[Harry Poter X Voldemort] Làm Bạn Mà Sinh

Chương 7

“Voldemort, ngươi — lần đầu tiên gọi tên ta.” Harry chớp chớp đôi mắt xanh lá, có vẻ bất ngờ, khóe miệng vô thức cong lên lại lộ ra cảm xúc chân thật của cậu.

“Ngu ngốc.” Tay Voldemort ôm Harry càng siết chặt, trước kia, mỗi lần nói chuyện với Harry hắn đều trào phúng, trong lời luôn thêm câu, “Nói chuyện với ngươi thực phiền toái, đừng quấy rầy ta”, nhưng kỳ thật, có lẽ chính hắn cũng không biết, nên nói chuyện với người từng là kẻ thù thế nào.

“Ừm.” Harry gật đầu, “Đúng vậy, đây mới cách người gọi ta, ngu ngốc, Gryffindor lỗ mãng, cứu thế chủ chết tiệt, tên nhóc……”

Voldemort híp mắt, xem ra, sư tử Gryffindor có tiềm chất chọc giận hắn.

“Voldemort, ta không sao, ngươi có thể buông ta ra không.” Harry nhìn thấy Voldemort nheo mắt lại, nuốt nuốt nước miếng, yếu ớt nói.

“Cái gì?” Voldemort rùng mình, nghi hoặc nhìn Harry nằm trong lòng, tên nhóc ngu ngốc này đỡ một viên đạn thay hắn, sao có thể không bị thương, đang an ủi hắn ư? Không, không có khả năng, Gryffindor không có phẩm đức như vậy.

“Ực, ngươi quên hả? Chúng ta có khế ước……” Harry thấy vẻ mặt của Voldemort, cả người run rẩy, Merlin a, cậu tình nguyện bị chúa tể hắc ám mắng chửi, cũng không muốn chúa tể “Ôn nhu” hiện giờ? Thật sự rất kinh khủng, chả lẽ cậu đang gặp ác mộng. (Tiểu Har, ta hiểu, ngươi là M, không bị S sẽ không vui vẻ.)

Voldemort cảm thấy sấm chớp ầm ầm bên tai. “Bị xem thường………………” Những lời này lặp đi lặp lại trong đầu hắn. Trí tuệ của hắn lại bị một Gryffindor xem thường, thật sự là…… Merlin chết tiệt. (Kỳ thật Tiểu Har không có ý này, cậu ấy chỉ đơn thuần nhắc nhở ngươi)

Hắn co rút khóe miệng, nhanh chóng thu hồi hai tay, đứng thẳng dậy, thuận tiện đá văng tên nhóc nào đó, nga, lần đầu tiên chúa tể hắc ám phát hiện mình có thiên phú bóng đá của Muggle.

“Đau.” Harry lảo đảo, đầu bị nổi một cục to, cậu ôm đầu lớn tiếng kêu rên, thẳng đến khi cậu ngẩng đầu nhìn Voldemort, phát hiện hắn cũng ôm đầu, vẻ mặt không tốt, nhịn không được mà cười to.

“Câm miệng, ngu ngốc.” Voldemort nghiêm mặt, nếu nói hắn tức giận với Harry, không bằng nói hắn giận chính mình, sao hắn lại quên hai người có khế ước, nếu tiểu quỷ ngu ngốc kia chết, hắn không thể còn lành lặn, hắn hoàn toàn quên chuyện này, quả thực không thể tin nổi, thật hiển nhiên, đây là lỗi của tên Muggle kia, vì ngồi chung xe với lão quá lâu. Chúa tể hắc ám không thể chấp nhận, từ khi nào Muggle có vũ khí khủng bố như thế, thật sự là— không thể tha thứ.

“Ngươi không quên chứ? Chúng ta có khế ước.” Harry xoa đầu, ngồi dựa vào thân cây, một tay che che ngực.

Mắt Voldemort tối sầm, không đáp, hỏi lại: “Không biết trong đầu ngươi chứa cái gì? Cũng do tinh thần dũng cảm của Gryffindor khiến não ngươi hỏng, ngươi nghĩ đứng chắn trước mặt ta là cứu ta sao?”

Harry hoàn toàn bỏ qua lời châm chọc của Voldemort, cậu cúi đầu cố sức xoa ngực, vừa rồi một phát súng kia không làm cậu đi gặp Merlin, nhưng hiện giờ ngực cậu còn khá đau: “Thế nhưng, chúng ta đâu xảy ra chuyện gì, đúng không?”

“Thế nhưng—”

“Dù sao, nếu ngươi chết, ta cũng chết. Như vậy, ngươi chắn trước hay ta chắn trước, có cái gì khác nhau?” Lần đầu tiên từ khi sinh ra Harry dám cắt ngang lời Voldemort, cậu nhún vai, vẻ mặt thoải mái, đôi mắt xanh phát sáng, “Hơn nữa, sự thật chứng minh, ta lựa chọn chính xác.”

“Xem ra, ngươi không đồng ý tinh thần Gryffindor cũng có lúc tốt.” Harry vươn tay sờ sờ trên cổ, lấy ra một sợi dây chuyền, mặt của nó hình thánh giá.

Thánh giá bằng gỗ bị viên đạn xuyên qua, Harry đắc ý giơ nó lên, như muốn nói với Voldemort, ý định vứt nó lúc trước là lựa chọn sai lầm.

Voldemort cũng không hối hận như Harry nghĩ, mà trào phúng cong khóe miệng, đến gần cậu, nhìn xuống: “Nói như vậy, ngươi thừa nhận thích thu thập thứ rác rưởi là tinh thần của Gryffindor.”

“Ta không nói như vậy.” Harry như con mèo nhỏ xù lông.

” Ngươi nói.” Giọng điệu của Voldemort mang theo thắng lợi.

“Không có.”

“Có.”

……

Tranh luận kéo dài thật lâu, đến khi Voldemort cũng mệt mỏi ngồi xuống, hai người tựa vào thân cây, đầu kề đầu, vai kề vai, sau đêm đó, bọn họ mới thân thiết ngồi bên nhau lần nữa, tâm trạng lại hoàn toàn khác, trong lòng hai người dường như tràn ngập vui vẻ.

“Kỳ thật, ta luôn nghĩ.” Yên lặng một hồi lâu, Harry chậm rãi mở miệng, cậu nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Voldemort, “Vì sao chúng ta phải đấu nhau ngươi chết ta sống chứ?”

“Ta biết.” Tựa hồ sợ hãi bị cắt ngang, Harry nói tiếp một hơi, “Ngươi luôn muốn phá bỏ khế ước giữa hai chúng ta, sau đó cùng ta quyết đấu.”

“Ta thừa nhận, ta cũng nghĩ đến chuyện này.” Harry cúi thấp đầu, “Lúc mới biết khế ước, ta cảm thấy hỗn loạn, vì ta không rõ đó là gì, ta bị thương, ngươi cũng sẽ bị thương, tuy độ nặng nhẹ không giống nhau, nhưng quả thật ảnh hưởng, mà càng không rõ ràng chính là, nếu ngươi chết, ta cũng chết đi, cho nên, ta rất bối rối.”

“Nhưng sau lại không như vậy.” Thanh âm của Harry đột nhiên tăng cao, như sợ hãi Voldemort không tin, cậu cẩn thận quan sát sắc mặt hắn, phát hiện không có gì bất thường mới tiếp tục nói, “Cùng sống với nhau nhiều năm, tuy quan hệ giữa chúng ta không tốt, được rồi, là rất xấu, nhưng có một điều chắc chắn, chúng ta là anh em ruột thịt, ý thức được điểm này, ta không phản cảm vì sự tồn tại tại của khế ước, vì nó cho ta một lý do, giúp ta không nghĩ đến chuyện giết ngươi.”

“Cho đến khi ngày đó qua đi, ta luôn tự hỏi, vì sao chúng ta phải tàn sát nhau, ngươi chết ta sống?” Nói tới đây, Harry ngừng lại, im lặng, như đang sắp xếp ngôn ngữ, như đang chờ đợi cái gì đó.

“A.” Voldemort đột nhiên cười lạnh, hắn cũng nghiêng đầu nhìn Harry, đôi mắt đỏ sậm đối diện với đôi mắt xanh lá, giao hòa lẫn nhau, “Ta không nghe nhầm chứ? Cậu bé cứu thể không muốn quyết đấu với chúa tể hắc ám? Nếu ta nhớ không lầm, câu nói cuối cùng ở kiếp trước của ngươi là ‘ta sẽ giết ngươi’.”

“Đúng vậy.” Harry nghiêm túc gật đầu, đôi mắt xanh lá không có một tia hài hước, “Hơn nữa ta cũng làm được.”

“A, đúng vậy, cậu bé cứu thế vĩ đại đã đánh bại chúa tể hắc ám như mong muốn của mọi người.” Voldemort gần sát khuôn mặt Harry, hung hăng trừng cậu, nghiến răng nghiến lợi nói.

“Nhưng, ngươi cũng giết ta mà?” Trong mắt Harry không có chút sợ hãi, cậu nhìn Voldemort, “Chúng ta đều giết chết đối phương, nên chúng ta mới cùng xuất hiện ở đây.”

“Cho nên?” Voldemort quay đầu đi, không nhìn Harry, “Ngươi muốn nói cái gì?”

“Ngươi nhìn ta.” Harry tới trước mặt Voldemort, kề sát, “Có cái gì khác?”

Voldemort không quen với sự tiếp xúc như vậy, hắn khẽ nghiêng đầu đi, ngoài miệng lại châm chọc: “Cái gì khác? Ngươi đang khoe mái tóc rối loạn? Hay tự luyến diện mạo của ngươi?”

“Ta không có ý này.” Harry thất bại cúi thấp đầu xuống, hít một hơi thật sâu, “Không có kính mắt, không có vết sẹo.”

“Thì sao?” Voldemort đẩy Harry ra, khóe miệng gợi lên nụ cười trào phúng, “Ngươi muốn nói diện mạo ngươi hoàn mỹ, hay muốn tạo mấy thứ đó trên mặt để thỏa mãn thưởng thức của Gryffindor?”

“Ta cũng không có ý này, sao ngươi vẫn không rõ chứ?” Tựa hồ bị chọc vào chỗ đau, Harry như mèo bị giẫm đuôi, nhảy dựng lên, kéo áo Voldemort, “Nhìn cho rõ ràng, tuy hiện giờ cơ thể ta có một phần linh hồn ngươi, nhưng không có kính mắt, không có vết sẹo, ta không phải Harry Potter, mà là Harry Riddle.”

Nói xong những lời này, chân Harry mềm nhũn, suy sụp ngồi xuống, như mất hết dũng khí, nhưng cậu hiểu được, thứ cậu mất đi không phải dũng khí, mà là cái khác. Kiếp trước, dù kỉ niệm vui hay buồn, đối với cậu đều vô cùng đáng quý, cậu vĩnh viễn không quên, sẽ chôn chặt nó dưới đáy lòng, nhưng cậu sớm hiểu được, quá khứ là quá khứ, điều cậu có thể làm bây giờ là dùng thân phận Harry Riddle mà sống, không phải ép buộc mà là hy vọng. Đúng, cậu hy vọng sống như vậy. Kiếp trước cậu quá vất vả, một khi Merlin cho cậu cuộc đời mới, không có kẻ thù, không có chiến tranh, không có âm mưu và lừa gạt, sao cậu không nắm chắc cơ hội, sống như mình muốn?

Kiếp này cậu Harry Riddle, không phải cậu bé cứu thế, vĩnh viễn không phải.

Từ lúc cậu hoài nghi vì sao mình và Voldemort phải quyết đấu, cậu luôn bối rối, cậu muốn lựa chọn, lại sợ hãi phải lựa chọn. Tới giờ, rốt cục cậu đã lựa chọn, như trút được gánh nặng, đồng thời thân thể cậu bị dao cắt đi một mảnh, chảy máu, nhưng cậu không sợ hãi, cũng không hối hận, cậu hiểu, chỉ có lấy đi thịt thối, miệng vết thương mới khép lại, mà cậu, cũng có thể bắt đầu cuộc sống mới.

Chết tiệt, thật sự quá đau.

Thẳng đến, một cái ôm ấm áp vỗ về cậu, khác với chủ nhân nó ngày thường, cái ôm này nhẹ nhàng như nắng xuân tháng ba, mang theo gió thoảng và ánh mặt trời, cùng hương thơm ngát, tiến sâu vào cơ thể Harry, che đi vết thương đang đổ máu của cậu, một ngày nào đó, sẽ khỏi hẳn.

Harry hít sâu một hơi, thả lỏng thân thể, chân chính dung nhập vào cái ôm này. Chủ nhân của cái ôm giật mình, do dự vươn tay, nhẹ nhàng vỗ về lưng hắn, từng chút, từng chút, ý thức Harry dần dần trở nên mê hồ, chìm vào giấc ngủ.

“Mẹ, mẹ.” Vô thức, cậu thì thào thành tiếng.

Mẹ— mẹ?

Voldemort ngửa đầu nhìn trời, sấm lại ầm ầm bên tai hắn. Điều này nhắc nhở chúng ta, ra khỏi nhà phải xem hoàng lịch.

Vì thế, Voldemort lại thức hiện động tác như lúc nãy, buông tay, đứng dậy, giơ chân, đá. Trúng bóng, Slytherin đã đá vào lưới, Slytherin vĩ đại.

“Ngô.” Harry hai tay ôm đầu, lăn lộn trên mặt đất, ý thức còn mơ hồ không đủ để giúp cậu nhận ra tình huống hiện tại.

Voldemort nhìn thấy Harry lăn lông lốc như mèo nhỏ, trong lòng không chút thông cảm, thầm nghĩ tiếp tục đá vài cái, dám gọi hắn là mẹ? Đáng chết, hắn không có chút hứng thú với tên cha ngu ngốc của cậu ta. (Uy,V đại, đây không phải trọng điểm.)

“Từ từ.” Voldemort mắt lạnh nhìn Harry, đột nhiên vẻ mặt biến đổi, đi lên trước kéo Harry, quan sát thánh giá trước ngực cậu, bị xuyên qua?

Vậy, viên đạn đâu?

Đáng chết, sao hắn không sớm chú ý tới.

Kéo Harry tới gần gốc cây, hắn dùng ánh mắt chết chóc ngăn lại con mèo nhỏ đang lộn xộn, nhẹ nhàng cởi áo ngoài của Harry, quả nhiên, viên đạn xuyên qua áo ngoài và thánh giá, một phần mắc xuyên qua áo trong, có lẽ miệng vết thương không quá sâu, nếu không hắn đã cảm giác được.

“Vol— Voldemort, ngươi làm gì?” Harry không dám nhúc nhích dưới ánh nhìn chết chóc, nhưng hành động quỷ dị của chúa tể hắc ám khiến cậu khó hiểu.

“Chẳng lẽ đại não của ngươi thật sự giống con sên?” Voldemort vừa tiếp tục động tác, vừa châm chọc, “Trên thứ rác rưởi ngươi mang không có đạn, nó nằm trong người ngươi, thần kinh của ngươi không phát giác sao? Hay ngươi nghĩ da mình dày tới mức không gì xuyên thủng được?”

Harry nghe xong lời Voldemort, nhảy dựng lên, hét lớn: “Oh, Merlin a.”

“Ngươi—”

Voldemort nhíu mày giữ chặt Harry, tên ngu ngốc này không để ý vết thương còn lộn xộn, lại trợn mắt há hốc mồm, chỉ thấy Harry lấy một thứ từ trong lòng ra, cái kia, là cái tẩu của lão Stargram?

Trên tẩu, là viên đạn Voldemort đang tìm kiếm. Bởi vì lực mạnh, vết xước phủ dày đặc, Harry nhìn tám phần viên đạn cắm vào, đau lòng, ô, nếu bán thì được khá nhiều tiền mà.

Tẩu thuốc, nhẫn, đồng hồ, còn một túi tiền.

Voldemort cảm thấy đầu ong ong, ai nói cho hắn, đây là sao? Không, cuối cùng hắn hiểu, vì sao lúc đó Stargram không có tiền, là bởi vì, tiền của lão đã bị lấy đi.

Nhớ lại hành vi của con sư tử giả vờ đáng thương lúc ở trên xe, luôn dựa gần Stargram, Voldemort thật muốn ngửa mặt lên trời thét dài, Harry này, là ai xuyên chứ!!!

“May mắn ta tính trước, nếu không chúng ta sẽ phải trở lại cô nhi viện.” Harry nhớ tới lão gia bị biến thành bãi máu lúc nãy, vô cùng may mắn nói.

Voldemort im lặng, ngươi nghĩ là vì ai hả?

Chẳng qua, như vậy cũng không tệ.

Mắt Voldemort chăm chú nhìn tên nhóc ngu ngốc đang lẩm bẩm, vô thức cong khóe miệng, hắn thở phào một hơi, hắn nghĩ, rốt cục hắn hiểu được lý do hắn bùng nổ pháp thuật, là cô độc.

Kiếp trước, hắn không cảm nhận được yêu thương, cho nên hắn dùng giết chóc để lấp đầy linh hồn cô độc, nhưng kiếp này, hắn không một mình, cho nên, hắn càng thêm sợ hãi mất đi, bởi vì, không có được mà mất đi là cô độc, có được rồi mà mất đi lại càng thêm cô độc.

Có lẽ, khế ước là chuyện tốt, bởi vì hắn vĩnh viễn không còn cô độc.
Bình Luận (0)
Comment