Nội Thành Cổ Loa
Ẩn mình đằng sau một khối kiến trúc hoa lệ nằm gần Đại Thiết Môn, Trọng Thái Vinh, một tên đệ tử Phá Thiên Tông với tu vi Võ Sư cao cấp có vẻ chán nản nói
“Hài, tại sao hai người chúng ta lại phải ở đây canh cổng, trong khi Ngọc Cổ Thanh sư huynh và tất cả mọi người đều xông pha vào cái cung điện tráng lệ kia chứ?”
Tên đệ tử Phá Thiên Tông còn lại khẽ liếc mắt, nhìn đến hai mươi tên võ giả vô hồn đang đứng yên ắng như một hàng tượng đá ở phía sau, cười đáp
“Cũng đâu phải chỉ có mỗi chúng ta!”
Trọng Thái Vinh nghe vậy thì liền xì mũi nói “Ngươi nói bọn chúng, Trần Minh… ngươi bị điên à, ngươi thế nhưng lại đi so sánh bọn trùng nô với chúng ta?”
“Đùa tí thôi!” Tên đệ tử gọi Trần Minh bất đắc dĩ cười nói “Trong đội hình của Phá Thiên Tông chúng ta, ta và ngươi là hai kẻ có tu vi và sức chiến đấu yếu kém nhất, chúng ta không đi canh cổng thì ai canh đây?”
“Nhưng mà, vấn đề ở đây là… chúng ta canh cổng để làm cái gì?” Trọng Thái Vinh vò đầu khó hiểu nói
“Như Ngọc Cổ Thanh sư huynh đã nói, người của Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động hiện nay chắc chắn đã chết sạch vì Trùng Ăn Thịt rồi. Trong khi đó, tất cả võ giả có tu vi tương đối mạnh mẽ trong phế khu Cổ Loa, hầu như đều đã bị chúng ta biến thành trùng nô tùy ý sai bảo, đám còn lại, đại đa số chỉ là mấy tên vô danh tiểu tốt mà thôi. Đối phó với bọn chúng, chỉ cần để lại một đội trùng nô giữ cổng là được rồi, tại sao hết lần này đến lần khác vẫn phải bắt buộc chúng ta ở lại đây chứ?”
“Trần Minh, ngươi nói thử xem, cái cung điện khổng lồ kia, nhìn nguy nga tráng lệ như thế, tinh xảo đẹp đẽ như thế, bên trong ắt phải chứa đựng vô số tài bảo giá trị liên thành, thế nhưng hai người chúng ta lại không được đi vào khám phá, vậy chẳng phải là đã bỏ lỡ cơ duyên trời ban hay sao? Thật sự là buồn thúi ruột đi mà!”
Trần Minh không cho là đúng nói
“Thái Vinh, ngươi đó, tham tính quá nặng. Nếu như ngươi có thời gian để hối tiếc nhiều như thế thì sao không dùng cái đầu để nghĩ thử xem, chỉ mấy cái tòa nhà nho nhỏ ngoài này đã có um xùm Cốt Qủy như thế rồi, vậy thì bên trong cái cung điện nguy nga tráng lệ kia sẽ còn chứa đựng thứ kinh khủng khiếp gì nữa chứ?”
“Với hai kẻ chỉ có tu vi Võ Sư cao cấp như ta và ngươi, đi vào trong đó cũng chỉ có nước chết mà thôi, đã vậy còn không bằng yên yên ổn ổn canh gác ở đây, đợi sau khi đám người Ngọc Cổ Thanh sư huynh đi ra thì nịnh nọt quắc đuôi, tranh thủ xin xỏ một bát canh là được rồi”
“Muốn sử dụng được tài bảo, trước hết phải có mạng sống mới được, cái đạo lý đơn giản này, chẳng lẽ ngươi không hiểu?”
“Ngươi, cái tên chết nhát này, quả thực không có ý chí cầu tiến gì mà!” Trọng Thái Vinh bị Trần Minh nói đến nghẹn đỏ cả mặt, trừng mắt giậm chân, hận không thể rèn sắt thành thép, nói
“Chỉ một bát cơm thừa canh cặn thì làm sao mà đủ để chúng ta thoát kiếp lầm than đây. Đi vào trong cái cung điện kia, nguy hiểm tất nhiên là phải có, thế nhưng, để có được cơ hội thăng tiến trong tương lai, ta chấp nhận sự nguy hiểm và rủi ro đó, còn hơn chỉ mãi mãi là một tên võ giả yếu hèn, vĩnh viễn không thể lọt vào mắt xanh của Ngọc Cổ Thanh sư huynh, vị tông chủ tương lai Phá Thiên Tông”
Trần Minh thâm ý nhìn tên đồng bạn đang hừng hực bốc cháy đôi mắt rực lửa, định nói tiếp nhưng rồi lại lắc đầu thở dài, tự thân mỗi người có một chí hướng và cách sống khác nhau, hắn muốn yên ổn còn kẻ kia lại thích liều mạng, không đồng quan điểm thì không thể nói chuyện, nếu như đã biết khuyên giải chỉ là vô dụng, vậy thì còn không bằng im lặng cho xong.
Suy cho cùng, hai người bọn hắn phải canh gác Đại Thiết Môn đã là chuyện không thể nào thay đổi. Nếu bọn hắn dám bỏ nhiệm vụ ở đây mà chạy vào cái cung điện kia, không cần đợi hung hiểm chí mạng ập đến, Ngọc Cổ Thanh sư huynh chắc chắn sẽ tự tay tiễn đưa bọn hắn lên thiên đàng trong chớp mắt.
Đối với Ngọc Cổ Thanh sư huynh, mệnh lệnh luôn luôn là tuyệt đối, kẻ nào dám vi phạm, giết không tha!
Thấy Trần Minh không tiếp tục phản bác lại lời nói của mình nữa, Trọng Thái Vinh lại lầm tưởng rằng Trần Minh đã hoàn toàn bị lí lẽ hùng hồn và nhiệt huyết cháy bỏng của hắn trấn trụ, liền không khỏi cảm thấy hư vinh trong lòng, tiếp tục đắc chí cười nói, thần thái thâm cao khó lường, tựa như muốn lên lớp dạy đời Trần Minh.
Thế nhưng còn không đợi cho Trọng Thái Vinh kịp mở miệng, Trầm Minh đã bất ngờ vung tay lên, bốp chặt mồm hắn lại
“Ưmmm…”
“Đừng nói nữa, hình như có biến!” Trần Minh trầm giọng nói trong khi ánh mắt ngưng trọng nhìn đến đại lộ rộng lớn, con đường duy nhất dẫn thẳng từ Đại Thiết Môn đến cung điện hoàng gia.
Chỉ thấy, ngay trên đại lộ lát đá hoa cương phi thường cứng rắn và bóng bẩy đó, không gian đang vô cùng bình lặng lại bổng nhiên gấp khúc, méo mó biến dạng đến đáng sợ, tựa như đang có một bàn tay vô hình xé mở nó ra, và rồi…
Bùm!
Một đoàn hơn hai mươi người bổng nhiên xuất hiện từ trong hư không vô định như những hồn ma.
Đứng đầu đoàn người là một kẻ trùm kín toàn thân bằng một chiếc áo choàng lông vũ màu đen, tại phía sau hắn lần lượt là ba bóng hình tuyệt mĩ, khiến cho bất kỳ một người đàn ông nào cũng phải kinh tâm động phách, lát mắt mà nhìn. Tiếp đó là một tên thanh niên tràn đầy khí chất lười biếng, tuy nhiên, bên trong sự lười biếng đó lại là một cỗ hơi thở vô cùng bạo ngược và hung mãnh, tựa như một con quái thú đang cố gắng kìm nén sát tính của mình. Và cuối cùng là một hàng hai mươi thanh niên nam nữ võ giả đều có cảnh giới từ Võ Tướng sơ cấp trở lên.
Đoàn người này, tất nhiên không ai khác ngoài bọn Đăng Dương, Nguyệt Yên Lan, Thủy Linh Lung, Ngô Thừa Dược, Lý Tiểu Kiều và chúng đệ tử thuộc liên minh Tam Sơn Môn - Phiêu Miễu Động.
Sau khi thông qua Băng Phách Tinh Linh và Đại Địa Tinh Linh biết được Ngọc Cổ Thanh và người của hắn đều đã đi vào cung điện hoàng gia, Đăng Dương đã chấp nhận trả một cái giá không nhỏ, cất công bố trí một trận pháp đặc biệt, khuếch đại vùng ảnh hưởng của hồn thuật ‘Hắc Vũ Thời Không’ để có thể cùng lúc mang theo hơn hai mươi người dịch chuyển vào bên trong Nội Thành Cổ Loa trong nháy mắt.
Quay trở lại vị trí mai phục phía sau khối kiến trúc hoa lệ của Phá Thiên Tông.
Trần Minh vừa nhìn thấy đoàn người Đăng Dương xuất hiện từ trong hư vô, sắc mặt thoáng chốc liền đại biến, giật mình thốt lên
“Lão già đó, cả Thủy Linh Lung và Nguyệt Yên Lan nữa, bọn chúng… làm sao có thể, bọn chúng làm sao có thể còn sống chứ? Đáng lẽ, tất cả bọn chúng đều đã bị phá thể mà chết do Trùng Ăn Thịt vào bốn ngày trước rồi mới đúng!”
Không khác đồng bạn của mình là mấy, Trọng Thái Vinh sau khi nhận ra thân phận của đoàn người Đăng Dương thì cũng ngạc nhiên đến trợn mắt há mồm, chửi bậy một tiếng
“Con mẹ nó, thật tà môn! Hư cấu… quá mức hư cấu, chẳng lẽ bọn chúng lại có cách phá giải trứng của Trùng Ăn Thịt, chuyện mà đến cả Phá Thiên Tông chúng ta, những kẻ đã tạo ra thủ đoạn chết người này cũng khó lòng làm được trơn tru?”
“Bây giờ không phải lúc để điều tra căn nguyên hậu quả, vấn đề quan trọng lúc này là, chúng ta làm sao để ngăn cản bọn chúng đây? Mịa nó chứ, cả một tổ đội toàn là Võ Tướng, chúng ta thắng bằng niềm tin à?” Lần này đến lượt Trần Minh nhíu chặt lông mày, vò đầu bức tai nói
Như đã đề cập, mệnh lệnh của Ngọc Cổ Thanh là tuyệt đối và không thể làm trái. Nếu Ngọc Cổ Thanh bảo bọn hắn canh giữ ở nơi đây thì bọn hắn bắt buộc, bằng mọi giá phải canh giữ cho bằng được cái Đại Thiết Môn này, nếu không, kết quả chỉ có đường chết mà thôi.
Bất quá, chống lại đoàn người Đăng Dương cũng không khác nào tự xác, lần này thật sự là tiến thoái lưỡng nan rồi, đánh không được mà rút cũng không xong!
Trong lúc Trần Minh mất bình tĩnh mà rơi vào hoảng loạn, hai mắt Trọng Thái Vinh lại lóe sáng lên như ánh sao trời, sắc mặt vui mừng y như đi đường mà nhặt được tiền, hưng phấn cười nói
“Trần Minh, cái tên không có tiền đồ này, động não một chút coi. Còn hỏi làm sao nữa, đương nhiên là phải ‘tẩu vi thượng sách rồi’. Đừng nói với ta là ngươi thật sự muốn chạy ra liều mạng với bọn chúng đó nhé?”
Trần Minh khó khăn nói “Thế nhưng, mệnh lệnh của Ngọc Cổ Thánh sư huynh thì làm sao bây giờ, trái lệnh chính là tử tội đó”
“Cái thằng điên này!” Trọng Thái Vinh nhìn tên đồng bạn vừa nhát gan, vừa ngu ngốc lại vừa cứng nhắc của mình mà đau đầu không thôi.
“Mẹ nó chứ, không phải ngay vừa rồi, chính ngươi là kẻ đã nói mạng sống là thứ quan trọng nhất hay sao? Hà cớ gì bây giờ lại do dự, đúng là làm trái lệnh của Ngọc Cổ Thanh sư huynh chính là tử tội, ấy nhưng mà, việc ở lại đây chiến đấu với bọn hắn thì không phải là tìm chết chắc?”
“Nghe lời ta, đám người Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động vẫn còn sống sót là một thông tin vô cùng hệ trọng, chỉ cần chúng ta bẩm báo lại chuyện này với Ngọc Cổ Thanh sư huynh, tất cả lỗi lầm kháng lệnh sẽ ngay tức khắc được xóa sạch. Ngược lại, bằng cách này, chúng ta chính là có thể danh chính ngôn thuận tiến vào bên trong cái cung điện tráng lệ kia rồi!”
Trần Minh nghe vậy thì thầm nghĩ nghĩ một chút, sau vài giây thời gian thì gật mạnh đầu “Ngươi nói cũng có lý, giữa một cái chắc chắn phải chết và một cái có lẽ sẽ chết, ta nguyện ý lựa chọn cái thứ hai”
“Nếu đã vậy thì còn nhấn nhá ở đây làm gì con mịa nữa, đi, nhân lúc đám người Tam Sơn Môn và Phiêu Miễu Động mất thời gian để làm quen với hoàn cảnh nơi này, chúng ta tranh thủ đi bao tin cho Ngọc Cổ Thanh sư huynh thôi!”
“Được!” Trần Minh gật mạnh đầu rồi quay ra quát khẽ với đám võ giả vô hồn phía sau “Tất cả đi theo ta!”
“Đừng có làm ra động tĩnh quá lớn, đi nhanh nhưng âm thầm thôi” Trọng Thái Vinh vội vàng bổ sung thêm một câu phía sau
Nói rồi, cả Trần Minh và Trọng Thái Vinh liền bộc phát tốc độ nhanh nhất của bản thân, phóng đi như hai mũi tên rời khỏi dây cung.
Như mọi khi, đám võ giả vô hồn sau khi nhận được mệnh lệnh thì không có một tiếng đáp lời, tuy nhiên, sự chấp hành mệnh lệnh của bọn hắn là hoàn toàn tuyệt đối. Trong tích tắt, toàn bộ hai mươi tên võ giả vô hồn đã cùng lúc động thân, một chút cũng không rời bỏ, bám sát theo từng bước chân vun vút nhưng thập phần kín kẽ của hai người Trần Minh.
Định mệnh khó đoán, thiên đạo vô thường.
Suy tính tuy hay nhưng sự thật đôi khi lại vô cùng tàn khốc, tại thời điểm Trần Minh, Trọng Thái Vinh mà đám võ giả vô hồn còn chưa đi động được quá mười bước chân thì đột nhiên, từ trên không trung, một tiếng ưng gáy lãnh lót bất ngờ dội thẳng vào tai bọn hắn.
Và đi cùng với tiếng kêu đó mà một cơn mưa băng châm phô thiên tái địa, mang theo khí tức tử vong vô cùng nồng nặc, ào ạt trút thẳng xuống đầu bọn hắn với tốc độ cực nhanh.
Đây chính là đòn tấn công bất ngờ của Băng Phách Tinh Linh – Lam Điểu, theo sự chỉ thị của Đăng Dương.
Cảnh giới linh hồn của Đăng Dương hiện nay là Thập Tinh Hồn Sư trung cấp, điều đó có nghĩa là, Lam Điểu cũng mang trong mình sức mạnh của một Thập Tinh Hồn Sư trung cấp, tương đương với cảnh giới Võ Tướng trung cấp.
Mà sức chiến đấu của Hồn Sư thì luôn luôn mạnh mẽ hơn võ giả cùng cảnh giới một cái cấp bậc, vậy cho nên, sức chiến đấu thật sự của Lam Điểu chính là không hề kém cạnh bất kỳ một Võ Tướng cao cấp nào.
Từ đó có thể thấy, đòn tấn công phủ đầu của Lam Điểu không phải là một thứ mà những tên Võ Sư cao cấp như Trần Minh và Trọng Thái Vinh có thể đón đỡ được.
“Là quái thú bậc 9 tập kích, tất cả mau tránh ra!” Trọng Thái Vinh hét toán lên với gương mặt tràn đầy hốt hoảng
Thân làn người trong cuộc, hai người Trần Minh tất nhiên cũng vô cùng hiểu rõ điều này, vậy cho nên ngay khi cảm nhận được sự nguy hiểm và khí tức tử vong ập đến, bọn hắn liền không dám có một chút do dự, vội vàng lao người về phía khối kiến trúc xa hoa gần nhất, tìm chỗ ẩn nấp cơn mưa băng châm tử thần.
Nhưng rồi, ông trời lại một lần nữa không có mắt, lạnh lùng chặt đứt con đường cầu sinh mỏng manh của bọn hắn.
Đúng vào lúc mà đám người Trần Minh và Trọng Thái Vinh muốn chuyển hướng trốn đi, mặt đất cứng rắn dưới chân bọn hắn đột ngột hóa thành một bãi cát lún, mạnh mẽ trói chặt cũng như kéo chân của bọn hắn xuống lòng đất.
“Chuyện quái gì đang diễn ra thế này? Chân của ta… không di chuyển được!” Trọng Thái Vinh mồ hôi tuông ra đầy đầu, sắc mặt trắng bệch không còn chút máu
Trần Minh cũng không ngoại lệ sợ hãi ra mặt, gấp đến độ sắp khóc tới nơi, điên cuồng gầm thét lên như một con dã thú cùng đường
“Con mịa nó, không phải đã kiểm ra rõ ràng là ngoại trừ Cốt Qủy, vùng Nội Thành không hề có bất kỳ một cái bẫy rập hay quái thú cường đại nào sao. Ở đâu lại bất ngờ chui ra một con quái thú bậc 9 và cái hố cát lún chó mà này đây? Tổ cha nó, khốn n…….”
AAAAAAAAAAAAA!
Còn không để cho hắn ta chửi hết lời, mưa băng châm đã lạnh lùng phủ xuống mặt đất, trong nháy mắt đã xuyên thủng hai mươi hai con người bị chế trụ trong hố cát lún tử thần, đơn giản biến tất cả bọn hắn thành cái tổ ong, máu tươi nhất thời phun ra như suối, nhuộm đầy mặt đất bằng một màu đỏ ghê rợn.
Trọng Thái Vinh đổ gục trong khi ánh mắt vẫn con trừng lớn đầy vẻ không cam lòng, mạng sống của hắn, mộng tưởng của hắn, khát khao của hắn, tương lai tươi đẹp mà hắn luôn luôn chờ đợi, tất cả đều đã tan thành mây khói chỉ với một ý niệm của Đăng Dương.
Thế gian này chính là như vậy, mạnh được yếu thua, cá lớn nuốt cả bé, cường giả vi tôn.
Ngươi nỗ lực cố gắng, ngươi dũng cảm liều mạng, ngươi kiên cường bất khuất, điều đó không có nghĩa là ngươi sẽ trở thành người thành công! Nó chỉ đại biểu cho việc, ngươi có vốn liếng và cơ hội để thành công mà thôi.
Và đôi khi, cái cơ hội nhỏ nhoi đó sẽ bị cường bạo dập tắt không lời báo trước, tàn khốc đến nổi, một chút cơ hội để giãy giụa phản kháng cũng không cho.
…
Trên đại lộ đá hoa cương rộng lớn thênh thang, đôi tai linh mẫn của Lý Tiểu Kiều tựa hồ nghe thấy được điều gì đó bất thường, liền nghi hoặc nói
“Mọi người có nghe thấy không? Vừa rồi là âm thanh gì vậy… hình như có chút giống với tiếng kêu la thảm thiết của con người!”
“Không cần để ý, chỉ là bọn tép riu mà thôi!” Đăng Dương phất tay cười nói “Mục tiêu duy nhất của chúng ta hiện nay, chính là cái cung điện khổng lồ kia”
-----*-*-----
P/s: Đến hẹn lại lên, tháng 8 đã kết, tháng 9 bắt đầu, mong mọi người tiếp tục ủng hộ Nguyệt Phiếu cho truyện
Của ít lòng nhiều, của nhiều lòng nhiều, lòng ít của vẫn phải nhiều nha~!
-----*-*-----