Hấp Huyết Quỷ Trong Ngăn Tủ

Chương 57

Dĩ nhiên là Mộ không nghe được lời thật lòng của Mộ Hi, hấp huyết quỷ bi kịch bị nhốt trong kết giới, bên trong u tối không nhìn rõ bên ngoài, trong lòng không khỏi có chút lo lắng.

Hấp huyết quỷ thuần công anh đúng là không đứng dậy nổi! Công tiêu chuẩn gì gì đó đều là dối trá!!!

“Hiếu khởi, vốn là ngạch không muốn tổn hại hắn, nếu con không cùng ngạch quay về, hừ hừ, ngạch sẽ biến ra chín mươi chín con quái vật đùa chết hắn!”

“…”

“Tử lão đầu, ông dám!” Mộ Hi nắm chặt nắm tay, mặt trướng đến đỏ bừng.

“Ngạch thế nào bổ kiền!” Lão nhân bị tức không nhẹ, “Mẹ con dạy con thế nào!” Cư nhiên đại nghịch bất đạo như thế.

Sắc mặt hấp huyết quỷ càng thêm tái nhợt, mơ hồ trên mặt bắt đầu chảy mồ hôi. Mộ Hi hoảng loạn lau mồ hôi cho hắn, lại hận hận trừng mắt một cái đám miêu yêu bất tri sở vị này.

“Hừ, ngạch sẽ chỉnh chết oa nhi này, hào hảo tích vợ không đi, dụ dỗ ngạch gia hiếu khởi!”

“…” Mộ nháy nháy mắt bị mồ hôi chảy lên, hư nhuyễn đứng lên.

“…”

“…”

“…”

Một nhà miêu yêu chín mệnh lắm lời chấn kinh rồi. Con mẹ nó, quá nghịch thiên, KO kết chín mươi chín cương thi rồi sao? [Di, hình như lẫn vào cái gì kỳ quái.]

“Mộ Mộ, anh không sao chứ?”

“Ừ. Không sao.” Mộ ôm hắn, nhìn nam nữ già trẻ chung quanh, gằn từng chữ nói:

“Em, ấy, là, của, tôi.”

“Không sai, con là của anh ấy, anh ấy cũng là của con!” Thoáng cái Mộ Hi như là có chỗ dựa vững chắc bắt đầu đáp lại, “Mọi người đến từ đâu về đến đó đi, thứ cho không tiễn xa được.”

“…”

“Hiếu khởi, con nên về thăm mẹ mình một chút.” Mắt thấy ép buộc không được ngoại công bắt đầu áp dụng thế tiến công nhu tình.

Nói thật, Mộ Hi cũng không có ấn tượng với mẹ mình cùng đám người thân thích này, nếu như đặt vào căn tiểu lý trong lòng hắn ước lượng, căn bản là Mộ nặng nhất.

Thế nhưng tiểu miêu bị thói quan của Mộ khiến cho nhẹ dạ lại thiện lương, chỉ sợ cả đời chết cũng đổi không được.

“Được rồi, để lại địa chỉ, khi nào thanh minh con sẽ đến bái lạy, đi thong thả không tiễn!”

“…” Đây chính là tiểu miêu yêu của thiện nương sao!

“Tiểu Thất, con đừng nóng giận, ông ngoại con cũng là… Thấy con sống tốt chúng ta cũng yên tâm, lúc rảnh thì về nhà thăm chút!” Bác thở dài, “Thật ra là bướng bỉnh như mẹ con vậy.”

“Tiểu Thất, con… không ai dạy con pháp thuật, con là một miêu yêu, rất khó sinh tồn được.” Bác cả quả nhiên là một người thành thật.

“Có ta bảo hộ em ấy suốt đời chu toàn.” Thể lực của Mộ đã khôi phục không sai biệt lắm, nhìn bọn họ lạnh lùng nói.

“Hiếu khởi, ngươi suy nghĩ một chút nữa…” Lão nhân nói bị bác ngăn lại, cô yên tâm nhìn thoáng qua hai người năm tay nhau, nói:

“Cứ thế đi, cha cũng đừng tính toán nữa, Tiểu Cửu biết Tiểu Thất nhà em ấy sống tốt thì cũng an lòng rồi.”

Jarvis vừa vặn bưng thức ăn tiến đến thấu hiểu trầm mặc trong phòng, quản gia xếp mấy cái bàn sát lại, để cho một đám người được ăn uống đại tiệc.

Sau khi bị tiễn khách thì lão gia tử vẫn rất không cam lòng, liều mạng khen tiểu miêu sát vách mềm mại cỡ nào thơm tho cỡ nào.

Rất ít khi tính tình Mộ dao động lớn như vậy, tuy rằng đây là thân nhân của Mộ Hi, ngay từ đầu hắn muốn thiện đãi bọn họ, nhưng bọn họ lại khuyên bảo Mộ Hi rời khỏi hắn!

Hắn rất sợ Mộ Hi sẽ dao động, dù sao huyết thống thân tình là một loại gì đó rất thần kỳ.

Tựa hồ là nhìn ra tâm tình hấp huyết quỷ sa sút, Mộ Hi chủ động cầm tay hắn, suy nghĩ một chút lại buông, đổi lại là ôm vòng qua hông hắn.

Không thể không nói kể từ sau lúc phát xuân, thân thể Mộ Hi cũng bắt đầu cao thêm, rõ là thật đáng mừng~

“Mộ Mộ, anh đang tức giận à?” Mộ Hi cười cười cọ mặt hắn.

“Không.” Hấp huyết quỷ bị nhìn thấu nhẹ nhàng xoay mặt mình qua, đường cong trên mặt trở nên nhu hòa.

“Thật ra bọn họ đến cũng làm em nhìn rõ một việc.”

“Hửm?”

“Mộ Mộ, em yêu anh.”

Trước kia chỉ cho là thói quan không muốn mất hắn, liền nguyện ý thử làm một người yêu hợp cách. Bây giờ lại nghĩ, nam nhân này, thật ra đã sớm khắc sâu vào máu thịt mình!

“Mộ Mộ em yêu anh.” Tiểu miêu hôn bờ môi vẫn cứ mím chặt theo thói quen của Mộ, nói lần nữa.

Hấp huyết quỷ tiên sinh xấu hổ.

~*~
Bình Luận (0)
Comment