“Vừa rồi là ai? Moke đâu rồi, không phải là anh ta đi cùng anh sao? Còn có, vì sao tín hiệu định vị của anh lại không thấy?” Hiện tại đầy đầu Mộ Hi đều là vấn đề.
Mộ không trả lời, mang theo hắn rời xa góc đường, dọc theo bóng râm lặng yên không một tiếng động vào một căn phòng bình thường.
“Ở đây đều là hấp huyết quỷ.” Mộ tránh quan tài trong phòng khách ra, lên lầu ba, nghiễm nhiên là một bộ hình dạng hết sức quen thuộc.
“Ừ, em cũng đoán vậy.” Mộ Hi nắm thật chặt cổ áo hắn. Có Mộ bên cạnh, cũng không cảm thấy âm trầm đáng sợ nữa.
“Chỗ ban nãy là của hấp huyết quỷ thuộc Ma đảng, tên là Giảo Nữ. Tất cả ở đây đều do ả tạo thành.” Mộ kiên nhẫn giải thích, “Moke trà trộn vào, dò xét được không ít tình hình.”
“Làm sao mà anh lại không đi cùng anh ta?” Nói đến tài xế chậm hiểu kia, Mộ Hi vẫn rất có hảo cảm.
“Hai người đều bại lộ thì phiền phức, nếu như hắn có chuyện thì anh có thể tiếp ứng hắn.” Mộ mới không nói cho cậu biết, thật ra chỉ là hắn không muốn bị quấn thành hình bánh chưng thôi.
“Vừa nãy cũng là hấp huyết quỷ, Giảo Nữ đang làm một ít thí nghiệm cải biến thể chất hấp huyết quỷ.”
Con mẹ nó, vừa nghe qua đã thấy khẩu vị nặng rồi!
“Chờ một chút, lúc trước mọi người nói muốn tìm gì, không phải là thị tộc Ma đảng đúng không?”
“Chúng ta về trước đi, việc này Jarvis quen hơn so với anh.”
“Moke sẽ không có chuyện gì chứ?” Này, cứ như vậy bỏ lại một hài tử như thế thật sự có thể sao!
“Không sao.” Mộ bình tĩnh biểu thị, “Đầu của Giảo Nữ kia có chút không minh mẫn lắm, không nhận ra thủ hạ ai ra ai cả.”
“…”
“Nếu không gặp nguy hiểm thì sao anh không về trước liên lạc với chúng ta!” Nói một tiếng với Bách Lý cũng tốt mà!
“Trên bản đồ không có khu vực này.” Mộ nhỏ giọng nói.
“Vậy thì thế nào!” May là biến thành tiểu miêu cho nên thanh âm nhỏ không ít, nếu không trung khí mười phần như thế sẽ đánh thức hấp huyết quỷ cả con phố luôn!
“… Chỗ này không có tín hiệu điện thoại di động.” Mộ càng nhỏ giọng hơn.
Hình như Mộ Hi nghe được gì đó: Con mẹ nó, hẳn là tên này… không phân biệt được đường nhể!
“Cái nơi hoang vắng thế này!” Tuy rằng bố cục phòng ốc có chút quanh co, “Cư nhiên anh cũng không ra được, anh có một tí tác dụng được không!” Tiểu miêu phát điên, hắn lo lắng lo nghĩ gì gì đó, hoàn toàn là lãng phí biểu tình đúng không!
“…” Mộ rất ủy khuất.
Ỷ lại Google Map chuẩn xác đến ba thước, hấp huyết quỷ đúng là bị thương không dậy nổi luôn!
“Trở về sẽ thu thập anh!” Mộ Hi trèo lên đầu vai Mộ, lưu lại cho lão hấp huyết quỷ đáng thương một bóng lưng “chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”.
Đã đến chạng vạng 5 giờ mà Jarvis chưa đợi được Mộ Hi quay lại đang đón gió chảy nước mắt. Lớn không tìm thấy nhỏ cũng mất luôn, cuộc sống này không còn cách nào trôi qua nữa rồi!
Quản gia tiên sinh thương tâm lại chạy đi tìm Bách Lý cô nương cầu an ủi, cũng tiện thể trao đổi tình báo. Đến thời gian ước hẹn mà Mộ và Moke còn chưa quay về.
Bách Lý Sương liền bắt Lý Vi An trong quán trọ, cho đến lúc này Vi An tiểu thư vẫn vô tri vô giác ngủ.
Thật ra quản gia đại nhân hoàn toàn quá lo lắng thôi, chỉ là mặt trời lúc năm giờ vẫn còn mạnh quá cho nên Mộ Hi không muốn để Mộ đi ra ngoài bị nướng chết cháy mà thôi.
Nhưng mà chờ trời tối hoàn toàn thì hấp huyết quỷ trong thôn đều sẽ tỉnh dậy, đi ra ngoài cũng phải phí một phen sức lực, dù sao cũng là “vào dễ ra khó”. Vì vậy, trước khi mặt trời công công xuống núi, người ta thấy cảnh tượng một tiểu hắc miêu đang đuổi một tiểu biên bức chạy ra ngoài.
Phản ứng đầu tiên của lão đầu độc nhãn giữ cổng là: Ừm, biên bức bay dưới ánh mặt trời thì không phải là hấp huyết quỷ.
Phản ứng thứ hai: Tuổi trẻ thật tốt mà, bọn họ thật sự quá quá quá có sức sống!
Trên thực tế là Mộ chưa có bay xa liền rớt xuống, thân thể biên bức vốn yếu đuối, ánh mặt trời chiếu một cái như thế ngay cả người tro cốt cũng chịu không nổi.
May là mặt trời cũng chỉ giằng co một chút như thế liền xuống núi, Mộ Hi dương dương đắc ý ngậm lên tiểu biên bức chút nữa thì biến thành món da nướng giòn, bước đi nhẹ nhàng thí điên thí điên đi tìm Jarvis.
Di, hình như có chút mùi lông chim cháy khét nha~
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lại thêm một chương băng phôi nữa… Trong nháy mắt tiểu miêu phát uy thật nữ vương, ha ha, bi kịch biên bức Mộ bị vợ ghét bỏ… Không nói nhảm nữa… Nhìn truyện này càng ngày càng bò lên cao hơn trên Tân Tấn thật sự là vô cùng có động lực, cân nhắc lần sau sẽ viết một tiểu phiên ngoại phúc lợi về hấp huyết tiểu miêu ha ha, nhưng mà khẳng định mỗi ngày phải đăng hai chương chứ không tui sẽ bị giết chết đó – –
~*~
Câu “Cuộc sống này không còn cách nào trôi qua nữa rồi” [这日子没法过了] tìm bằng tiếng Trung có rất nhiều hình minh hoạ, đại khái nhất tóm gọn lại là: Cười chảy nước mắt + Lật bàn~