“A a… Trướng quá… Không được… Ưm…” Trong chớp mắt hai người đồng thời chiếm lấy y, Liễu Nghi Sinh cảm thấy bản thân mình sắp bị bọn họ chống đỡ đến hỏng mất. Cho dù đã làm khuếch trương đầy đủ, đối với hai tiểu huyệt non nớt của y thì phân thân của Kỳ Thạc Kỳ Canh vẫn là quá lớn. Thư huyệt phía trước bị cự vật của Kỳ Canh nhồi đầy, gần như mỗi một tấc mị thịt đều dán chặt lấy phân thân lửa nóng, đừng nói chi tới Liễu Nghi Sinh, đến cả Kỳ Canh đều bị y kẹp đến đầy một đầu mồ hôi luôn rồi kìa.
Kỳ Thạc khai thác cúc huyệt lại càng thêm gian khổ hơn, cự điểu đột phá tiến vào hậu huyệt được tràng đạo nhuyễn nộn nhiệt tình an ủi, đầu điểu tê tê dại dại thoải mái cực kỳ, ngay cả da đầu của hắn đều tê rần cả lên, nhưng cái loại cố sức kẹp chặt của miệng huyệt này trong lúc nhất thời lại khiến hắn vô pháp nhúc nhích, sợ mạnh mẽ trừu động sẽ đả thương bảo bối, do đó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Hức hức… Các ngươi lại khi dễ ta…” Lúc này cuối cùng Liễu Nghi Sinh cũng biết được lần trước mình đã phải chịu cái loại cực hình gì mới có thể dẫn đến chuyện bản thân nằm trên giường nhiều ngày như vậy mới chậm rãi hồi phục lại được. Bị hai cự căn mạnh mẽ tiến nhập, căn bản là y không có cách nào thả lỏng được, chỉ sợ bản thân vừa mới buông lỏng ra thì địa phương bên trong sẽ bị đỉnh đến, loại cảm giác vừa xấu hổ vừa khó chịu này, cứ như là cả cơ thể đều bị hai thứ gì đó đoạt lấy, không chỉ đâm vào người y, đồng thời cũng đâm đến trái tim của y, y khẩn trương nắm lấy bả vai của Kỳ Canh, thân thể run run rẩy rẩy nếu không phải đang được hai người ôm lấy cắm vào, sợ rằng y đã sớm té xuống dưới luôn rồi.
“Bảo bối ngươi chặt quá, thả lỏng một chút, ăn vào từ phía trước đi, nha?” Kỳ Canh dụ dỗ y thả lỏng, vừa hôn lên sau gáy mẫn cảm, vừa sờ lên cánh mông mượt mà của y, mở hai chân y ra rộng hơn một chút, để thuận tiện cho việc luật động của bản thân mình.
Kỳ Canh lại dùng một ngụm ngậm lấy đầu nhũ của y vào, dùng đầu lưỡi cuốn lấy, trêu chọc, khiến cho hạt đậu đỏ đáng thương trở nên cứng rắn, ẩm ướt, còn chưa thỏa mãn mà mút thêm vài ngụm, phảng phất như có thể mút ra một dòng chất lỏng ngọt ngào từ bên trong vậy.
Có lẽ là nhờ hai huynh đệ tỉ mỉ an ủi có hiệu quả, hoặc có lẽ là do thân thể *** đãng thực tủy biết vị, đã bị lộng đến chín muồi. Sau một quãng thời gian thích ứng ngắn ngủi, nơi hoa tâm tinh tế phân bố ra không ít chất lỏng để bôi trơn, ngoan ngoãn phun lên cự căn đang cắm vào phía trước, thuận tiện cho nó trừu động cùng chiếm giữ, cúc huyệt cũng không chịu lạc hậu mà mở ra khép lại, từ từ thả lỏng xuống, hoan nghênh cái thứ xấu xa hung thần ác sát quất nạt cùng yêu thương.
Trước giờ Liễu Nghi Sinh chưa từng biết khi bị hai người bọn họ dùng hùng căn *** với mình, cảm giác sẽ tốt đẹp đến như vậy, thế này so với lấy tay và dùng đầu lưỡi hoàn toàn bất đồng, ngón tay sẽ không mang đến cho y loại cảm giác kích thích nóng cháy sắp phá hỏng y thế này đây, đầu lưỡi cũng vô pháp đâm tới nơi sâu như vậy, khuấy lộng toàn bộ những điểm ngứa ngáy của y.
côn th*t cứ trì trệ không tiến vào đã không thể thỏa mãn được thư thú *** đãng, nhất là tại cái mông bị sờ đến nổi lửa, đầu nhũ hệt như bị mút ra chất lỏng đáng xấu hổ nào đó. Liễu Nghi Sinh nức nở vài tiếng, đại não hoàn toàn không trải qua tự hỏi đã lập tức xoay xoay hạ thể, giục Kỳ Thạc và Kỳ Canh nhanh thao y, cánh tay đang ôm lấy Kỳ Canh cũng siết lại chặt hơn, vừa tao lại đãng hệt như không thể rời khỏi các nam nhân.
“Đừng lãng như vậy!” Y xoay một cái thiếu chút nữa đã kẹp đứt hai người bọn họ, cự căn đang nằm trong huyệt lập tức bị huyệt bích có hơi trơn mềm kịch liệt quấn lấy, nhất thời hai người đều cảm thấy da đầu tê rần, cũng không tiếp tục kiềm chế nữa, bắt đầu trừu động trong thư huyệt ướt đẫm đầy nước cùng hậu huyệt chặt khít trắng mịn.
“A… Ưm…” Ngay từ đầu Liễu Nghi Sinh còn chưa kịp thích ứng đến sau này hai vật to lớn vào sâu ra cạn dần dần chuyển thành cơ khát tê ngứa không chịu nổi. Nửa vòng tròn trên đầu điểu của Kỳ Canh càng không ngừng sáp vào tận bên trong của hoa huy*t, ma sát đến điểm mẫn cảm của y, mỗi lần tiến nhập đều không ngừng cọ vào huyệt bích lửa nóng vang lên tiếng phành phạch phành phạch, thời điểm rút ra lại mang theo một số lượng lớn bọt nước, *** mỹ đến không còn hình dạng.
Còn hơn cả sự tê dại của phía trước, cúc huyệt bị cự đại của Kỳ Thạc thao làm không chút lưu tình, địa phương không tự động phân bố dịch thể lại chẳng biết xấu hổ mà chảy nước tí tách, dưới sự trừu sáp của Kỳ Thạc thế mà lại phát ra tiếng nước *** mỹ, Liễu Nghi Sinh vừa xấu hổ muốn chết, vừa thoải mái đến chẳng biết nên làm như thế nào cho phải, chỉ có thể không ngừng dùng thân thể mềm nộn cọ vào hai người, nghe theo tín điều (những điều mà một tôn giáo đặt ra để tín đồ tuân theo) cường tráng của bọn họ, cảm nhận độ ấm và sự nhiệt tình của hai người.
Tình giao lửa nóng từ từ tiến nhập vào giai đoạn cực nóng, đệm giường đã không có cách nào chịu nổi sức ép từ ba người nên bắt đầu phát ra thanh âm kèn kẹt kèn kẹt, kèm theo đó là tiếng thở dốc ồ ồ, tiếng ra vào *** mỹ, toàn bộ đều là thanh âm khó nghe, khiến người khác phải cảm thấy xấu hổ.
“Không… Không được hức…” Kỳ Thạc Kỳ Canh mới mặc kệ tâm can bảo bối đã nóng hệt như một con tôm luộc, bộ dáng phấn hồng của người dưới thân khi bị bọn họ đùa bỡn cực kỳ đẹp mắt, bảo hai người nhịn làm sao được đây, đương nhiên là phải thao đến càng sâu hơn, đâm đến mức y co giật run rẩy mới thôi. Bốn cánh tay của hai người còn không ngừng xoa nắn thân thể bởi vì mang thai mà trở nên đẫy đà không ngớt, trơn mềm ngon miệng, chọc cho Liễu Nghi Sinh ở trong lòng bọn họ rên rỉ đến không còn bến bờ.
Đáng thương thay cho thư huyệt đã bị làm đến không khác gì lửa nóng, Kỳ Canh bại hoại còn không thèm quan tâm mà cứ đâm vào hoa tâm của y, mỗi lần đâm vào một chút thì hạ thể của Liễu Nghi Sinh lại trèo lên một cực hạn nho nhỏ khác, sau đó bị Kỳ Canh thao đến mềm nhuyễn xuống, đừng nói đến chuyện đã chảy ra bao nhiêu nước, đến cả chăn đệm đều bị thấm ướt, *** thủy, bạch trọc, *** tích kết hợp cùng một chỗ dính dấp bất kham, đập vào mắt chính là một mảnh hỗn độn chịu không nổi.
“Bảo bối, vươn lưỡi ra.” Kỳ Canh thấy tâm can bảo bối bị bọn họ thao đến đáng thương hề hề, hung hăng cắn lấy cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, trong lòng ngứa ngáy, dẫn dắt y vươn lưỡi hôn nhau thắm thiết với mình.
Kỳ Thạc không được hôn y lại cảm thấy ghen tị, hắn cố ý hung hăng chạm vào điểm nhạy cảm ngay cúc tâm, đầu đỉnh to lớn đã bị hắn làm đến sắp sưng to lên đánh vòng vòng nghiền nát tiểu tao tâm, trong lúc nhất thời tràng bích co quắp đến không còn hình dạng, huyệt bích thủy nộn hết trước lại sau siết chặt lấy hai phân thân xấu xa cứ không ngừng khi dễ mình, không biết là không cho hắn tiếp tục khi dễ khi mình hay là không muốn để cho hắn rút ra đây.
“Ưm ưm ưm…” Liễu Nghi Sinh đã bị hai người khiến cho ý loạn tình mê, thần trí mơ hồ. Y muốn gọi ra loại cảm giác mê loạn không chỗ phát tiết này, lại bị Kỳ Canh ngậm vào trong miệng, chỉ có thể theo bản năng mà dây dưa với nhau, dùng cánh tay của y, dùng hai chân của y, dùng hạ thể khiến hai huynh đệ yêu đến mức tận cùng của y hung hăng khuấy động, mở ra khép lại một cách có quy luật.
“Tiểu huyệt của bảo bối thật lợi hại, ta muốn bắn.” Nãy giờ Kỳ Canh vẫn bận tâm đến hài tử, không dám chọc quá sâu, bây giờ bị thủy huyệt khuấy thành như vậy, căn bản là không thể nhẫn nỗi nữa, cọ xát vài cái trong hoa huy*t, dương tinh lửa nóng cứ như vài đạo lợi kiếm, phốc phốc đánh vào trong thư huyệt của Liễu Nghi Sinh.
“A nóng quá… Tiểu Liễu Nhi sắp bị bỏng chết rồi… Ưm a…” Liễu Nghi Sinh cũng không biết bản thân mình đang kêu cái gì, chỉ cảm thấy cả người cứ như bị thiêu đốt, hoa huy*t bị dương tinh hun nóng đến mức trực tiếp đập một trận thình thịch, chờ đến khi Kỳ Canh bắn xong, trong chớp mắt phân thân giật giật, bản thân cũng đã đến điểm cực hạn, một lượng lớn *** thủy theo sự rút ra của phân thân cũng bị kéo ra theo, thậm chí còn không ngừng phun ra vài cổ, cả người mẫn cảm đến mức muốn chạm cũng chạm không được, vừa đụng đến liền loạn khốc ô ô.
Kỳ Thạc một chút cũng không thương tiếc y, hắn cũng bị cúc huyệt đang trong đợt cao trào co giật siết chặt đến mức chịu không nổi, sau khi Kỳ Canh rút ra, liền đặt Liễu Nghi Sinh xuống dưới thân, tay vòng qua cái bụng đã lớn của y không chế tốt lực đạo, dùng tư thế chinh phục một con thư thú hoàn hoàn chỉnh chỉnh, sử dụng toàn bộ sức lực để đâm vào rút ra chỗ sâu nhất trong cúc huyệt, đâm đâm rút rút, nghiền qua cúc tâm mẫn cảm.
“Ô ô… Hảo ca ca nhẹ chút, tha cho Tiểu Liễu Nhi đi…” Liễu Nghi Sinh bị đâm đến mức khóc không còn hình dạng, cúc tâm bị sáp đau rát đến mức gần như hỏng mất, ngọc hành đằng trước không được chạm tới cũng trướng lên, run rẩy như là tùy thời đều sẽ bị sáp bắn. Bị lộng thành như vậy y cũng không biết nên thả tay xuống đâu, không có chỗ sử dụng lực, chỉ có thể khe khẽ mở miệng cầu xin tha thứ, đến cả hảo ca ca đều gọi tới, hi vọng Kỳ Thạc đại phát từ bi mà nhanh bắn ra, hảo buông tha cho y.
Kỳ Canh bị bộ dáng phóng đãng của y khiến cho miệng khô lưỡi khô, hắn nuốt nước bọt xuống một cách nặng nề, vươn tay ra nắm lấy nộn hành của Liễu Nghi Sinh nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa, vừa chua chát ghé vào lỗ tai y nói: “Tiểu Liễu Nhi chưa từng gọi hảo ca ca, ta mất hứng.”
“Ưm, cũng là hảo ca ca, van cầu hảo ca ca, đừng khi dễ ta mà… Hức hức…” Liễu Nghi Sinh bị thao thành như vậy, đương nhiên là các nam nhân bảo y nói gì y sẽ lập tức nói cái đó. Y kêu rất dễ nghe, cúc huyệt vừa mềm mại lại nóng cháy, miệng huyệt lại kẹp đến càng ngày càng chặt, siết chặt đến mức hùng căn của hắn đập lên thình thịch, Kỳ Thạc giật mình một cái, biết bản thân đã bị tiểu *** phụ này kẹp đến bắn ra, vội vã đỡ cái bụng đang gắng gượng của Liễu Nghi Sinh về phía phân thân của mình, trong chớp mắt hùng căn liền đỉnh đến địa phương sâu nhất, sau đó bắn nhanh một trận vào tràng thịt nhuyễn nộn thân thiết.
Liễu Nghi Sinh đã bị thao đến đầu óc choáng váng không còn ý thức, chỉ có thể cảm nhận được một trận nóng rực trong hậu huyệt, cả người đều mềm nhũn hệt như mới được vớt từ trong nước ra, sau đó y run lên một trận, bắn tinh vào trong tay của Kỳ Canh.