Hảo Thụ Thừa Song

Chương 41

“Ha…”

“Thật thoải mái…”

Bởi vì chưa từng làm việc nặng, tuy rằng tay của Liễu Nghi Sinh không non mịn như nữ hài tử nhưng cũng còn hơn bàn tay thô thô ráp ráp của bọn họ nhiều. Mà nay nó đang nhút nhút nhát nhát làm ra chuyện tình *** mỹ cho hai người, ngẫm lại cũng đủ khiến cho người khác huyết mạch phun trương rồi.

“Tiểu Liễu Nhi lấy tay ma sát trên dưới, cọ càng nhanh bọn ta càng thoải mái.” Kỳ Canh được thủ *** bởi bàn tay có kỹ xảo trúc trắc của Liễu Nghi Sinh khiến cho tiến thoái lưỡng nan, phải trực tiếp chỉ đạo.

“Bảo bối ngươi cứ lo chuyện lộng của ngươi, một lát nữa cho dù có phát sinh chuyện gì cũng không cho phép dừng lại, ha?” So với đệ đệ thì Kỳ Thạc cao chiêu hơn nhiều, sự chú ý của hắn đã sớm dời từ dục vọng của mình sang nơi khác, cái mông trắng nõn thủy nhuận của người trong lòng đang gần kề ngay trước mắt, nó vểnh lênh thật cao, tiểu cúc non mượt phấn nộn, tiểu hoa huy*t đã bắt đầu hộc ra giọt sương, còn có tiểu hoa hành đang run run rẩy rẩy đều nhìn một cái không sót một thứ, hoạt sắc sinh hương.

“Ưm a… Các ngươi làm cái gì…” Đang nghe lời chuyên tâm bộ lộng phân thân trong tay đột nhiên Liễu Nghi Sinh cảm thấy hạ thể trướng lên, hình như đã bị cái gì đó đâm vào, tuy rằng không đau, thế nhưng rất kỳ quái, cái loại địa phương đó sao có thể vói thứ gì vào được cơ chứ? Đến cả y còn chưa từng tự chạm qua, sao vừa nãy bọn họ có thể làm được?

“Bảo bối ca đến dạy ngươi, chỗ này gọi là thư huyệt, các ca ca sẽ không có. Ngươi chính là dùng chỗ này nuốt lấy dương tinh của các ca ca nên mới có cục cưng.” Kỳ Thạc nhanh tay lẹ mắt chiếm lĩnh thư huyệt phía trước với Kỳ Canh, đồng thời dùng thanh âm trầm thấp gợi cảm để “truyền đạo thụ nghiệp giải thích nghi hoặc”.

Cánh hoa nhỏ phấn nộn bên dưới đã sớm thấm đầy nước, mềm nộn không ngớt, ngay cả nhục nha ngây ngô đều run rẩy đến không còn hình dạng, rõ ràng nó cũng đã bắt đầu trở nên cứng rắn, nhưng lại không thấy một tia bá đạo, ngược lại còn sinh ra vài phần bộ dáng của vưu vật, khiến Kỳ Thạc yêu thích không ngớt. Hắn dùng ngón trỏ cùng ngón giữa vòng lại bộ lộng nhục nha đang ngượng ngùng, mà mấy ngón tay còn dư lại đang nhợt nhạt khiêu khích cánh hoa nhuyễn nộn, để nó ngoan ngoãn tự nở rộ, chảy ra càng nhiều mật nước hơn nữa.

“May là Tiểu Liễu Nhi còn có một địa phương tốt khác.” Kỳ Canh thấy phía trước không còn phần nữa, bèn đánh chủ ý lên cúc huyệt đáng yêu, nhận được một ít chất lỏng bôi trơn từ thư huyệt, bàn tay trượt xuống xoa nắn cánh mông mượt mà, ngón tay chui vào khe mông, liền bị tiểu nộn huyệt đã trơn trượt thành một mảnh mút vào, cảm giác nhuyễn động khi được tràng thịt mềm mại vây quanh một chút cũng không kém thủy huyệt phía trước.

“Bảo bối nơi này là cúc huyệt của ngươi, cũng có thể ngậm lấy phân thân của các ca ca, kẹp phân thân của chúng ta đến dục tiên dục tử. Cái chỗ bên trong này là tiểu tao tâm của ngươi, mỗi khi bị đỉnh vào sẽ tao đến chịu không nổi, có phải hay không?” Hắn nói xong, còn xấu xa mà đi tìm cái điểm nhỏ gồ lên kia, dùng móng tay gãi một cái.

“A a a…” Quả nhiên dưới việc tử huyệt bị xâm phạm Liễu Nghi Sinh cũng không còn chút lực phản kháng nào, bị bọn họ đùa bỡn đến độ sắp khóc lên, mỹ cảm chua ngọt rao rực từ hạ thể xông thẳng từ xương cùng đến tận tim, hạ thể không ngừng tê dại, hình như mỗi một tấc trong thân thể đều vui thích và thả lỏng ra, đầu óc mơ màng trầm trầm như đang bay ở trên mây, trong nháy mắt, ký ức kích tình của đêm hôm đó như dời non lấp biển, toàn bộ ùa về trong trí óc. Chính là cái cảm giác khó chịu này, hạ thể trướng đau, từ đau thành tê, tê đến không biết làm sao mà khóc lóc cầu hoan. Y cũng không nhớ rõ cụ thể thì mình đã bị đùa bỡn cùng cứu vớt như thế nào, y chỉ cảm thấy dưới sự vuốt ve của hai người mà bản thân mình không ngừng run rẩy, thời điểm khoái cảm kéo tới hệt như núi lỡ đất mòn, không hề có lực chống cự.

Đến cả vòng eo của y đều tê đến độ mềm nhũn ra, không nhịn được mà run rẩy loạn lên, động tác trên tay cũng không còn trình tự, thở gấp không biết tiếp theo nên làm cái gì.

“Bảo bối có muốn các ca ca dùng ngón tay sáp ngươi hay không? Muốn cũng không cần dừng, tiếp tục sờ đại điểu của bọn ta đi.” Hai huynh đệ không hài lòng việc đột nhiên y dừng động tác lại, giống như trả thù mà cũng cố ý bất động.

“Ưm ưm, cầu các ngươi, đừng bất động, ta sờ, ta sẽ sờ mà…” Ngón tay của hai người còn đang cắm trong *** huyệt bất kham nhưng lại ngừng động tác trừu sáp lại, điều này khiến cho Liễu Nghi Sinh đang dục hỏa đốt người, đầy đầu vui sướng làm sao mà chịu được.

Chỉ thấy y ủy khuất đến cực điểm, đỏ mặt lại chậm rãi động thủ, cảm nhận được hai cái vật thô to ở trong tay mình đập loạn, run rẩy, phẫn nộ như đang có sinh mệnh, trên đầu điểu nhỏ ra từng giọt dịch thể trong suốt phảng phất như cũng có một mùi vị hết sức hấp dẫn, đột nhiên Liễu Nghi Sinh cảm thấy mình có chút khát lại có chút đói, khó có thể nhịn nổi.

Huynh đệ của mình được chiếu cố đến mức thoải thoải mái mái, Kỳ Thạc Kỳ Canh huyết khí phương cương, mới nãy lại bị câu dẫn đến khó kiềm chế, nghẹn đến thảm thương. Thế là cũng không muốn làm khó tâm can bảo bối nữa, trừu động hai tao huyệt đầy *** thủy vừa mạnh vừa ngoan. Nghĩ đến cũng biết đây không phải là lần đầu tiên bảo bối được hầu hạ, hơi chút thô bạo cũng sẽ không ảnh hưởng gì, hai ngón tay dũng mãnh ra vào hai tiểu huyệt trước sau, mang theo một dòng lại một dòng bọt nước, móng tay xẹt qua mang đến cho Liễu Nghi Sinh từng đợt run rẩy, như là đã bị chạm đến địa phương nhạy cảm, trong miệng không kiềm nén được tiếng rên rỉ, vòng eo liên tục giãy dụa.

Đầu óc Liễu Nghi Sinh trống rỗng, ngoại trừ tê tê ra thì như là có dòng điện lưu, chính là hai lỗ nhỏ phía dưới bị quát tao đến mức không ngừng sảng khoái, ngay cả trái tim đều trở nên ngứa ngáy kích động triền miên. Y biết rõ dường như bản thân mình đã chảy ra rất nhiều nước, bởi vì thời điểm ngón tay tiến vào sẽ vang lên tiếng nước chậc chậc, loại thanh âm *** đãng này quả thực là rất khó nghe, Liễu Nghi Sinh xấu hổ biến thành tôm luộc, hận không thể giấu những phản ứng khó xử này đi.

Thì ra cảm giác bị bọn họ đùa bỡn thân thể chính là như vậy, vừa xấu hổ lại vừa ngọt ngào, bộ dáng dù thế nào cũng không thấy đủ, khiến cho người ta vừa thích, vừa ngượng, thực sự là không biết nên làm thế nào mới tốt.

“Ưm thật thoải mái… Đừng như vậy… Quá xấu hổ… Ưm a… Chịu không nổi, Tiểu Liễu Nhi chịu không nổi…” Hai mỹ huyệt dưới hạ thể đã bị đùa bỡn đến chết lặng, ngón tay cứ như là vĩnh viễn không biết mệt mỏi. Huyệt tâm không ngừng bị cào, Liễu Nghi Sinh cảm thấy nếu cứ tiếp tục thế này đảm bảo mình sẽ phát điên, giọng nói khô khốc, không ngừng thiêu đốt y đến nóng rực.

Thật sự là không còn cách nào kiềm chế cái lại cảm giác khô khốc này nữa, chất lỏng từ cái thứ đó chảy xuống tay như đang dụ dỗ người khác. Liễu Nghi Sinh cũng không kịp nghĩ xem loại chuyện này có bao nhiêu không biết xấu hổ, liền vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm lên phần nước bên trên cự căn, bên này liếm vài cái, bên kia cũng liếm vài cái, một bên âm thầm oán trách tại sao lại ít nước như vậy, căn bản là không đủ để giải khát mà, y không tự chủ liền mút lấy đầu điểu của hai người, muốn mút ra càng nhiều mật dịch từ bên trong ra hơn để giải khát.

“Ưm… Tiểu Liễu Nhi đây là có bao nhiêu tao bao nhiêu đói khát chứ!” Đột nhiên phân thân của Kỳ Canh bị cái miệng nhỏ nhắn non mềm lửa nóng bao lấy, quá mức bất ngờ, làm hại hắn thiếu chút nữa đã không khống chế được mà bắn ra, phun vào trong cái miệng nhỏ nhắn của bảo bối rồi.

“Xem ra y đang muốn hút khô chúng ta đó mà.” Kỳ Thạc cũng nhẫn đến đầu đầy mồ hôi, phân phó cho đệ đệ, “Đến, dùng sức lộng bắn tiểu tao hóa này, chúng ta cùng nhau.”

Nói rồi hai người đồng thời cắm thêm một ngón tay vào lỗ nhỏ đã bị khai phá đến mềm xốp, mở rộng huyệt khẩu ra, thời điểm cắm vào nhất định phải kích thích đến hoa tâm và huyệt tâm của y, đến lúc rút ra cũng không quên khi dễ huyệt khẩu mẫn cảm không ngừng co rút lại một chút. Cứ đấu tranh vài hiệp như thế, thanh âm lãng kêu của Liễu Nghi Sinh cũng chưa từng đứt đoạn. Y đã bị hai người khiến cho hoàn toàn quên mất cảm giác xấu hổ, huyệt khẩu không ngừng đỉnh về phía sau tùy ý bọn họ đùa bỡn, lúc hai điểm nhạy cảm hung hăng bị chọc vào, y quát to một tiếng, thanh nha vẫn chưa nhận được kích thích nên hoàn toàn không có bị kích thích, chỉ là hai cái tiểu huyệt dưới tình huống bị ngón tay thao làm đã bắn ra một chút bạch tinh.

Vốn dĩ cho rằng khoái cảm bắn tinh đã là cực hạn rồi, nhưng hai gia khỏa chọc người chán ghét này cũng không có bỏ qua cho y chỉ vì y đã bắn tinh, bốn ngón tay thô to vẫn còn đang điên cuồng đâm chọt trong tiểu huyệt của mình, vừa mới trải qua cao trào thư huyệt và hậu huyệt vốn nhạy cảm chịu không nổi nên không ngừng co quắp, bây giờ còn bị đảo lộng lung tung như vậy, co rút đến gần như chết lặng, một chốc liền có hoa dịch trong suốt chảy ra, khoái cảm xông thẳng lên trời liên tục quanh quẩn trong đầu, vốn cho rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi nhưng hiện tại lại leo lên một đỉnh núi cao hơn, loại khoái cảm vô pháp dừng lại này khiến huyết dịch cả người đều thoải mái đến chết lặng, ngay cả hơi thở cũng sẽ hổn hển, khóc kêu liên tục phun ra vài lần âm tinh, thân thể cũng nữa không thể cầm cự được nữa, xụi lơ ngã xuống dưới.

Kỳ Thạc Kỳ Canh cũng không có tốt hơn bao nhiêu, mỹ cảnh phía trước, lúc người trong lòng bắn ra ái dịch khi đạt đến cực hạn lên trên mặt, trong lòng cả hai đều kích động, nhất tề bắn vào lòng bàn tay của tâm can bảo bối, thật là tiêu hồn không ngớt, mấy ngày liên tiếp chịu tội dường như đều là thơm ngọt bất kham, cho dù chết một lần cũng đáng giá…

Chỉ là đáng thương cho Liễu Nghi Sinh, sau khi cao trào thối lui mới suy nghĩ cẩn thận lại xem lúc nãy vừa mới xảy ra chuyện gì, mặt đỏ đến không thể nhìn thẳng, cầm lấy y phục của mình muốn xuống giường, lại bị hai huynh đệ một người kéo lấy một tay không cho đi, thế là lại ngã trở về trên người bọn họ.

“Bảo bối, chúng ta cho ngươi thoải mái ngươi nỡ lòng nào mặc kệ chúng ta vậy chứ?”

“Ngươi muốn đi, vết thương ta lại phát đau rồi, ngươi một chút cũng không đau lòng hay sao?”

“Đây vốn chính là giường tân hôn, ngươi mới ngủ được có một đêm, đêm nay liền ngủ chung với bọn ta đi, có được hay không?”

“Đúng vậy, nào có đạo lý tân nương tử về nhà mẹ đẻ ngủ, quăng các tướng công ở lại ngủ cùng nhau chứ.”

Liễu Nghi Sinh thấy rõ ràng là hai người lại khi dễ y, hiện tại còn xấu xa mà trêu ghẹo, khiến y vừa thẹn vừa giận. Y giãy dụa tránh khỏi hai người, lại vừa đau lòng vì cả người bọn họ đều là thương tích, đánh không được mà mắng cũng không xong, chỉ có thể mặc cho hai người ôm mình vào chính giữa, khép hai mắt lại coi như nhắm mắt làm ngơ, không để cho hồ ngôn loạn ngữ của bọn họ làm ô nhiễm lỗ tai mình.

Bình Luận (0)
Comment