[Harry Poter X Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh

Chương 25

“Các con, hài lòng với khung cảnh trước mắt chứ?”

Dumbledore vừa ý nhìn biểu hiện của hai cậu bé, Harry phấn chấn y như hắn nghĩ, mà tiểu Tom, ngoại trừ lạnh lùng xa cách lần đầu hắn thấy, thì cũng rất tò mò và chờ mong về thế giới pháp thuật, đúng không?

“Tốt lắm, tiếp theo chúng ta bắt đầu tham quan Hẻm Xéo.” Dumbledore cười vỗ vỗ vai hai cậu bé, “Hành trình hôm nay của chúng ta cần tiền, đầu tiên chúng ta tới Gringotts.”

Ngân hàng phù thủy Gringotts, ngoài Hogwarts thì nó là nơi an toàn nhất trên thế giới. Voldemort ngậm ngùi, đời trước, vàng bạc của hắn lấp đầy mười mấy kho, mà giờ phút này, hắn không xu dính túi, nhưng hắn còn sống, hơn nữa, hắn không còn cô độc.

Tình cảnh của Harry chẳng kém hắn bao nhiêu, đời trước sở hữu tiền tại của gia tộc Potter, mà hiện tại, trừ một số tài sản ông bà Steven lưu lại, cái gì cũng không có, nhưng cậu không còn cô độc.

Theo hướng dẫn của yêu tinh, Harry và Voldemort khai báo kho tài sản ở Gringotts, hơn nữa được Dumbledore giúp đỡ đổi Gallons để mua một số vật dụng học tập.

Tiếp theo là mua áo chùng và sách, Dumbledore đưa họ tới tiệm áo chùng của Madam Malkin, sau đó tự mình đi mua sách cho họ, xem ra hắn không muốn lỡ cơ hội xem hai người chọn đũa phép, chẳng qua Voldemort và Harry đã sớm đoán được, nên không bối rối.

Nhưng, đũa phép anh em, đều dùng lông phượng hoàng Fawkes, biết điều này, không rõ lão ong mật sẽ có vẻ mặt gì?

Voldemort ác ý thầm nghĩ, xem ánh mắt lão ong mật nhìn bọn họ, hẳn muốn bọn họ trở thành học sinh đáng tin của lão, hy vọng của thế giới pháp thuật?

Nếu thế, chắc chắn lão hồ ly đó sẽ thất vọng.

Tựa hồ cảm giác được Voldemort tản mát hơi thở lạnh lùng, chiếc thước dây đang chiếm tiện nghi trên người hắn đột nhiên run lên, thành thật lui xuống, chớp mắt lại quấn lấy Harry, như chiếc thước dây kia, giở trò với cậu.

“Nôn nôn…… Voldy……” Harry cười tới mức chảy nước mắt, cậu liều mạng kéo thước dây khỏi người mình, đôi mắt xanh lá mở to hướng Voldemort cầu cứu.

Hừ, đáng đời, Voldemort hừ lạnh một tiếng, hắn vẫn không quên sai lầm hôm nay của con sư tử ngu ngốc, đang chuẩn bị quay đầu, lại thấy tay Harry không kéo nổi, hai chiếc thước dây muốn chui vào quần áo cậu, thực chướng mắt.

Voldemort nhíu mày, lạnh lùng nhìn hai chiếc thước dây, cảm nhận được ánh mắt rét lạnh, hai chiếc thước dây ngừng động tác, cuộn thành một đoàn không dám nhúc nhích.

“Cút cho ta.” Môi Voldemort khẽ mở, phát ra một tiếng rất nhỏ lại sát thương mười phần.

Vì thế, phu nhân Malkin đang chú tâm chọn vải cho hai cậu bé, thực kinh ngạc thấy hai chiếc thước dây chạy đến bên chân bà, co ro.

Đối mặt với tầm mắt nghi hoặc của phu nhân Malkin, Voldemort nhún vai, mà Harry bên cạnh hắn thì hai mắt ngập nước, phu nhân Malkin lập tức hiểu rõ, hung hăng trừng hai chiếc thước dây của mình, bình thường thích trêu người, giờ khiến cậu bé kia khóc rồi kìa. Hai chiếc thước dây ôm nhau, cố gắng thu nhỏ.

Bởi vậy không thấy Voldemort hung hăng gõ đầu Harry, kèm theo một câu: “Thật là con sên vô dụng.”

Mà lúc này, Dumbledore tiến đến, thấy thảm trạng của Harry, đồng thời thấy lũ thước dây cuộn lại với nhau, không nghi ngờ là dấu hiệu nhận tội, vì thế, thước dây đáng thương của chúng ta được ánh mắt lạnh lùng tẩy rửa lần nữa, tuy nửa tháng sau khôi phục khỏe mạnh, nhưng di chứng để lại, không dám giúp tân sinh Hogwarts đo đạc.

Đương nhiên, đây là chuyện về sau.

Hiện tại là, lão ong mật rút cuốn (Hogwarts một lịch sử) đưa cho Harry, xoa mái tóc hỗn độn nhưng mềm mại của cậu: “Tốt lắm, đứa nhỏ, đây là cho con.”

“Giáo sư tặng con sao? Giáo sư Dumbledore.” Harry kinh ngạc mở to mắt xanh, bởi vì không quen xưng hô giáo sư với Dumbledore mà vẻ mặt có chút ngập ngừng.

“Đúng vậy, đứa nhỏ.” Dumbledore chớp chớp mắt với cậu, có chút giảo hoạt cười nói, “Hiện tại, chúng ta đi lựa chọn thú cưng và đũa phép nhé.”

“Thú cưng?” Nhắc tới thú cưng, Harry không khỏi nhớ tới Hedwig nhà mình, con cú tuyết trắng ở cùng cậu bảy năm, thông minh mà trung thành, nhưng cuối cùng lại rời cậu tới bên cạnh Merlin, “Không, con không cần thú cưng.”

Harry kìm nén, cố gắng không để nước mắt rơi xuống.

“Cái gì?” Dumbledore khẽ giật mình, rất ít gặp đứa nhỏ nào không hào hứng với thú cưng.

“Chúng cháu không cần, giáo sư Dumbledore.” Voldemort cầm tay Harry, ấm áp giúp cậu dần dần bình tĩnh, “Bởi vì chúng cháu không có đối tượng để gửi thư.”

“……” Dumbledore đột nhiên nhớ tới, hai cậu bé này đã không còn thân nhân, hắn dừng một chút, lại đề nghị, “Thú cưng không chỉ có cú, có lẽ các con nên đi xem một chút.”

“Không, con thực không cần, cám ơn thầy, giáo sư Dumbledore.” Harry ngẩng đầu, lại cự tuyệt đề nghị của Dumbledore.

Dumbledore dễ dàng nhìn ra đau xót lóe lên trong mắt Harry, hắn làm đứa nhỏ này thương tâm ư?

“Được rồi, chúng ta đi chọn đũa phép nhé.” Dumbledore cầm quyển sách trên tay Harry, bỏ vào đống sách, thu nhỏ lại, nhét vào túi của cậu, thoải mái đề nghị, “Biết không? Lựa chọn đũa phép là khoảnh khắc quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi phù thủy.”

“Quan trọng nhất?” Harry thuận theo Dumbledore chuyển đề tài, bởi vì nghĩ đến Hedwig thật sự khiến cậu buồn.

“Đúng vậy.” Dumbledore chớp mắt, “Không phải phù thủy lựa chọn đũa phép, mà đũa phép lựa chọn phù thủy.”

“Đến tiệm của Ollivander, tiệm đũa phép tốt nhất Hẻm Xéo.”

Cũng là tiệm đũa phép duy nhất. Voldemort thầm nhạo báng, cước bộ lại không chậm, hắn tựa hồ cảm giác được, đũa phép kêu gọi.

Tiện đũa phép Ollivander vẫn giống hệt trong trí nhớ của Harry, tiệm vừa nhỏ vừa tồi tàn, qua tủ kính phai màu có thể thấy một đống đũa phép. Trên tấm biển trước tiệm là dòng chữ:

Ollivander, nhà chế tác đũa phép uy tín từ năm 382 Trước Công Nguyên.

Đẩy cửa, tiệm vẫn lộn xộn như vậy, ngoài chiếc ghế dựa dài trống trải, những nơi khác đều chất đũa phép tới trần nhà, mỗi một bước Harry vô cùng cẩn thận, sợ gây ra va chạm, Merlin trên cao, cậu không muốn đống đũa phép đè bẹp.

Ollivander đang cẩn thận lau chùi đũa phép của ông, tới khi ba người đến gần mới ngẩng đầu: “Oh, Dumbledore, đã lâu không gặp, nhìn cậu, tôi lại nhớ đến ngày cậu tới chọn đũa phép, khi đó cậu còn rất trẻ, đầu giống cây củ cải nâu, à, để tôi nghĩ, lúc ấy lựa chọn của cậu là –”

“Được rồi, Ollivander, lúc sau hẵng ôn chuyện? Hai cậu bé của chúng ta rất nóng lòng.” Dumbledore cắt ngang lời Ollivander, đẩy Harry và Voldemort tới trước mặt ông.

“Các cháu là song sinh?” Ollivander chống tay lên quầy, nhìn chăm chú hai người, đột nhiên hỏi một câu.

“Vâng, thưa ngài.” Harry nghiêng đầu nhìn Dumbledore, thấy hắn gật gật mới cẩn thận trả lời.

“Mặt rất giống, nhưng màu mắt khác nhau, thật sự là cặp song sinh kì diệu.” Ollivander tràn đầy hứng thú nói, sau đó lùi về phía sau cầm lấy thước đo, “Các cháu, ai trước.”

Harry và Voldemort nhìn nhau, Harry đứng dậy: “Cháu trước.”

“Cháu quen dùng tay nào?”

“Tay phải.”

Dựa theo trình tự, đo cánh tay, đo bàn tay, chiều cao, Harry còn chưa kịp thở, lập tức phải thử hết đũa phép này tới đũa phép khác, mà mấy đũa phép không thích hợp còn gây ra tiếng nổ, điều này khiến tâm linh tiểu Harry của chúng ta bị thương.

Rốt cục, sau một hồi thử hết ngăn tủ đũa phép đầu tiên, Harry thả đũa phép trong tay, cẩn thận đề nghị: “Ngài Ollivander, một khi chúng cháu là song sinh, vậy có đũa phép song sinh không?”

Hỏi không đủ cẩn thận, có lẽ sẽ gây nghi ngờ. Voldemort thầm nhíu mày, lại không phản đối cách làm của Harry, nếu tiếp tục như vậy, trời biết hắn còn phải ngồi xem bao lâu, hắn cũng có chút không kiên nhẫn.

“Đũa phép song sinh?” Ollivander buông đũa phép trong tay, cúi đầu suy tư, đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt hiện lên hưng phấn, “Oh, đúng vậy, cậu bé, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ?”

“Thực có sao? Đũa phép song sinh.” Harry thấy Ollivander lục lọi xung quanh, vì che dấu câu hỏi sơ hỏ vừa rồi, cậu cố gắng tỏ vẻ khó kích động.

“Đương nhiên.” Ollivander rút hai cái hộp màu đen, trên đó có khắc đồ họa màu đỏ, Harry liếc mắt liền nhận ra, đồ họa đó là phượng hoàng, đúng vậy, chính là chúng nó.

“Nhưng bình thường chúng ta gọi nó là đũa phép anh em.” Ollivander cẩn thận mở hai cái hộp, trái tim Harry muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, phải cố gắng lắm mới ức chế được vui vẻ và kích động, bạn già, rốt cục, gặp lại.

“Cậu bé kia, cháu cũng đến thử luôn?” Ollivander không lập tức để Harry thử đũa phép, ngược lại ý bảo Voldemort tiến đến, bắt đầu dùng thước đo đạc cho hắn.

“Kỳ diệu, thật sự rất kỳ diệu, cho tới bây giờ chưa từng có chuyện kỳ diệu như vậy.” Ollivander vừa đo vừa lẩm bẩm, không chỉ khiến Harry và Voldemort khó hiểu, mà còn khiến Dumbledore không quá thích Ollivander dông dài cũng phải chú ý.

“Ollivander, chuyện gì?”
Bình Luận (0)
Comment