[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 24

“Harry, tối hôm qua ngủ không được hả? Anh em lại gây phiền toái với anh sao?” Mới vừa bước vào phòng nghỉ công cộng, một cậu bé đã đứng dậy từ ghế sô pha trước lò sưởi trên tường, “Anh ấy là thế đấy, mấy năm trước mà chịu khó học hành một chút có phải tốt hơn không.” Cậu nhóc nhíu mày nhìn người đang ngáp ngắn ngáp dài phía sau Harry.

“Mấy năm trước anh có học thì bây giờ cũng phải liều mạng ôn tập thôi. Ngược lại là em, Morris, sao mới sáng sớm đã chạy đến đây thế này? Em là Gryffindor nha.”

“Morris đêm qua có về đâu, ngủ ở sô pha đó.” Một giọng nói phát ra từ một đống người đang vùi đầu vào sách trong phòng nghỉ công cộng, “Mày thật hạnh phúc, Phillips, có hai đứa một lớn một nhỏ vĩ đại như vậy hỗ trợ, tốt hơn nhiều so với chúng tao, tư liệu nào cũng phải tự mình sửa sang.”

“Nhưng, em cậu lợi hại thiệt đó, mới năm nhất đã bắt đầu học chương trình năm ba, giống Harry ghê.” Một giọng nói khác cười nói, thuận tiện ngáp một cái.

Mỉm cười nhìn cả nhà một lần — mặc dù không ai có thể thấy được — Morris nói: “Anh, về sau có chỗ nào cần sửa, đem một ít đưa cho em đi, đừng làm phiền Harry như vậy. Mấy bài luận thì em có thể làm được a! Harry còn có rất nhiều bài tập của anh ấy, anh làm mất thời gian của anh ấy đấy. A, đúng rồi, Harry, cuốn nhật kí lúc trước thế nào? Anh có nghiên cứu nó không?” Nói sang chuyện khác, không để cho anh mình có cơ hội phản bác.

Đơn giản gật đầu, Harry lại không có một ý tứ muốn giải thích nào.

“Như vậy nhé!” Morris đột nhiên kéo đề tài quay lại, “Về sau em phụ trách giúp anh sửa sang lại nội dung luận văn năm 4-5 nhé. Sách giáo khoa em sẽ hỏi mượn huynh trưởng nhà Gryffindor – yên tâm đi, bọn họ nếu không phải một ngày trước kì thi thì sẽ một ai không có khái niệm ôn tập gì đâu, hơn nữa còn có sách giáo khoa dự bị nữa mà. Về sau, tối nào em cũng sẽ đến giám sát anh học tập, không cho anh nhàn nhạ đâu. Nếu thành tích thi O.W.Ls của anh không tốt, các trưởng bối sẽ không bỏ qua cho anh đâu, đến lúc đó thì đừng có xin em giúp anh!!”

Đối mặt với thằng em phiền nhiễu, Phillips có chút bất đắc dĩ giương mắt, phát ra ánh mắt cầu cứu với bạn cùng phòng của mình, lại nhận được một câu Harry viết xuống: [Cám ơn, Morris.]

Phillips chán nản.

Sau khi mọi người đến nhà ăn, Morris rời khỏi bọn họ đi về phía bàn ăn nhà Gryffindor, lấy salad gần đó bỏ vào đĩa.

Harry, người nên nói cảm ơn, là tôi mới đúng.

Sau khi học xong, lại xuống hầm nhận trừng phạt xong, Harry trở lại phòng ngủ, cầm một danh sách trong túi áo ra cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, xác định mình không còn việc gì chưa hoàn thành nữa, cậu mới lấy cuốn nhật kí trên tủ đầu giường ra, ngồi vào bàn, mở nó ra. Một đạo ánh sáng màu bạc lật tức bao lấy cậu.

Mê muội qua đi, Harry nhìn thấy một thanh niên ngồi dưới bóng cây, cũng đang nhìn cậu.

“Đến rồi sao, Harry.”

Gật gật đầu, Harry đi đến bên cạnh anh ta.

Riddle lấy ra một tấm da dê, hỏi: “Đây là cái gì?”

[Tư liệu ôn tập năm năm.]

“Trên thực tế tôi mới học phiên dịch năm ba thôi, tôi là hỏi em sao lại đưa nó cho tôi, muốn tôi dịch giúp sao?”

Harry cầm lấy tấm da dê, sau đó lấy bút ra viết gì đó lên trên đó.

“Này?” Cậu trai cầm lại, cẩn thận đọc, trên khuôn mặt anh tuấn dần hiện lên vẻ kinh ngạc, “Tôi nhớ rõ lúc tôi làm năm trước không có những câu này.” Anh nhìn về phía Harry, một lát sau nói, “Đây là sự thật?”

[Linh hồn là nguồn sống của phép thuật Phù Thủy. Cuộc sống vĩnh hằng là lời của người cô độc tự lừa dối mình.]

Riddle đột nhiên nheo mắt đứng lên, ánh mắt nguy hiểm nhìn chằm chằm vào Harry, “Về tôi, em biết những gì?”

[Trường Sinh Linh Giá, không chỉ có một cái.]

Đũa thần lạnh lẽo đặt dưới cằm cậu, bắt buộc cậu phải ngẩng đầu lên đối diện với mình. Người kia bị anh dùng phép thuật mạnh mẽ không chế nhưng lại giống như không có bất cứ cảm giác gì, chỉ là buông ánh mắt xuống, đôi con ngươi màu lục giống như mọi ngày núp dưới hai hàng lông mi.

Một hồi lâu trôi qua, Riddle hạ đũa phép xuống, nhìn chăm chú vào cậu bé một lần nữa cúi đầu, “Giải thích.”

[Ma pháp dao động]. Harry viết nói. Sau khi xác định anh đang nhìn, lại lau lau chữ viết kia đi, nhấc bút viết xuống một đoạn văn dài: [Cơ thể của anh khá giống với giáo viên Quirrel năm ngoái của tôi, nhưng ma pháp giao động lại không giống của anh, lực lượng của anh so với ông ấy mạnh hơn rất nhiều. Pháp thuật đến từ linh hồn, căn cứ vào điểm này, giáo sư Quirrel lúc ấy có tới hai linh hồn trong một cơ thể, trong đó có một linh hồn vô cùng mỏng manh, hoặc có thể lí giải là nó vẫn chưa được hoàn chỉnh. Có thể là do bị phép thuật cấm làm tổn thương linh hồn và muốn đến với cuộc sống vĩnh hằng thì cần có Trường Sinh Linh Giá và Bảo bối tử thần. Người đó bình thưởng sử dụng người sống làm vật dẫn, nhật kí lại vốn là vật chết, cho nên hắn ta chỉ có thể đi tìm Trường sinh linh giá. Trường sinh linh giá sở dĩ được cho là phép thuật vô cùng tà ác, vì nó khiến cho người sử dụng và cả những người khác gặp thương tổn rất lớn. Bao gồm cả thân thể, tinh thần, ma lực, đương nhiên quan trọng nhất chính là linh hồn. Thông qua cảm giác, tôi thấy tỉ lệ cường độ ma pháp của anh so với của linh hồn trên người giáo sư Quirrel là 32:1, nếu đó là chủ hồn, nói cách khác, linh hồn anh có lẽ bị chia ít nhất là bảy phần, mà anh có thể chính là cái thứ nhất.]

Khó có thể nhìn thấy một đoạn văn dài của Harry [nè nè, hai người gặp nhau mới có hai lần ~] Riddle nhìn thật lâu, đột nhiên cong khóe miệng lên, lộ ra nụ cười phong hoa tuyệt đại: “Không hổ danh là học sinh nhà Ravenclaw. Mày biết được cái đó ở đâu? Thư viện trường học? Hay là thư viện của nhà Ravenclaw?”

[Thư phòng bí mật của gia tộc Potter.]

Một câu trả lời vô cùng ngoài ý muốn. Không đợi Riddle có phản ứng gì, Harry lại viết nói: [Ở trường không có bất cứ quyển sách nào về Trường Sinh linh Giá cả.]

“Hiện tại đã không còn sao? A, ừm, sau khi tao gây chuyện, Dumbledore chắc chắn sẽ không thể để bất cứ thứ gì có liên quan đến hắc ma pháp trong trường đâu, cái đó gọi là ‘Tà ác’ ha. Đại khái là ở khu cấm hẳn sẽ có vài bộ nói về vấn đề này.”

[Khu sách cấm cũng không có.] Harry viết nói, trước ánh mắt nghi hoặc của Riddle, cậu giải thích: [Giáo sư Flitwick đặc biệt cho phép. Nhà Ravenclaw cũng không có.]

Khẽ nhướng một bên lông mày, Riddle một lần nữa cảm thán thế lực của học viện ghê thiệt. Anh không nhớ rõ gia tộc Potter trước giờ đều thuộc Gryffindor. “Thế thì, hẳn mày đã biết tao là ai?”

Gật gật đầu, Harry viết xuống một cái tên: [Tom Marvolo Riddle.]

“Đúng vậy, đó là tên của tao.”

[Quá khứ của anh, tương lai của anh, đều không liên quan đến anh.]

Viết xong những lời này, Harry đứng lên.

“Đợi đã,” Đến khi cậu sắp rời đi, Riddle nói, “Không biết tôi có phúc được thăm quan thư phòng bí mật của nhà em không?”

Harry ngẩng đầu, lần đầu tiên đối diện với người kia, hai tròng mắt màu xanh biếc không một tia gợi sóng.

[Anh, cũng không nhìn thấy sao.]

Viết xong những lời này, cảnh tượng chung quanh đột nhiên thay đổi. Mặt cỏ rộng lớn bên cạnh hồ đen Hogwarts nổi tiếng biến mất, thay vào đó là một mảnh bóng tối dày đặc.

“Đây là……” Biến hóa thình lình xảy ra khiến cho dù là Riddle cũng vô cùng kinh ngạc.

[Sự thật của thế giới này. Phát hiện ra cái gì đó ẩn nấp trong nóng đêm, là lời nói của anh nên hẳn sẽ dễ dàng đi.]

Nhìn bóng dáng thanh niên trong bóng đêm, cùng biểu tình có chút đăm chiêu của anh. Harry im lặng thu ma lực lại.

「 Như vậy được sao, thiếu gia?」 Đêm tựa như trong quá khứ, khi cậu đọc xong cuốn sách cuối cùng chuẩn bị rời đi, đột nhiên một giọng nói quen thuộc từ sau lưng cậu vang lên.

Quay người lại, Harry buông xuống mí mắt, [Không sao đâu.]

「 Ngài đã muốn trao đổi cùng gã ta rồi sao thiếu gia?」Không đợi trả lời, gã nói tiếp, 「 Cảm giác hẳn là rất mạnh mẽ nhỉ, trên người ngài mang theo khí tức đen tối đó. Tựa như, ảnh hưởng của gã với ngài là rất lớn.」

「 Phải không.」 Harry nhẹ giọng nói, một lần nữa xoay người.

Phía sau vang lên tiếng bước chân, cậu biết người kia đang ở rất gần, nhưng lại không động đậy. Cuối cùng, tiếng bước chân dừng lại.

「 Chuyện gì?」

「 Vì an toàn của ngài thiếu gia, mong ngài có thể cho phép tôi làm một số phép phòng hộ tất yếu cho ngài.」Khí tức ấm áp phả lên đỉnh đầu cậu. Harry không cần quay đầu cũng biết, gã hiện tại cách mình không quá một bước chân.

Một lát sau, cậu gật gật đầu.

Một đôi tay nắm lấy bờ vai cậu, từ khóe mắt có thể nhìn rõ những ngón tay thon dài, điều này khiến cho cậu nghĩ đến linh hồn của cuốn nhật kí kia cũng có một bàn tay như vậy. Một luồng ma thuật ấm áp chảy xuôi xuống thân thể cậu, tựa như đang làm sạch cả linh hồn cậu, khiến cả cơ thể cậu dần trở nên ấm áp.

「Tôi muốn có những cuốn sách có liên quan đến Trường Sinh Linh Giá, không chỉ là những cuốn trong thư phòng này.」 Cậu nghĩ nghĩ rồi đưa ra yêu cầu.

Người phía sau cậu không đáp lại, chỉ chuyên chú rót ma lực của mình cho đến hết thì mới xong.

「 Thế là vạn không sai một đó! 」Gã buông hai tay xuống, lui về phía sau một bước, 「 Thật sự là quá tham lam đó, thiếu gia.」 Khóe miệng gã lại nở một nụ cười tà mị thêm một lần nữa.

「 Không thể, thiếu gia.」 gã nói,「Ngài còn chưa nhận tôi là quản gia của ngài đâu.」

「 Nếu tôi nhận, có phải là đồng thời nhận luôn toàn bộ việc quản lí gia tộc hay không?」

「 Đó là đương nhiên, thiếu gia. Dù sao, tôi cũng là quản gia của gia tộc Potter.」 Tay phải đặt trước ngực, gã cung kinh cúi đầu,「 Không còn sớm nữa, thiếu gia, ngài nên về rồi.」

Không nói gì nữa, Harry im lặng nhắm mắt, cậu biết, lúc cậu mở mắt ra, cậu sẽ như trước nằm ở trên giường phòng ngủ.

Bình minh, ánh sáng lạnh lẽo chiếu lên trang viên, xua đi bóng tối. Sửa sang lại thư phòng xong, gã cầm một chén trà rỗng từ trên bàn xuống, nó vẫn còn mang theo mùi hương trà nhàn nhạt. Lại mỉm cười đúng theo tiêu chuẩn 15 độ, gã yên lặng rời khỏi phòng không một tiếng động.

Một ngày mới, còn rất nhiều chuyện cần làm. Dù sao, trang viên lớn như vậy cũng chỉ có một mình gã, một gia tinh cũng không có.

Cuộc sống thật im lặng và tự do, gã đã từng cật lực muốn có, hiện tại gã đã nắm chặt trong lòng bàn tay.

Nhưng, đúng là cô độc quá.
Bình Luận (0)
Comment