[Harry Potter Đồng Nhân] Cuộc Sống Trong Hp Của Ngụy Sở Hiên

Chương 7

Chả mấy chốc đã đến ngày 31 tháng 7 năm 1985, Harry đã được năm tuổi. Bà Figg sau khi biết tên Harry có trong danh sách học ở Hogwarts liền yên tâm, vì Hogwarts không nhận Squib. Bà đoán là Harry luôn vui vẻ, không có cảm xúc mạnh dẫn đến ma lực bạo phát, bà không thể nghĩ rằng Harry đã sớm không chế được pháp thuật của bản thân. Bà biết hôm nay là sinh nhật Harry, thế nên đã đến nhà Dursley, bảo họ cho “mượn” Harry một buổi.

Bà biết rõ cuộc sống của Harry ở nhà Dursley như thế nào, quả thực là không khác với gia tinh là bao. Harry mới có năm tuổi mà đã phải đảm nhiệm hết việc nhà của gia đình Dursley, kể cả nấu nướng, đã thế còn không được mặc quần áo tử tế. Trời ạ, Harry là cậu bé anh hùng của bọn họ! Báo chí còn nói là Harry có cuộc sống như một tiểu vương tử! Nếu không phải Dumbledore nói là Harry phải ở bên cạnh người thân để được huyết thống ma pháp bảo hộ, thì bà đã muốn kéo Harry về thế giới pháp thuật rồi. Nhưng được cái là Harry nhu thuận lại thiện lương, hàng xóm xung quanh đều thích cậu bé, thế nên cậu bé không đến mức bị đói.

“Harry, lại đây!” – Bà Figg kéo Harry đến nhà mình, sau đó đưa cậu bé đến bàn ăn, trên đó có một chiếc bánh ngọt đã cắm nến – “Harry, sinh nhật vui vẻ!”

Harry đột nhiên có cảm giác muốn khóc, nước mắt không kiềm được cứ thế trào ra.

Harry đối với mọi người đều chân thành, hơn nữa cậu cũng rất vui khi mọi người quan tâm đến mình. Chỉ là, cậu không nghĩ rằng sẽ có người nhớ đến sinh nhật của mình, cậu cứ nghĩ phải chờ đến ngày người khổng lồ lai kia đưa cho mình chiếc bánh sinh nhật cơ! Lại không ngờ rằng ngày sinh nhật năm tuổi của mình cậu được nhânt một cái bánh ngọt, lần đầu tiên suốt năm năm qua…….. Đây có phải là một sự khởi đầu tốt đẹp?

“Harry, cháu sao thế?” – Bà Figg bối rối lấy khăn tay ra, ngồi xuống lau nước mắt cho Harry, cũng không nghĩ là Harry sẽ nhào đến ôm cổ mình.

“Bà Figg, cảm ơn bà, bà thật tốt quá….. Cháu không nghĩ là sẽ có người nhớ đến sinh nhật của mình…….”

Bà Figg cứng người lại, sau đó đưa tay vuốt ve lưng Harry: “Đứa ngốc này, cháu ngoan như vậy, sao lại có người không nhớ sinh nhật của cháu chứ? Sớm hay muộn, sẽ có một ngày, tất cả mọi người sẽ cùng tổ chức sinh nhật cho cháu…..”

Harry biết lời của bà Figg là sự thật, làm anh hùng của cả thế giới, có nhiều người nhớ ngày sinh của cậu là đương nhiên. Nhưng mà những lời của bà Figg thực ấm áp, loại ấm áp này giống như những ngày vẫn ở cùng cha mẹ vậy.

“Được rồi, bé con, đến ước rồi thổi nến đi.” – Bà Figg kéo Harry đến trước bàn.

Harry nhắm mắt lại, ước một điều, sau đó thổi tắt nến, trên mặt cậu bé lúc này là nụ cười hạnh phúc.

“Được rồi, chúng ta cắt bánh thôi.” – Bà Figg nói xong liền dùng dao nhỏ chia đều bánh ra, đưa cho Harry một miếng.

Bánh ngọt không phải là loại ngon nhất, nhưng Harry cảm nhận được hương vị của sự ấm áp, loại cảm giác này thật tuyệt vời.

Bà Figg đau lòng xoa đầu Harry: “Còn chỗ bánh này cháu đem chia cho mọi người đi, để mọi người cùng chia sẻ niềm vui với cháu.”

Harry chần chừ: “Như vậy có được không? Bánh ngọt là bà mu…….”

“Không việc gì! Của bà cũng là của cháu!” – Bà Figg thực sự đem Harry thành con cháu nhà mình.

Harry cao hứng đem bánh ngọt đi chia cho mỗi nhà một miếng.

“Hôm nay là sinh nhật cháu, bà Figg chuẩn bị bánh ngọt, bà muốn mọi người cùng nếm thử. Cháu ăn rồi, đó là hương vị của sự may mắn và hạnh phúc.” – Harry đến mỗi nhà sẽ nói thế, hàng xóm cũng không cự tuyệt hảo ý của bà Figg và cậu bé, chỉ là nhìn nụ cười rạng rỡ của Harry, mọi người đều cảm thấy thực sự là chiếc bánh có hương vị của hạnh phúc và may mắn.

Năm tuổi Harry đã có thể sử dụng thành thạo một số câu thần chú để làm việc nhà, cũng vì vậy, nhân cơ hội không ai để ý, cậu liền dùng pháp thuật để hoàn thành công việc của mình. Như vậy cậu sẽ có thời gian để đến nhà của ngài Jackson. Đương nhiên là cậu cũng có ghé qua nhà bà Figg.

Vì sao phải đến nhà Ngài Jackson? Lí do là vì ngài Jackson làm việc trong chính phủ, mà nhà ông ấy lại vừa trang bị dàn máy tính hiện đại nhất.

Ngài Jackson rất thích Harry, vì thế cậu đến nhà dùng máy tính cả buổi ông cũng không hề phản đối. Dù sao đứa nhỏ này cũng vừa mới tiếp xúc với máy tính, cũng không thể xảy ra chuyện gì, cùng lắm cũng chỉ chơi gõ gõ chữ mà thôi. Hơn nữa tiếp xúc với máy tính sớm một chút cũng tốt.

“Harry, chú muốn đi ra ngoài, cháu ở nhà chơi máy tính một mình được không?” – Ngài Jackson sờ sờ đầu Harry, hỏi.

Harry chần chừ hỏi: “Cháu ở đây không có việc gì sao?”

“Không sao, chú tin Harry mà!” – Ngài Jackson cười nói.

“Cảm ơn chú Jackson!” – Harry cười hớn hở, lại khiến cho ngài Jackson yêu thích không buôn tay.

“Ai, Harry lớn lên nhất định là một anh chàng đẹp trai, được rồi, chú đi đây.” – Nói xong ngài Jackson đi ra ngoài, còn Harry thì cười như mèo trộm được cá. Hai ngày nay cậu đang nhắm vào một phòng thí nghiệm, trên danh nghĩa là tư nhân, nhưng kỳ thực là do chính phủ Anh Quốc bỏ vốn. Muốn hỏi nghiên cứu cái gì sao? Đương nhiên là những người có năng lực đặc biệt rồi.

Trên cơ bản mỗi quốc gia đều có một phòng thí nghiệm như vậy, họ bồi dưỡng ra những người có năng lực xuất sắc, vì quốc gia mà chiến đấu, mà những người kém hơn sẽ bị coi như đồ thí nghiệm…..

Harry rất hứng thú với tư liệu của phòng thí nghiệm này, cho nên muốn xem xem thế nào.

Harry bẻ tay, hai bàn tay bé nhỏ nhanh chóng múa trên bàn phím, sau đó màn hình dần dần xuất hiện những tư liệu đầu tiên, Harry cười chiến thắng.

Phòng thí nghiệm vẫn không biết là dữ liệu của mình bị người khác xâm nhập, hơn nữa tư liệu còn bị cải biến.

Harry lướt nhanh qua các báo cáo kết quả nghiên cứu, không khỏi bĩu môi: “Thực ghê tởm, những người này quả là dã man.”

Những thực nghiệm này đều làm trên cơ thể người còn sống, khi giải phẫu ý thức vẫn hoàn toàn thanh tỉnh, sau đó sẽ kích thích não bộ. Căn bản là giống như quân đoàn 731 của Nhật Bản đã làm tại Trung Quốc! Thật là dã man!

Harry biết loại cảm giác này chính là ghê tởm, chán ghét, phản cảm, thậm chí là cừu thị. Nhưng mà cậu cũng không thể ngăn cản những hành vi này được, bởi vì nơi này được xây dựng là vì quốc gia, cậu không thể chống lại cả quốc gia được. Hơn nữa việc này ở quốc gia nào cũng có, phỏng chừng đã thành quy tắc ngầm của các quốc gia……. Thậm chí….. cậu nghĩ là Bộ Pháp thuật cũng biết điều này.

Nghĩ nghĩ, Harry bị ý tưởng của bản thân làm cho giật mình, đè lại trái tim đang dập bang bang trong ngực, cậu lấy lại bình tĩnh.
Bình Luận (0)
Comment