Ngơ ngẩn trong chốc lát, Ôn Duyên nhanh chóng đình chỉ chính mình không suy nghĩ vớ vẩn nữa, hắn cảm thấy bản thân gần đây trở nên quái quái, đang nhập thần, đột nhiên thoáng nhìn thấy tay trái Tạ Sâm, hướng về phía hắn mà vươn tới một chút.
Lần này, Ôn Duyên ma xui quỷ khiến dường như hiểu ra cái gì, thân mình ngồi xổm của hắn nhanh chóng dịch đến bên dưới xe xách ra một khẩu súng, vô dụng vài giây liền đưa tới tay Tạ Sâm. Toàn bộ động tác nối liền lưu loát, cơ hồ không có dừng lại.
Thời điểm hắn đưa khẩu súng đến tay Tạ Sâm, hắn thề hắn nhìn thấy tay Tạ Sâm dừng một chút. Tuy rằng chỉ là một chút, nhưng hắn cảm giác được.
Thật giống như đối phương cũng mới phản ứng lại, thật giống như là, đối phương cũng không nghĩ tới hắn cư nhiên sẽ phối hợp như vậy, đối phương cũng không dự đoán được, động tác của hắn sẽ mau như vậy, ăn ý như vậy.
Tạ Sâm lần này, tựa như ẩn giấu thứ gì đó không muốn mở ra, Ôn Duyên sau khi lấy lại tinh thần, trong lúc nhất thời bên tai nóng lên, chỉ ước gì đem cây thương (súng) này nhanh chóng túm trở về! Ngồi ở bên người Tạ Sâm lâu như vậy, hắn lần đầu cảm thấy hơi thở trên người Tạ Sâm có thể khiến đầu người khác choáng váng! Trong đầu ý thức được việc gì, làm Ôn Duyên trong lúc nhất thời phát ngốc!
Nhìn chiếc nhẫn giống như đúc của mình nằm trên ngón tay thon dài của Tạ Sâm, Ôn Duyên như bị điện giật theo thói quen nắm chặt tay lùi lại mấy bước, hắn thấy Tạ Sâm không có để ý việc mình rời đi, vì thế thoát lực dựa lưng vào sô pha ngồi xổm trên mặt đất, toàn bộ hai bên tai đều đỏ lên.
Ôn Duyên đem tay nhẹ nhàng đặt trên ngực, phảng phất muốn liều mạng đè nén xuống nhịp tim đập bất ngờ tăng nhanh.
Một tiếng trầm vang ở phía trước vang lên, Ôn Duyên không có ngẩng đầu, nhưng cũng đoán rằng hẳn là Tạ Sâm ném xuống cây súng máy nắm trong tay phải kia, vừa rồi hẳn là không còn đạn……
Hắn cũng không biết lúc đó làm sao, chỉ là thấy Tạ Sâm duỗi tay xuống, đối phương một câu một chữ cũng chưa nói, nhưng hắn tự cho là thông minh cầm khẩu súng đưa qua! Hơn nữa…… Hơn nữa cư nhiên còn đặc biệt xác định, đối phương chính là muốn một khẩu súng! Hắn từ khi nào có loại ăn ý hiểu biết này đối với Tạ Sâm, là bởi vì chú ý quá nhiều sao……
Theo một tiếng “Phanh” rơi xuống, vài giây đều không có phát ra tiếng vang, người trong xe đến thở cũng không dám đem toàn bộ ánh mắt đặt lên người Tạ Sâm. Tạ Sâm không có lập tức xoay người, chỉ là duy trì tư thế đứng thẳng kia.
Thời điểm Ôn Duyên trong lòng phán đoán không tốt, Tạ Sâm chậm rãi xoay lại đây, hắn sau khi nhìn mọi người một lần, liền nhìn thẳng về phía Ôn Duyên, ngay sau đó, lộ ra tươi cười làm Ôn Duyên hoàn toàn ngây dại.
Thời gian cứ như vậy qua vài giây, bọn họ đều giống như không có chú ý tới Tạ Sâm chỉ cười đối với Ôn Duyên, Ngô Mộng phục hồi tinh thần đứng mũi chịu sào bắt đầu gào khóc, là loại bộ dáng cuồng loạn khóc, Phác Tĩnh Nghiên tiến lên an ủi nàng, nhưng nàng lại một phen đẩy đối phương ra, rồi sau đó thẳng đến trước người Tạ Sâm.
Mắt nhìn thấy nàng muốn ôm, Tạ Sâm nhăn mày thân mình vừa chuyển, Ngô Mộng phản ứng lại, cánh tay rơi giữa không trung.
“A…… Sâm?” Ngô Mộng nức nở, vừa khóc vừa nói không thuận kêu Tạ Sâm, nhưng Tạ Sâm lần này không biểu hiện ôn như hồi trước, hắn vẫn cứ hơi hơi cau mày, cũng không có trả lời Ngô Mộng.
“A Sâm?” Lúc tay Ngô Mộng muốn chạm đến cánh tay Tạ Sâm, Ôn Duyên dưới tình thế cấp bách “Bang” một cái gỡ tay Ngô Mộng ra, đứng trước người Tạ Sâm, thấy Ngô Mộng ngây ra một lúc biểu tình cực giận dữ, cùng với một đám người không rõ nguyên do, “Không phải! Là hắn……” Ôn Duyên nhất thời nghẹn lời, thật sự là có nỗi khổ nói không nên lời!
Hắn thề hắn vừa rồi nhìn thấy sát ý chợt lóe lên rồi biến mất trong mắt Tạ Sâm! Nếu tay Ngô Mộng dịch lên trên thêm một chút nữa, hắn thật sự cảm giác Tạ Sâm sẽ trực tiếp động thủ! Tuy nói mấy ngày nay, lời hắn nói có thể khiến Tạ Sâm thanh tỉnh một chút, nhưng hiện tại…… Hắn trực giác Tạ Sâm hiện tại, không phải Tạ Sâm vừa rồi! Tuy rằng dường như đối với hắn không có tính công kích gì, nhưng ý niệm vừa rồi đối với Ngô Mộng là phi thường không tốt!
Không phải, giải thích như vậy dường như cũng không quá chuẩn xác, nhưng là hắn không biết nên như thế nào giải thích cho mọi người! Ai đến nói cho hắn biết tình huống khoa học vô pháp giải thích này nên giải quyết như thế nào?!
Chu béo phảng phất nghe được lời kêu gọi của Ôn Duyên, thời điểm bên trong thùng xe không khí an tĩnh đến quỷ dị, Chu béo phần phật kéo cửa xe ra một chút, hắn liếc mắt nhìn Tạ Sâm một cái, lại nhìn thoáng qua Ôn Duyên, lập tức sắc mặt nghiêm túc mà nói với mọi người, “Các người cách xa Sâm tử một chút, bằng không có chuyện gì xảy ra cũng đừng trách tôi không nhắc nhở.”
Chu béo bỗng nhiên lên tiếng, làm tất cả mọi người phát ngốc, nhưng mà Ngô Mộng rốt cuộc vẫn thu hồi tay lại. Biểu tình nghiêm túc của Chu béo, làm nàng căn bản nhấc không nổi dũng khí đi thăm dò một chút, cho nên vẫn là theo bản năng mà rụt trở về, nàng còn không muốn ngay lúc này xảy ra chuyện……
Chu béo không để ý đến sắc mặt mọi người, hắn đi theo phía sau Hình Nhị, hai người đến trước mặt Tạ Sâm, Chu béo vui tươi hớn hở mà duỗi tay lay lay trước mặt Tạ Sâm, “Sâm Tử, biết tôi là ai không?”
Tạ Sâm cau mày nhìn hắn một cái, một cái tát chụp bay tay hắn, bộ dáng nói rõ hắn không muốn phản ứng lại.
Chu béo cũng không giận, nhưng Hình Nhị bên cạnh, vừa quan sát Tạ Sâm vừa tấm tắc bảo lạ nói, “Ai, không nghĩ lời đồn đãi cư nhiên là thật…… Trách không được……”
Hình Nhị thấy Chu béo hơi hơi hạ mi, lập tức dừng miệng, mà Chu béo hướng mọi người phẩy phẩy tay, hơi có chút cảm thán nói: “Sâm tử lúc còn nhỏ nhà nghèo, có một lần phát sốt cháy hỏng đầu. Vốn dĩ cho rằng không có việc gì, kết quả mỗi năm đều có thời điểm như vậy, đều phát bệnh lại một lần, thời điểm hắn phát bệnh ai cũng không quen biết, có thể nói là lục thân không nhận. Thời đại học, mấy anh em trong phòng ngủ chúng tôi đều biết chuyện này. Tôi cũng vì chuyện này mà mới thân quen với hắn. Bởi vì dịp này mỗi năm. chúng tôi đều thuê cho hắn phòng ở, sau đó thay phiên đi đưa cơm cho hắn, chỉ là đưa, ai cũng không dám chạm vào hắn. Sâm tử trong khoảng thời gian này tính tình sẽ trở nên đặc biệt không tốt, nếu các người không tin tôi, còn muốn đi thử, cũng đừng trách tôi không có nhắc nhở qua, thiếu cánh tay gãy chân, thật sự đừng tìm tôi nói lí lẽ a, tôi quản không được việc này, bệnh viện hiện tại cũng không mở cửa đâu.”
Ngô Mộng nghe được Chu béo nói như vậy, lập tức hoàn toàn trầm mặc. Nàng nguyên bản cho rằng, Tạ Sâm là một người tuyệt vời đến không thể tốt hơn, rốt cuộc bất luận là bề ngoài hay bên trong, bộ dáng Tạ Sâm biểu hiện ra ngoài, đều hấp dẫn nàng. Nàng căn bản vô pháp không có cách nào không đem ánh mắt dừng trên người Tạ Sâm, bất luận là ở chỗ nào cũng thu hút sự chú ý người khác.
Nguyên bản nàng cho rằng, cử chỉ ưu nhã như thế, nam nhân tính tình ôn như vậy, gia thế cho dù không hiển hách, cũng nhất định không phải gia đình bình thường. Rốt cuộc Tạ Sâm cho người khác cảm giác không giống người, không phải người bình thường, tất nhiên cũng không có giáo dục của gia đình bình thường, nhưng mập mạp kia vừa rồi nói, Tạ Sâm khi còn nhỏ, cư nhiên bởi vì trong nhà nghèo, mà cháy hỏng đầu?!
(Jeje: Lạy chụy mạt thế tới nơi rồi nhà giàu nhà nghèo còn phân chia gì nữa =_=”)Ngô Mộng rũ mắt ổn định lòng mình, tuy nói hiện tại là mạt thế, rất nhiều điều kiện trước kia không cần suy xét, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng Tạ Sâm là một nam nhân ưu tú ở mọi phương diện, nhưng nếu chỉ ở một mình với hắn, thời điểm phát sinh vấn đề nên làm gì bây giờ? Không có cha mẹ giúp đỡ, độc lập một người, tại mạt thế, khả năng sống qua được mấy ngày lành sao…… Rốt cuộc bọn họ chính là muốn vào khu an toàn a.
Mấy ngày nay nàng vẫn luôn chuẩn bị để tiến vào khu an toàn, những người khác nàng không hiểu được, nhưng nàng vẫn luôn cho rằng, Tạ Sâm sở dĩ chưa bao giờ biểu hiện quá nôn nóng, là bởi vì hắn không cần lo lắng cho cha mẹ hắn! Nhưng hiện giờ xem ra, là nàng suy nghĩ nhiều quá?! Chỉ là chuyện từ trước đến nay là như thế nào, nàng tại sao không suy xét hỏi thăm qua một chút những việc này? Gia đình nghèo từ nhỏ, đến phát sốt cũng không có tiền trị liệu…… Tạ Sâm sở dĩ không lo lắng, có thể hay không là bởi vì cha mẹ hắn, khả năng căn bản là không còn nữa? Nàng nếu thật sự cùng Tạ Sâm ở bên nhau, mạt thế gặp phải vấn đề, nhất định so với trước kia càng thêm tàn khốc, lúc đó nàng……
“Ai, muội tử, cô không sao chứ?”
Ngô Mộng bỏ qua cái đỡ tay của Chu béo, sắc mặt trắng bệch lắc lắc đầu hướng sofa bên cạnh đi tới, Ôn Duyên liếc mắt nhìn nàng một cái, đoạn này trong sách căn bản không có miêu tả, chỉ là Ngô Mộng nghĩ cái gì, hắn tuy rằng không nhìn thấu, cũng có thể đoán ra một vài cái.
Bất quá như vậy cũng tốt, nghĩ đến Tạ Sâm đang trong thời kỳ phát tác, tinh thần quấy nhiễu bọn họ tạm thời bị đình chỉ đi? Nhưng hắn thực xác định Tạ Sâm sẽ không thích nàng, tuy rằng không có chứng cứ gì thuyết minh, nhưng hắn biết vậy. Cho nên đau dài không bằng đau ngắn, ở thời điểm còn chưa lún sâu nên rút ra, đối với nàng cũng là chuyện tốt.
Chỉ là đến bây giờ hắn cũng rốt cuộc xem như minh bạch, tác giả vì cái gì xen kẽ các loại thị giác, lại không dùng góc độ Tạ Sâm đi viết, trừ bỏ bại lộ tính cách thật của nam chính, còn bởi vì đoạn ngắn nam chính “mất trí nhớ”, chuyện xưa trong sách căn bản không có viết! Ở đoạn thời gian này, cốt truyện đều viết về nhân vật trong khu an toàn! Sau đó nói vài câu nhảy đến nửa tháng sau! Trong nửa tháng những người này xảy ra chuyện gì, hắn hoàn toàn không biết!
Chỉ là lúc này nói cũng không thông a, nghe Chu béo miêu tả, Tạ Sâm hẳn là đúng giờ phát tác mới đúng, chỉ là trong nguyên tác, ở ngay lúc này người bên cạnh Tạ Sâm căn bản đều không biết nội tình, càng không có người có thể chiếu cố hắn, hắn như thế nào cùng những người này, cùng nhau bình yên vượt qua nửa tháng? Từ từ……
Từ từ! Chẳng lẽ nói, cùng với nữ nhân “nửa đường cứu được” kia có quan hệ……?
【 “Nàng đi lúc nào?” Ngô Mộng cau mày mắt nhìn tờ giấy trong xe, hướng người chung quanh hỏi.
Hình Nhị nhún vai, “Chúng ta nào biết, cô nhăn mày cái gì, chẳng lẽ nàng đi rồi, cô không cao hứng?”
Ngô Mộng trong lòng hừ lạnh một tiếng, trên mặt lại tỏ vẻ không có gì, nàng ta đi rồi, nàng đương nhiên cao hứng!
Lần trước đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, nguyên bản là muốn tới lấy vật tư, ai biết nữ nhân kia trong lúc lê hoa đái vũ (*) liền chạy ra, ôm cánh tay Tạ Sâm không bỏ! Mấy ngày nay Tạ Sâm cả người đều tản ra một cỗ áp lực, đến nàng cũng không dám đáp lời Tạ Sâm, kết quả nữ nhân kia, cư nhiên đi lên ôm cánh tay Tạ Sâm không bỏ!
(*) Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm khi khóc của người con gái.
Nguyên bản nàng cảm giác Tạ Sâm cũng muốn tức giận, không biết như thế nào, giây sau Tạ Sâm liền té xỉu! Tất cả mọi người cảm thấy là mấy ngày nay lên đường không nghỉ ngơi tốt, Tạ Sâm là mệt muốn chết rồi. Bọn họ không nghĩ đến việc mang nữ nhân kia, nhưng nàng nói cửa hàng tiện lợi này là cha nàng mở, tất cả đồ vật bên trong đều có thể cho bọn hắn, chỉ khẩn cầu bọn họ mang nàng một chặng đường là được.
Hình Đại thấy nàng nói chân thành lại đáng thương, liền đồng ý, dù sao bọn họ hai chiếc xe lại ngồi thêm một nữ nhân cũng không chật, chỉ mang theo thì thôi, nàng còn nói Tạ Sâm lớn lên giống anh trai nàng! Càng làm cho nàng tức giận là, Tạ Sâm tỉnh lại lúc sau cư nhiên cũng không có tỏ vẻ gì! Nàng kêu hắn “Sâm ca ca” hắn cư nhiên cũng dùng ánh mắt đáp lại?! Đây đến cùng là cái gì?! May là chưa đến khu an toàn nàng đã xuống xe! Bằng không nàng thật sự vô pháp cam đoan chính mình sẽ làm ra cái gì!! 】
Ôn Duyên cau mày hồi ức miêu tả về nữ nhân kia trong 《 Mạt thế thánh quang 》, nhưng tác giả căn bản không chính diện viết, chỉ thông qua đối thoại của Ngô Mộng và Hình Nhị tỏ vẻ tồn tại của nữ nhân này một chút. Thời điểm xem lúc ấy, kỳ thật căn bản chỉ cảm thấy là nữ phụ râu ria. Tuy rằng thoạt nhìn, bộ dáng có chút làm tình cùng nam chính, nhưng hiện tại xem ra, không đơn giản là tâm tình nữ nhi, tác dụng nữ nhân này, không thể nói không lớn a……
Ôn Duyên ngưng thần tự hỏi, cũng không có chú ý tới cái bóng trên đỉnh đầu rơi xuống một chút, hắn bỗng dưng cảm thụ được hai má mình lạnh lẽo, thời điểm phản ứng lại đã thấy Tạ Sâm sờ mặt hắn, cũng đã không còn kịp rồi. Tạ Sâm nhìn hắn ánh mắt cùng dĩ vãng bất luận gì một thời khác cũng đều không giống nhau, đó là một loại hết sức ôn nhu cùng ấm áp, Ôn Duyên trong lúc nhất thời đều ngây ngẩn cả người, thế nhưng cũng đã quên giãy giụa. Cứ như vậy ở trong sự chú ý của mọi người, Tạ Sâm tốc độ cực nhanh mà, hôn mũi Ôn Duyên một cái.
Toàn bộ thùng xe hoàn toàn an tĩnh, Ôn Duyên chỉ cảm thấy so với bàn tay lạnh lẽo của Tạ Sâm, mặt mình đều nóng đỏ lên! Hắn dưới tình thế cấp bách cầm hai tay Tạ Sâm túm xuống lại không có kết quả, Tạ Sâm rõ ràng thoạt nhìn không dùng sức gì, nhưng hắn, chính là bẻ bất động đối phương.
P/s của editor: Tổng kết một câu, lúc bình thường anh ôn nhu với mọi người thì “nạnh nùng” với bạn Duyên, đến khi anh lên cơn với cả thế giới mới đối xử tốt với bạn ấy một chút =]]]