[Harry Poter X Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh

Chương 20

Harry, Nagini, còn có đôi vợ chồng Muggle tốt bụng, ở chung với họ một thời gian, Voldemort có một loại cảm giác kỳ diệu, phần hắn khuyết thuyết trong đời đã tìm trở về, như đồng hồ bị rỉ sắt ăn mòn, thay linh kiện mới, lại chuyển động đều đều.

Hắn như thế, Harry cũng như thế.

Nhưng, hạnh phúc tràn đầy khiến bọn hắn thiếu chút nữa quên: Thứ không muốn mất đi rồi đến lúc sẽ mất đi, thường thường là, chuyện trong nháy mắt.

Không lâu sau sinh nhật 11 tuổi của hai người, đôi vợ chồng già Steven kỷ niệm 53 năm ngày kết hôn, rồi bọn họ rời nhân thế.

Ngày này 8 năm trước, đôi vợ chồng gia thu dưỡng Harry và Voldemort, mang đến cho hai người gia đình ấm áp; ngày này 8 năm sau, bọn họ nắm tay rời đi.

Sự thật, đầu năm1938, sau sinh nhật 11 tuổi của Harry và Voldemort không lâu, sức khỏe của phu nhân Steven không tốt lắm, thường xuyên ho khan, ngất xỉu mấy lần, đến bệnh viện cũng không tìm ra nguyên nhân, kỳ thật không cần bác sĩ nói, bọn họ đều biết, tuổi của bà quá lớn, giống như một bộ máy móc hoạt động nhiều năm, vận hành khó khăn, mà tình huống này, chỉ chờ lúc ngừng mà thôi.

Những ngày tiếp theo, thân thể phu nhân Steven càng ngày càng kém, nhưng mặt của bà không lộ ra chút cảm xúc chán nản nào, bà vẫn như thường ôm Voldemort và Harry rời giường mỗi sớm, chuẩn bị các món ăn ngon, thân mật tựa vào chồng nói chuyện phiếm, hôn chúc ngủ ngon Voldemort và Harry mỗi đêm.

Nhưng, cái ôm của bà càng ngày càng chặt, như bắt lấy những thời gian cuối cùng, biến một khắc này thành vĩnh hằng.

Tối kỉ niệm ngày kết hôn, tinh thần của bà rất tốt, sắc mặt hồng nhuận, như người trẻ tuổi tản ra hào quang động lòng người, bà thâm tình ôm lấy chồng, thậm chí còn uống một ly rượu vang, tựa hồ ngài Steven cũng có chút hy vọng, trên mặt bất giác nở nụ cười an tâm.

Harry và Voldemort đều hiểu được, kia chẳng qua là hồi quang phản chiếu, có lẽ, bà cố ý chống đỡ đến ngày này, cùng chồng nhớ về cuộc sống hôn nhân, gia đình có hắn và cậu, bà muốn một khung cảnh hoàn mỹ cho giờ cuối cùng.

Tối đó, bà dọn dẹp chén đĩa xong, gọi Harry và Voldemort vào phòng mình, tay chân của bà đã bắt đầu run rẩy, chỉ có thể dựa vào giường, chồng của bà ngồi bên cạnh bà, nắm chặt tay bà, điều này khiến phu nhân Steven cảm thấy vô cùng an tâm.

“Harry, Tom, các con thân yêu của ta.” Phu nhân Steven nhìn hai cậu bé tuấn tú đứng cạnh giường, trong lòng dâng lên trìu mến, “Tám năm qua, không ngày nào ta không cảm tạ thượng đế, bởi vì ngài đã tặng các con cho ta, cho hai lão già chúng ta một chút an ủi cuối cùng.”

“Không.” Harry bước lên, cầm chặt tay phu nhân Steven, đôi mắt xanh lá ngập nước, “Nên cảm tạ mới là chúng con mới đúng, bà Steven, con—”

“Đứa nhỏ ngoan.” Phu nhân Steven cắt lời Harry, bà mỉm cười giơ tay xoa đầu cậu, “Chuyện này chúng ta đã nói vô số lần, chỉ sợ tranh luận một đêm cũng không có kết quả, chúng ta cùng cảm tạ thượng đế, mọi việc đều do ngài an bài.”

“Tuổi của ta đã quá lớn.” Phu nhân Steven ngẩng đầu nhìn về phía Voldemort, ánh mắt ôn hòa như mặt trời sáng lạng rơi trên người hắn, “Ta biết, các con không phải hai đứa trẻ bình thường, ta không nói đến pháp thuật thần kì kia, biết không? Đứa nhỏ, có đôi khi ta cảm giác các con cơ trí như người trưởng thành.”

“Bà Steven.” Thân thể Harry chấn động, cậu ngẩng đầu lên, không thể tưởng tượng nổi nhìn phu nhân Steven, trong ánh mắt có chút bối rối.

“Đừng lo lắng, đứa nhỏ của ta.” Phu nhân Steven cười lên, “Dù thế nào, các con là những đứa nhỏ chúng ta yêu thương nhất, thông minh, độc lập hơn bất kì đứa nhỏ nào, ta không biết trước kia các con đã trải qua chuyện gì, nhưng 8 năm nay các con mang đến cho chúng ta niềm vui, như vậy đã đủ,.”

Đúng vậy, đã đủ, phải không? Phu nhân Steven nghiêng đầu nhìn chồng, ngài Steven nở nụ cười đồng ý, đúng vậy, dù hai đứa nhỏ này có sức mạnh thần kì, dù hai đứa nhỏ này khác biệt với mọi người thế nào, dù hai đứa nhỏ này đã trải qua những gì trong quá khứ, chúng — vĩnh viễn là đứa nhỏ của chúng ta.

“Nhưng có một điều, ta muốn nói cho các con.” Phu nhân Steven vừa nói vừa nhẹ nhàng dịch thân thể, có vẻ gối tựa sau lưng không thực thoải mái, vì thế ngài Steven đỡ bà tựa vào vai mình, phu nhân Steven đột nhiên cười rộ, nếp nhăn nơi khóe mắt đan vào nhau, như dệt nên một đường hạnh phúc.

“Các con vô cùng xuất sắc, thậm chí không cần đến trường cũng đọc hiểu sách, đặc biệt là con, Tom, phải biết rằng, có những sách con đọc chúng ta cũng không thể hiểu.” Phu nhân Steven nhìn Voldemort đang im lặng, ánh mắt trở nên ôn nhu, “Con luôn như vậy, trầm ổn mà yên tĩnh, trừ Harry, giống như không có chuyện gì có thể khiến con quan tâm, nhưng ta biết, con là đứa nhỏ tốt.”

“Nhưng con quá mức xuất sắc.” Phu nhân Steven nhìn chăm chú Voldemort khẽ kinh ngạc, tiếp tục nói, “Đương nhiên, đây không phải khuyết điểm, nhưng, người quá mức xuất sắc thường xem nhẹ một số chuyện, một số chuyện vô cùng quan trọng.”

“Quá mức theo đuổi kết quả, chỉ biết xem nhẹ quá trình.”

“Mọi người, mọi chuyện đều không tồn tại vĩnh viễn, lại càng không dừng lại một chỗ, cho nên lúc con nghĩ đến, chúng nó thường không thấy, nắm chắc hiện tại, là lời khuyên ta dành cho con, đứa nhỏ.”

“Còn có, vĩnh viễn đừng oán hận.” Phu nhân Steven vẫy tay, ý bảo Voldemort đến bên cạnh bà, bà dùng một tay bắt lấy Harry, một tay bắt lấy Voldemort, “Nếu có gặp khó khắn, đó là vì hạnh phúc gấp bội sau này, cho nên, trong lòng phải luôn hạnh phúc, đừng để bóng tối bao phủ tâm mình.”

“Cuối cùng, các con phải nhớ kỹ.” Phu nhân Steven đặt tay hai người vào nhau, ánh mắt vui vẻ, “Dù gặp chuyện gì, đừng buông tay nhau ra.”

Nói xong những lời này, phu nhân Steven trở nên mỏi mệt, tay nắm chặt tay hai người chậm rãi thả lỏng, Harry và Voldemort liếc nhau, yên lặng rời khỏi phòng, để thời gian cuối cùng cho đôi vợ chồng.

Một đêm vô sự.

Thẳng đến sáng hôm sau, hai người lại đẩy cánh cửa kia ra, mới phát hiện, đôi vợ chồng già đã rời xa, bọn họ ôm lấy nhau, trên giường còn độ ấm nhàn nhạt; đầu bọn họ kề sát, tóc bạc đan xem; tay bọn họ đan chặt, tựa hồ đến cuối cùng của thế giới cũng không tách ra.

Trên tủ đầu giường có một mảnh giấy, là lưu lại cho hai người, mặt trên chỉ có một câu:

Năm mươi năm trước thượng đế ban hạnh phúc cho ta, hôm nay ta mang hạnh phúc này mà đi, đừng nhớ đừng buồn.

“Đừng nhớ…… Đừng buồn……” Harry thì thào lặp lại, đây là hy vọng cuối cùng của hai lão nhân, điều này sao cậu làm được?

Sao có thể không nhớ, không buồn? Bọn họ, bọn họ là thân nhân a.

Harry ném lại tờ giấy rồi chạy đi, cậu phải rời khỏi đây, lúc qua cửa cậu thoáng nhìn lại hai lão nhân, bọn họ đang mỉm cười, cái chết đối bọn họ mà nói, không phải thực đau khổ.

Voldemort kinh ngạc nhìn bóng lưng Harry, không đuổi theo mà bước tới giường, thật cẩn thận nhìn nụ cười cuối cùng của hai lão nhân, nhặt tờ giấy kia lên, hắn chợt có cảm giác, đây là đang muốn nói với hắn điều gì sao?

“Dù gặp chuyện gì, đừng buông tay nhau ra.” Lời của phu nhân Steven vang lên bên tai hắn, đột nhiên hắn mỉm cười, tạo thành độ cung mềm mại đến cực điểm.

Dù không nói, ta tuyệt đối cũng không buông ra.

Xoay người, hắn bước nhanh rời đi, cước bộ lại không tiếng động, như không muốn quấy nhiễu hai lão nhân đang ngủ say, khoảnh khắc bước qua cửa, ánh mắt trời xuyên thấu qua bức màn hắt lên khuôn mặt già nua, có lẽ là ảo giác, khóe miệng bọn họ khẽ cong lên, mỉm cười.

Đi theo cảm giác của tâm, Voldemort về tới phòng ngủ, Nagini liền chào đón: “Chủ nhân, ngài làm sao vậy? Harry đại nhân cũng không tốt.”

Voldemort không trả lời nó, chỉ nhìn chăm chú thân ảnh gầy yếu ngoài ban công, Harry đang ngồi trên lan can, đầu ngẩng cao, ánh mặt trời bao phủ, mờ ảo, khiến Voldemort nhất thời thấy không rõ.

Nhanh chóng tiến lên, đến phía sau Harry, Voldemort vươn hai tay ôm chặt cậu vào lòng, ai cũng không thể đoạt đi, trân bảo của hắn.

“Voldy, ta nghĩ ngửa đầu sẽ không rơi lệ, nhưng nước mắt vẫn chảy, làm sao bây giờ?”

Voldemort giác được, nước mắt Harry rơi xuống nóng bỏng, khiến hắn đau lòng.

“Vậy thỏa sức khóc đi.” Voldemort đặt bàn tay lên trái tim Harry, “Một lần, sau đó, đừng nhớ, đừng buồn.”

Harry nhìn tay Voldemort đặt ở trái tim mình, cảm giác tâm lạnh như băng được rót vào một tia sáng ấm áp, cậu nhắm mắt lại, cúi đầu: “Voldy, sao chỉ đến lúc này, ta mới hối hận vì không biết quý trọng chứ?”

“Không, ngươi đã làm đủ tốt.” Voldemort nhẹ nhàng tựa vào lưng Harry, nhỏ giọng nói, thanh âm trầm thấp động lòng người xoa dịu vết thương trong lòng cậu, “Đến cuối cùng bọn họ đều cười, đây là chứng minh.”

“Voldy.” Nghe xong lời Voldemort, Harry nghẹn ngào một tiếng, nước mắt lại rơi xuống, “Ta—-”

Harry không nói hết, nhưng Voldemort hiểu cậu muốn nói gì.

Chúng ta chỉ có một cơ hội, cho nên nhất định phải biết quý trọng.

Yumi

Bình Luận (0)
Comment