Thanh nguyện ý tin tưởng vào sợ hãi hơn là vui mừng, con người sống trên đời này, suy đi tính lại thì cũng chỉ có một cái mạng duy nhất, chính vì như thế, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ làm ra bấy kỳ một cái hành động ngu ngốc nào có thể gây nguy hại đến mạng sống quý báu của chính mình.

Đề cao sự cảnh giác và tính cẩn trọng, Ngọc Cổ Thanh lại một lần nữa ra lệnh cho đám võ giả vô hồn, điều động gấp đôi số lượng lúc trước, lên đến một trăm người, nhanh chóng tỏa ra khắp bốn phương tám hướng, điều ra cặn kẽ từng đường ngang ngỏ nhỏ của vùng Nội Thành.

Thế nhưng rồi, sau một hồi điển tra cẩn thận, kết của cuối cùng vẫn là như vậy, một trăm tên được phái đi thì cũng đúng một trăm tên đó trở về, tất cả đều hoàn mĩ vô khuyết.

Thấy năm lần bảy lượt do thám nhưng vẫn không tìm ra được bất kỳ thứ gì khả nghi, Huỳnh Phong liền lên tiếng nói

“Ngọc Cổ Thanh sư huynh, theo như đệ thấy, từ những kiến khối trúc xa hoa và cung điện tráng lệ kia, vùng Nội Thành này, mười phần chính là nơi sinh sống của hoàng tộc cổ đại cũng như bộ máy chính quyền dưới tay bọn hắn. Do đó, việc không bố trí bất kỳ một cái bẫy rập nào cũng là điều tương đối dễ hiểu”

Ngọc Cổ Thanh nghe vậy thì không có phản bác, trầm tư hỏi

“Vậy, ngươi nghĩ như thế nào về việc, hoàn toàn không có bất kỳ một con Sa Quái nào xuất hiện ở đây?”

Tiếng nói vừa dứt, còn chưa đợi Huỳnh Phong đáp lại, Hoàng Kỳ đã thay hắn trả lời

“Việc này, có thể là do kết giới cổ đại. Mọi người thử nhìn xung quanh xem, nơi này có một chút dáng vẻ nào là hoang tàn đổ nát như ở vùng Trung Thành và Ngoại Thành không?”

“Chỉ cần hai mắt không bị mù, tất nhiên liền có thể nhìn thấy sự khác biệt đến trái ngược một trời một vực giữa hai bên. Từ đó, ta bạo gan có một suy đoán thế này, Ngọc sư huynh xem thử có đúng hay không”

“Đầu tiên, Sa Quái, loài sinh vật kỳ dị này vốn dĩ không phải là một phần tử tồn tại cùng thời với vương triều cổ đại đã xây dựng nên thành Cổ Loa, mà thực chất, bọn chúng là những cư dân của lòng đất, nơi sinh sống thật sự của bọn chúng là hàng ngàn mét đất dưới chân chúng ta”



“Thứ hai, vùng Trung Thành và Ngoại Thành vốn dĩ xuất hiện Sa Quái là vì cả hai khu vực trên đều hoàn toàn mở rộng cửa đối với các thế lực bên ngoài. Nếu như chúng ta có thể tự do đi vào nơi này, vậy thì đám Sa Quái cũng có thể làm được điều tương tự. Chỉ có khác nhau một chỗ là, lúc chúng ta đi vào thì phế khu Cổ Loa đã trồi lên khỏi mặt đất, trong khi đó, thời điểm mà bọn chúng đi vào thì phế khu Cổ Loa vẫn còn bị chôn vùi hàng ngàn mét dưới lòng đất”

“Ba mươi năm một lần, phế khu Cổ Loa từ sâu dưới lòng đất trồi lên, tất nhiên là sẽ mang toàn bộ đám Sa Quái định cư bên trong nó đi theo, dẫn đến những cuộc đụng độ đẫm máu giữa chúng ta và bọn chúng”

“Còn vùng Nội Thành này, nó đã phong bế từ hàng ngàn năm trước rồi, mãi cho đến ngày hôm nay mới được mở ra để chúng ta đi vào, vậy cũng có nghĩa, trước đó, đám Sa Quái hoàn toàn không có một cách nào để có thể vượt qua lớp kết giới cường đại kia, bước chân vào nơi này!”

“Suy luận rất hợp lý!” Ánh mắt Ngọc Cổ Thanh hơi lóe lên một tí, tán dương nói “Nếu vùng Nội Thành này mà bị hoang phế như Trung Thành và Ngoại Thành, thì có lẽ, tại nơi đây sẽ còn ẩn giấu những con Sa Quái có cấp bậc cao hơn cả bậc 9, sở hữu sức mạnh tương đương với Siêu Cấp Quái Thú bên ngoài”

“Tuy nhiên, Nội Thành lại không hề hoang phế, ngược lại, nó vẫn giữ được vẻ lộng lẫy sa hoa không gì sánh nổi sau hàng ngàn năm bị chôn vùi trong lòng đất, vì vậy, tỷ lệ xuất hiện Sa Quái siêu cấp là vô cùng nhỏ”

Nói đến đây, Ngọc Cổ Thanh hơi ngưng giọng lại

“Có điều, các ngươi đừng có quên, tỷ lệ dù nhỏ đến đâu đi chăng nữa thì nó vẫn là tỷ lệ, vĩnh viễn không thể nào biến thành một con số ‘0’ tròn trĩnh”

“Bằng cách này hay cách khác, ta vẫn tin chắc một điều rằng, Nội Thành không hề yên ả như những gì mà nó đang thể hiện ra bên ngoài. Trước mắt chúng ta, trăm phần trăm là vẫn còn vô số nguy hiểm chí mạng đang từng giây từng phút yên lặng trực chờ. Nếu chúng ta mà đi sai một bước, rất có thể sẽ lâm vào tình cảnh vạn kiếp bất phục!”

Chu Lam kiến nghị nói

“Dẫu biết là như vậy, thế nhưng chúng ta cứ chần chừ ở đây cũng không phải là cách, suy cho cùng, thực tế đã chứng minh, sử dụng đám tốt thí kia để khám xét nơi này là hoàn toàn vô dụng”

“Đã vậy thì không bằng, chúng ta cứ mạnh dạng khám phá một trong những tòa nhà đồ sộ xa hoa kia thử xem. Rất có thể, làm như vậy sẽ bức dây động rừng, đem đến nguy hiểm khôn lường cho chúng ta, thế nhưng, với tình thế hiện tại, chúng ta chỉ còn duy nhất cách đó mà thôi!”

“Ngọc Cổ Thanh sư huynh, huynh thấy thế nào?”

Nghe Chu Lam nói, Ngọc Cổ Thanh thoáng rơi vào trầm ngâm. Ở xung quanh, tất cả đệ tử Phá Thiên Tông nín thở chờ đợi, một tiếng thở mạnh cũng không dám phát ra, cả không gian phi thường yên tĩnh.

Một lúc sau, khoảng trên dưới hai phút thời gian, Ngọc Cổ Thanh lại cất tiếng nói, thanh âm vô cùng dứt khoát

“Chu Lam nói không sai, đây đúng là cách duy nhất mà chúng ta có thể thực hiện”

“Tất cả nghe rõ đây, trước hết… Huỳnh Phong, ngươi dẫn theo một trăm tên trùng nô (võ giả bị khống chế bởi Khiển Não Trùng), thành lập một cánh quân mại phục cả trong lẫn ngoài Đại Thiết Môn cho ta, chỉ cần nhìn thấy bất kỳ kẻ nào hay một con Sa Quái nào xuất hiện xung quanh Đại Thiết Môn thì liền giết chết ngay lập tức”

“Hãy biến Đại Thiết Môn thành một tử môn theo đúng nghĩa đen!”

“Rõ!” Huỳnh Phong hô to nhận mệnh rồi nhanh chóng dẫn theo một trăm tên võ giả vô hồn, thẳng tiến đến Đại Thiết Môn cách đó không xa.

Huỳnh Phong đi rồi, Ngọc Cổ Thanh lại nói tiếp

“Được rồi, Chu Lam, Hoàng Kỳ, hai người các ngươi thấy tòa nhà nào là thích hợp nhất cho lần hành động này?”

“Nên tìm cái nhỏ một chút cho an toàn” Chu Lam đáp

Hoàng Kỳ vừa nghe vậy, một đôi mị nhãn liền lướt ngang không trung, cuối cùng thì dừng lại tại một tòa nhà sáu tầng màu trắng vô cùng bề thế, được xây dựng theo lối kiến trúc thanh lịch tối giản, bên trên nóc nhà còn điêu khắc một bức tượng ‘cuốn sách mở ra làm đôi’, chỉ tay thẳng vào nó, nàng cười nói

“Tòa nhà kia thì sao? Tuy rằng không phải là cái nhỏ nhất nhưng nhìn hình dáng bên ngoài thì nó có vẻ giống như một thư viện, chúng ta khám phá nó, chỉ số nguy hiểm chắc là không cao”

Ngọc Cổ Thanh thoáng đánh giá tòa nhà một chút thì gật đầu đồng ý “Được, vậy thì cứ chọn nó đi”

Tiếp đó, dưới sự chỉ huy của Ngọc Cổ Thanh, binh đoàn bốn trăm người của Phá Thiên Tông liền di chuyển đến mảnh sân rộng ngay trước tòa nhà màu trắng.

“Bốn người các ngươi, lên trước kiểm tra xem sao” Ngọc Cổ Thanh khẽ ra lệnh cho một vài tên võ giả vô hồn.

Không có tiếng đáp lời, bốn tên võ giả vô hồn sau khi nhận lệnh thì liền lao lên như những con rô bốt vô tri vô giác, nhanh chóng tiếp cận cánh cửa thủy tinh to lớn của tòa nhà, chậm rãi mở nó ra từng chút một.

‘Lạch cạch’ một âm thanh nho nhỏ vang lên, cánh cửa thủy tinh đã được bốn tên võ giả vô hồn mở ra vô cùng dễ dàng

“Tựa hồ có chút đơn giản?” Hoàng Kỳ cau mày nói

Ngọc Cổ Thanh nhàn nhạt lắc đầu “Không phải đơn giản mà là cửa không bị khóa”

Với nhãn thuật Mắt Diêu Hâu của mình, chỉ cần liếc nhẹ một cái thôi là Ngọc Cổ Thanh đã thấu rõ được tất cả mọi chuyện.

Hắn lại tiếp tục ra lệnh cho đám võ giả vô hồn “Sáu người các ngươi, cùng với bốn tên kia, tiến vào trong đó kiểm tra đi, nhớ, kiểm tra tỉ mỉ toàn bộ cả sáu tầng lầu nhưng tuyệt đối đừng phá hủy bất cứ thứ gì”

Lại không có tiếng đáp lời, chỉ nghe thấy âm thanh xé gió vang lên và sáu tên võ giả đã nhanh chóng phóng vút vào bên trong tòa nhà màu trắng.

Và rồi không để Ngọc Cổ Thanh đợi lâu, chưa đến mười phút sau, cả mười tên võ giả vô hồn đã quay trở lại, thành thật bẩm báo tất cả những gì mà bọn hắn tra xét được từ bên trong tòa nhà.

Đúng như dự đoán của Hoàng Kỳ, toà nhà màu trắng này quả thực là một thư viện rộng lớn, cất giữ bên trong một đại kho tàng tri thức khổng lồ với số lượng sách cổ lên đến hàng vạn cuốn, nhiều vô số kể. Chỉ có điều, chữ viết bên trong những cuốn sách cổ đó lại là một loại ngôn ngữ không giống với bất kỳ ngôn ngữ nào mà Ngọc Cổ Thanh từng biết, dẫn đến việc, không có cách nào để phân biệt được, đâu là sách thường và đâu mà công pháp võ kỹ.

Bất quá, bởi đã liệu trước được chuyện này sẽ xảy ra cho nên Ngọc Cổ Thanh không có bao nhiêu tiết nuối, dù sao, đây đã là việc hiển nhiên khi khám phá bất kỳ một di tích cổ đại nào.

Ngược lại, có một thứ càng khiến cho hắn để ý hơn, đó chính là một căn mật thất đã được khóa cứng, nằm bên dưới tòa nhà này.

Được cất giữ cẩn thật như vậy, những đồ vật bên trong căn mật thất này, nhất định là có giá trị không hề nhỏ nếu như không muốn nói là vô cùng lớn, là một cuốn Thiên giai công pháp cũng không chừng.

Để lại Chu Lam ở bên ngoài thống lĩnh đoàn quân, Đăng Dương ôm tâm trạng xen lẫn giữa mong đợi và cẩn trọng, cùng với Hoàng Kỳ, mười tên đệ tử Phá Thiên Tông có cảnh giới Võ Tướng sơ cấp và hai mươi tên võ giả vô hồn cũng có cảnh giới tương tự, chậm rãi đi vào bên trong tòa nhà màu trắng.

“Ngọc sư huynh, trước mặt chính là cửa vào mật thất” Trong một đường hầm rộng rãi nhưng tối tăm, Hoàng Kỳ một tay chiếu thẳng đèn năng lượng thạch về phía cuối đường hầm, khẽ nói với Ngọc Cổ Thanh đi kế bên

Chỉ thấy, nơi cuối đường hầm, nương theo ánh đèn sáng rực của Hoàng Kỳ, một vòng kim loại to lớn có hình dáng giống như bánh lái của tàu thuyền liền hiện ra trước mắt đoàn người.

Ngọc Cổ Thanh gật đầu nói “Ta thấy rồi, chỉ là, nó có vẻ giống một cái két sắt hơn mà một căn mật thất đấy!”
Bình Luận (0)
Comment