Hào Quang Mặt Trời

Chương 290

“Một vạn Cốt Qủy!”

Đăng Dương thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt sợ hãi, đứng nói là Ngọc Cô Thanh, cho dù là một kẻ có vô số thủ đoạn âm hiểm như hắn cũng phải lạnh rung người khi nghe đến mấy chữ này.

Tuy nhiên, tình hình hiện tại lại có vẽ không tệ đến thế, thông qua Băng Phách Tinh Linh đang theo dõi toàn cảnh Nội Thành Cổ Loa từ trên không trung, Đăng Dương không hề nhìn thấy được bất kỳ một con Cốt Qủy nào lởn vởn trên đường phố.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc, đám Cốt Qủy xuất hiện ở trong cái thư viện kia, phần nhiều chính là mấy người Ngọc Cổ Thanh đánh thức từ giấc ngủ ngàn năm. Và chỉ cần bọn hắn không ngu ngốc đến nổi tiếp tục lặp lại điều tương tự ở những nơi khác cùng một lúc, sẽ khó có cơ hội nào để cho đám Cốt Qủy tụ tập thành một đại binh đoàn lên đến cả vạn con.

Do đó, Đăng Dương cũng không cần lo nghĩ quá nhiều về chuyện này.

Thứ mà hắn cần làm duy nhất ở hiện nay, đơn giản chỉ là chờ đợi.

Đợi cho Phá Thiên Tông hao binh tổn tướng sau một thời gian miệt mài chiến đấu với Cốt Qủy vì cướp đoạt tài bảo.

Đợi để xem thử, ngoại trừ bị Ngọc Cổ Thanh và Phá Thiên Tông đánh thức ra, đám Cốt Ma có thể tự mình chủ động đi ra hay không.

Đợi để biết rõ, ngoại trừ số lượng Cốt Ma đông đảo ra, liệu rằng vùng Nội Thành Cổ Loa bí ẩn có còn chứa đựng những nguy hiểm khủng khiếp gì khác hay không?

Và đặc biệt, quan trọng nhất vẫn là đợi cho Ngọc Cổ Thanh và Phá Thiên Tông tiến vào tòa cung điện nguy nga, tráng lệ và khổng lồ kia, chính thức dọn đường cho hắn đi đến truyền thừa Cổ Loa.

Dĩ nhiên, trong quá trình chờ đợi này, Đăng Dương sẽ không ngồi chơi không, hắn vẫn còn một côn việc tối trọng yếu cần phải làm, và chuyện đó không gì khác hơn ngoài tiếp nhận truyền thừa của hai chiếc chìa khóa còn lại, Thần Binh và Vô Địch.

Chấm dứt mối liên kết với Lam Điểu và Thổ Địa, Đăng Dương nhanh chóng bỏ vào miệng một viên Phục Hồn Đan rồi rút từ trong người ra bảy lá bùa với bảy màu sắc khác nhau, phần biệt phóng ra năm hướng và cả trên dưới căn phòng đổ nát, sau đó thì nhẹ nhàn quát khẽ một tiếng

“Âm Dương Ngũ Hành Tỏa Không Trận!”

Nương theo tiếng quát vang lên, cả bảy lá bùa liền đồng loạt tan biến vào hư vô, từ trong đó, bảy cỗ sức mạnh Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Ánh Sáng, Bóng Tối nhanh chóng sinh ra rồi quyện lại với nhau, biến thành một tòa đại trận lấp lánh như bảy sắc cầu vồng, phong tỏa toàn bộ căn nhà đổ nát nơi Đăng Dương đang đứng, hoàn toàn ngăn cách nó với không gian bên ngoài, nội bất xuất, ngoại bất nhập, phi thường kín kẽ và an toàn.

Mặc dù, Đăng Dương đã có lời dặn dò mấy người Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung trong thời gian ba ngày tiếp theo đừng có quấy rầy hắn, thế nhưng, để cho chắc chắn là không một ai có thể làm gián đoạn quá trình tiếp nhận truyền thừa của hắn, phong ấn không gian là một hành động hết sức cần thiết.

Để có thể bố trí được tòa ‘Âm Dương Ngũ Hành Tỏa Không Trận’ này, Đăng Dương gần như đã tiêu hao toàn bộ linh hồn lực của mình và cả Phục Hồn Đan, tuy nhiên, cũng chính vì như thế, hắn vô cùng tự tin về khả năng phòng ngự siêu cường của nó. Dù là Nguyệt Yên Lan và Thủy Linh Lung, hai người có cảnh giới Võ Tướng đỉnh cao hợp sức ra tay, nếu không có mấy tiếng thời gian liên tục bào mòn thì đừng mong có thể khiến cho trận pháp của hắn suy chuyển được.

Nói gì thì nói, một tòa đại trận được cấu thành tử bảy Hồn Thuật bậc 3, uy lực ẩn chứa bên trong hầu như đã tiệm cận với một môn Hồn thuật bậc 4 rồi, tuyệt đối không thể xem thưởng.

Sau khi đã chuẩn bị xong toàn bộ mọi thứ, Đăng Dương khẽ mỉm cười hài lòng, đi đến ngồi xếp bằng bên trên chiếc giường đá duy nhất trong phòng, một lần nữa nuốt vào một viên Phục Hồn Đan có giá trị 105 điểm Tích Lũy rồi khép hai mắt lại, tranh thủ thời gian khôi phục linh hồn lực.

Khoảng một phút sau, đôi mắt khép chặt đã mở ra và linh hồn lực của hắn đã khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

“Đến lúc bắt đầu rồi!” Nhẹ nhàn hít thở vài hơi lương khí thanh mát đêm khua, Đăng Dương lấy chiếc chìa khóa pha lê năm màu phi thường xinh đẹp từ túi đồ hệ thống.

Tiếp đó, hắn vận dụng một phương pháp đặc thù mà Thần Rùa đã chỉ dạy, hay nói đúng hơn là sự nghịch đảo của quá trình ghép nối năm chiếc chìa khóa.



‘Boong’ một tiếng vang thanh thúy như chuông ngân, ánh sáng chói mắt chiếu rọi khắp căn phòng đổ nát, chiếc chìa khóa pha lê tinh mỹ khiến cho bất kỳ ai cũng phải xao động đã biến mất, thay vào đó là năm chiếc chìa khóa với những hình thù khác nhau.

Chìa đầu tiên được chế tác từ những sợi lông vũ vô cùng mềm mại, trắng không tì vết, bên trên lại có gắn thêm một viên bảo thạch màu trắng sữa không ngừng chớp mắt quang mang, mà theo từng hồi lóe sáng đó, trạng thái của chiếc chìa khóa cũng không ngừng luân phiên thay đổi, khi thì cứng rắn như đá, lúc thì mềm mại tựa nhung, vô cùng thần kỳ. Đây chính là chiếc chìa khóa Lông Ngông của Công Chúa Mỵ Châu, nàng công chúa tài sắc vẹn toàn của Đại vương triều Âu Lạc!

Chìa thứ hai long lanh như nước, xinh đẹp vô ngần, nhìn vào nó, khiến cho ta cảm thấy như được chìm đắm vào đại dương xanh biếc vô tận, sâu thẳm và yên bình, tựa như được gột rửa tâm trí, tịnh hóa linh hồn. Đây chính là chiếc chìa khóa Lưu Thủy của Thần Rùa, vị Thú Hoàng có sức mạnh thông thiên triệt địa, không gì sánh nổi!

Chìa thứ ba có có hình thù giống như một gốc cây khô héo mọc trên một viên bảo thạch xanh lục lấp lánh, từ trong nó, một luồng hơi thở tràn đầy sinh cơ tỏa ra khắp không gian, chỉ cần hít vào một hơi thì liền cảm thấy thần thanh khí sảng, yêu đời vô cùng. Đây chính là chiếc chìa khóa Thần Dược của Thần Y – Hải Thượng Lãng Ông, một trong ba vị Thánh Nhân và cũng là Lạc Thần của Đại vương triều Âu Lạc!

Chìa khóa thứ tư là một chiếc chìa khóa hoàng kim bóng loáng với phần đuôi khóa có hình dáng như hai vòng nguyệt quế đang chéo vào nhau, tượng trưng cho vương miện của nhà vô địch, không thần dị và cũng chả xinh đẹp, chỉ có sự kiệt ngạo cao quý luôn luôn hiện hữu. Đây chính là chiếc chìa khóa Vô Địch của Nhà lý luận Đấu Khí và Hồn Lục – Trần Hiểu, vị Thánh Nhân và cũng là Lạc Thần thứ hai của Đại vương triều Âu Lạc!

Chìa khóa thứ năm và cũng là cuối cùng lại không khác gì một thanh tiểu hắc kiếm sắc lạnh hàn quang, phi thường đơn giản, tuy nhiên nếu như để ý kỹ thì có thể dễ dàng nhận ra, ẩn giấu bên trong sợ đơn giản đó là cả một kỳ công khó lòng tưởng tượng. Chỉ thấy bên trên hai lưỡi kiếm nhỏ bé tưởng chừng như tí hon kia là vô số những đường chạm khắc tỉ mỹ và phức tạp đến không ngờ, ẩn chứa bên trong đó là hàn vạn áo nghĩa của luyện khí chi thuật, cao thâm khó lường. Nếu như người nào không có đủ bản lĩnh mà dám nhìn chăm chú quá lâu vào những đường khắc này, ắc là sẽ hứng chịu hậu quả vô cùng tồi tệ, nhẹ thì chóng đầu hoa mắt, nặng thì thương tổn linh hồn, cả đời biến thành một tên ngu ngốc. Đây chính là chiếc chìa khóa Thần Binh của Tông sư luyện khí – Cao Lỗ, vị Thánh Nhân và cũng là Lạc Thần cuối cùng của Đại vương triều Âu Lạc!

Năm chiếc chìa khóa tượng trưng cho năm cỗ sức mạnh tri thức từng thuộc về Đại vương triều Âu Lạc, tất cả đều đã nằm gọn trong lòng bàn tay Đăng Dương, một thiếu niên thầm thường chỉ có xuất phát điểm là một tên thợ mỏ nho nhỏ ở một vùng quê nghèo đói, kẻ đang dùng toàn bộ sức lực và tâm trí của mình, một lòng theo đuổi con đường đi thẳng đến cực hạn của võ đạo.

Lần lượt thu hồi ba chiếc chìa khá Lông Ngỗng, Thần Dược và Lưu Thủy vào trong túi đồ hệ thống, Đăng Dương khẽ đặt chìa khóa Vô Địch qua một bên rồi cầm lên chìa khóa Thần Binh.

Tiếp đó, hắn bắt đầu ngưng thần tĩnh khí, tập trung cao độ, cùng lúc vận chuyển Hải Kình Hồn Thuật và Tam Kiếm Chấn Lôi Công, đem linh hồn lực hòa quyện làm một với đấu khí, biến thành một sợi chỉ mảnh hai màu tím trắng, phóng thẳng vào những đường hoa văn phức tạm bên trên thanh tiểu hắc kiếm.

Và rồi vẫn như mọi khi, Đăng Dương đầu tiên phả vượt qua mê cung phức tạp trải dài bất tận, sau đó lại phá giải một đạo phong ấn kiên cố tuyệt luân, để rồi bước chân vào một vùng không gian rộng lớn mà ở nơi đó, hàng triệu triệu thanh binh khí muôn hình vạn trạng, tựa như những vì sao lấp lánh, giăng đầy trên bầu trời đêm.

Đứng ở ngay chính giữa biển sao là một người đàn ông cao to lực lưỡng để trần nửa thân trên ngâm đen và chỉ mặc duy nhất một cái quần cộc thô kệch. Ông ta khuôn mặt chữ điền tràn đầy cương nghị, dưới hàng lông mày rậm là một đôi mắt sáng rực như hai vần mặt trời chói chang, tựa như có thể thiêu đốt bất kỳ ai chỉ với một cái nhìn.

Thấy Đăng Dương xuất hiện trong tầm mắt, người đàn ông cao lớn liền chống hai tay vào hông (chống nạnh), bệ vệ uy thế nhưng vẫn không kém phần hào sảng, ha ha cười lớn, nói

“Truyền nhân của ta, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau. Xin tự giới thiệu trước, ta là Cao Lỗ, đệ nhất luyện khí tông sư của Đại vương triều Âu Lạc. Còn ngươi, tiểu tử, ngươi tên là gì?”

Nghe thấy vậy, Đăng Dương tất nhiên không dám lơ là, vội vàng ôm quyền cuối đầu với người đàn ông cao lớn, vô cùng thành kính đáp

“Lần đầu gặp mặt Cao Lỗ tiền bối, ta gọi Đăng Dương, là truyền nhân tiếp theo của ngài!”

Người đàn ông cao lớn tiếp tục hứng chí cười to, âm thanh phát ra, mạnh mẽ đến nổi muốn dập tắt cả ánh sáng của những vì sao trên bầu trời, thiếu điều xuyên thủng màng nhĩ của Đăng Dương

“Đăng Dương sao? Cái tên rất đẹp, vừa hay lại vô cùng phù hợp với nghề nghiệp của chúng ta, lấy mặt trời để luyện binh khí, ha ha ha… quả là một ý kiến tuyệt vời, ha ha ha… ha ha ha… ha ha ha…”

“…”

Một lát sau đó, thanh âm thông báo quen thuộc của AI liền ngân vang trong đầu Đăng Dương

< Quá trình truyền thừa Thần Binh Phổ – Đại Khí Diệt Thần, bắt đầu! >

-------*-*-------

Hai mươi chín giờ sau

< Quá trình truyền thừa Thần Binh Phổ – Đại Khí Diệt Thần đã hoàn thành! >

< Chúc mừng chủ nhân đã trở thành truyền nhân cuối cùng và cũng là duy nhất của Tông sư luyện khí – Cao Lỗ >

< Ngài vừa học tập thành công Nhãn Thuật Thần Cấp - Vũ Khúc Của Lửa >

< Hệ thống Lò Rèn khai mở >

< Hiện tại, ngài đã có thể tự do phân giải, cường hóa, chế tạo, dung hợp bính khí theo ý thích của mình >

Ngồi yên trên chiếc giường đá như một pho tượng suốt một ngày một đêm, đôi mắt nhắp chặt của Đăng Dương cuối cùng cũng mở bừng ra, và kỳ lạ thay, tại sâu trong hai đồng tử sâu thẳm như đại dương của hắn lại đang có hai ngọn hỏa diễm đỏ rực đang hừng hực thiêu đốt.

Ánh mắt này, giống y hệt không khác một chút ánh mắt của người đàn ông cao lớn, ánh mắt có thể thiêu đốt bất kỳ ai chỉ với một cái nhìn duy nhất.

Chỉ là, với một cái chớp mắt đơn giản, ngọn lửa hủy diệt đã hoàn toàn biến mất, chỉ để lại đôi con ngươi duy một màu đen, thâm thúy bất tận.

Đem tinh thần bình ổn lại một chút, Đăng Dương cười hỏi

“Bản thân ta bây giờ cũng được xem như một tên tông sư luyện khí rồi, muốn luyện chế hay cường hóa binh khí thì đều có thể tự mình làm được, cần cái hệ thống Lò Rèn làm gì nữa? Không phải quá thừa thãi hay sao?”

< Không có gì gọi là thừa cả, hiện nay ngài đã là một tên tông sư luyện khí, điều này là hoàn toàn đúng, thế nhưng… ngài có ba đầu sáu tay sao? Ngài có nhất tâm bách dụng sao? Ngài có thể vừa rèn binh khí vừa chiến đấu sao? >

< Tất nhiên là không thể rồi, bởi vậy, hệ thống Lò Rèn mới được ra đời để hổ trợ ngài. Với nó, những gì ngài cần làm chỉ đơn giản là chuẩn bị đầy đủ nguyên liệu thô và thiết lập một công thức luyện chế tiêu chuẩn, sau đó, tất cả mọi chuyện còn lại, từ bước đầu tiên là nấu chảy kim loại cho đến quá bước cuối cùng là đánh bóng binh khí, toàn bộ cứ để cho hệ thống Lò Rèn lo hết >

< Không cần tốn quá nhiều thời gian mà vẫn có thể rèn được một thanh binh khí ưng ý, tiện lợi như thế còn gì, chả nhẽ ngài không thích sao? >

“Còn có chuyện tiện lợi như thế này à?” Đăng Dương ngạc nhiên hỏi

< Tất nhiên rồi! Tuy rằng phương châm của Thần Ma Hệ Thống là hỗ trợ ngài đi trên con đường tu luyện tự thân sức mạnh mà không phải phụ thuộc vào ngoại lực. Nếu như ngài không biết một chút gì về thuật luyện khí, cái hệ thống Lò Rèn này sẽ mãi mãi không bao giờ xuất hiện, thế nhưng hiện tại, ngài đã là một Tông sư luyện khí hàng thật giá thật rồi, vậy thì hệ thống Lò Rèn cũng không còn được tính là một ngoại lực nữa, ngược lại, nó đơn thuần chỉ là một thứ công cụ hỗ trợ, giúp ngài tiết kiệm thời gian và tinh lực mà thôi >

< Bất quá, như thường lệ, để sử dụng được Lò Rèn, ngài vẫn phải dùng điểm Tích Lũy để trả phí dịch vụ >

Nghe đến đây, nụ cười vui mừng vừa chớm nở trên môi Đăng Dương lập tức đông cứng lại như băng đá, một lát sau thì thở dài một hơi, bất lực cười nói

“Ta biết ngay mà, tên vô tâm nhà ngươi đời nào lại hào phóng như vậy, rốt cuộc vẫn là phải trả phí dịch vụ! Sao từ đầu không nói thẳng ra là làm thuê luôn đi, còn bày đặt dùng văn từ hoa mỹ rườm rà, sách!”

-------*-*-------
Bình Luận (0)
Comment