[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 27

Sau khi thi xong, vì muốn cảm ơn bạn cùng phòng đã giúp mình ôn tập, cho nên Phillips cố ý càn quét đến một tiệm bánh kẹo ở Hogsmeade, mua một đống kẹo lớn rồi về phòng ngủ đưa cho Harry.

“Rất cảm ơn em, Harry!” Thật vất vả sống sót qua O.W.Ls, thằng nhóc lớn chạy quanh phòng ngủ nhảy nhảy, chạy chạy, “Nếu không có em giúp đỡ, có lẽ tôi đã không qua nổi rồi, em không biết dự thi cái đó có bao nhiêu khó khăn đâu ~!” Mặt đầy đau đớn. So với mấy đứa nhóc năm nhất nhà Ravenclaw thi xong liền liều mạng ôm sách trao đổi đáp án với nhau, Phillips hiển nhiên là có khuynh hướng nhà Gryffindor đem sách quăng đi đâu mất.

Harry theo đọc sách cũng ngẩng đầu, nở một nụ cười ôn hòa với bạn cùng phòng.

Chỉ một lát sau, Phillips đã bị nhóc em nhà mình cùng bạn học cùng năm năm lôi ra ngoài chúc mừng.

Phòng ngủ nhanh chóng khôi phục lại sự yên tĩnh. Cúi đầu nhắm mắt lại, Harry khép cuốn sách phong phú trước mặt lại, sau đó thuần thục đưa tay chạm lên chiếc nhẫn bị che dấu dưới ngón tay.

Nhìn chăm chú vào cậu bé vẫn như thường lệ bước vào phòng thí nghiệm, Snape nhíu mày. Sau khi thi xong, hắn có thể cảm nhận khí tức đen tối quanh thân cậu đã dần dần tiêu tán, cho đến khi hoàn toàn biến mất. Hắn không biết cuối cùng là đã có chuyện gì xảy ra, hay cậu ta đã tiếp xúc với thứ gì, mỗi khi nghĩ đến điều này, trước mắt hắn lật tức sẽ hiện ra một nụ cười thản nhiên, tựa như đang nói, không sao đâu.

Thật sự, không có việc gì sao? Đối tình huống này, giáo sư độc dược khẽ hừ lạnh một tiếng, lấy ra một cái chai thuộc về chồng bài dự thi của nhà Gryffindor, đôi mắt nhìn nó thât lâu, sau đó đảo tròng mắt trắng dã ghi điểm lên.

Một tuần sau, ngoại trừ học sinh năm năm và năm bảy không được công bố công khai thành tích thi cuối kì, Harry lại không chút ngạc nhiên đứng nhất toàn khóa, đối với điều này, chẳng ai còn kinh ngạc nữa. Khiến Draco vui vẻ chính là, danh hiệu thứ hai là của cậu, cao hơn 0,5 điểm sơ với kẻ đứng thứ ba Hermione [Hậu quả của việc độc dược giáo sư bất công, đương nhiên Hermione đối với môn này cũng chẳng tốt hơn Draco là bao…], điều này khiến cho tiểu mẫu sư nhà Gryffindor một mạnh chạy đi ôm về 1/5 số sách trong thư viện, cuối cùng lại bị bà Pince tức giận mắng cho một trận khiến cô không thể không đem một nửa số sách trả về.

Đối với việc này, Draco từ chối cho ý kiến nhún vai,“Dù sao thư phòng nhà Malfoy cũng đầy đủ hơn nhiều, hơn nữa mùa hè năm nay tôi đã bắt đầu phải tập huấn.” Cậu trong lúc bọn họ cùng nhau tự học trong phòng nói như vậy với cô.

“Tập huấn?”Hermione ngóc đầu lên từ một cái bàn lớn, hỏi “Tập cái gì vậy?”

“Tập cái gì sao…..Cô muốn biết?” Bạch kim nam hài nâng cằm lên, mặt đầy tươi cười bỉ ổi nói tiếp, “Đây là…… Bí mật.”

Đáp lại cậu là một cái gạch sách thật dày.

“Ai, sao cô vẫn chưa chịu sửa cái thói quen dùng hành động của Muggle vậy.” Lười biếng vung đũa phép lên, dựng lên một cái bình phong bao lấy mình, cậu tuyệt đối sẽ không để sách đập chết a, nói,“Nếu là phép thuật thì may ra có thể đánh trúng tôi đấy.”

“Đối với kẻ như cậu, thủ đoạn của Muggle có lẽ hữu hiệu hơn” Hermione tức giận tiếp tục cúi đầu đọc sách,“Đến điện thoại cũng không viết, Phù thủy ‘Thuần-Huyết’.”Cô đặc biệt nhấn mạnh hai từ “Thuần huyết”, “Có lẽ cậu sẽ vĩnh viễn không phòng bị thủ đoạn công kích của Muggle.”

“Muggle có cái gì tốt chứ?” Khinh bỉ liếc cô gái hiện tại đã không thèm nghe gì nữa, Draco thấp giọng nói sau đó lui về phía sau một bước, nào ngờ chân lại vất vào cái gì đó té ngã, phát ra một tiếng Rầm–

Cố gái đằng trước lật tức lộ ra một nụ cười âm hiểm khi âm mưu mình thành công.

Buổi tối cuối cùng trước khi nghỉ, Harry ở trong phòng sửa sang lại đồ đạc của mình — đại đa số là sách, nhét cả vào một cái thùng [bởi vì trở lại đường Privet Drive rồi sẽ không được dùng phép thuật, cho nên cậu không thể thu nhỏ đồ đạc bỏ vào túi tiền]. Buổi chiều, Phillips bị em trai nhà mình không biết lấy danh nghĩa gì kêu sang kí túc nhà Gryffindor ngủ một đêm — lúc sắp đi cậu còn cùng Harry cười đến vui vẻ, Harry cũng nở một nụ cười chúc phúc với cậu [ Tiểu Harry xem đam mỹ khi nào a~~~], cho nên phòng ngủ hiện tại chỉ có mình cậu.

Gian nan bỏ sách vào, Harry đem cuốn sách cuối cùng nhét vào rương, sau đó lấy ra cuốn nhật kí mình vừa nhét xuống đáy chót cách đây không lâu.

「 Đang bận sao?」Giọng nói non nớt vang lên, quanh quẩn khắp căn phòng yên tĩnh trống trải.

Giá sách bên cạnh dần đân xuất hiện một bóng người,「 Quả nhiên, không có gì có thể lừa được thiếu gia」Người vốn đang dựa vào tường nay đã đứng thẳng thân mình, tay phải đặt trước ngực, gã hơi hơi cúi người, khóe miệng mang theo nụ cười gian xảo quen thuộc.

Harry im lặng đi đến trước mặt gã, hai tay đưa cuốn nhật kí qua:「 Giấu nó đi.」

Sửng sốt một lúc, sau đó gã lập tức nhận lấy, gang tay trắng thuần bao lấy cuốn sổ với những trang giấy đã ố vang, 「Thiếu gia, ngài thật dịu dàng.」

Không nói nữa, Harry quay người lại, tiếp tục sửa sang những thứ còn lại, một bên do dự nghĩ xem có nên mua thêm một cái thùng nữa không.

Một lát sau, vị quản gia đại nhân chuẩn bị rời đi vì nghĩ thiều gia nhà mình gọi mình đến chỉ vì đưa Trường Sinh linh giá cho mình, phía sau gã, đột nhiên phía sau gã vang lên tiếng nói đặc thù của cậu chủ, khiến cho gã giật mình không nhẹ.

「Để tôi, cân nhắc chút đã. 」Giọng nói rất nhẹ, nhưng trong hoàn cảnh tĩnh lặng này lại trở nên vô cùng rõ ràng.

Nụ cười càng sâu, gã quay người lại, cúi đầu 「Vô cùng cảm ơn ngài, thiếu gia.」

Thời gian trở về cũng bị Harry sử dụng triệt để [Tiểu Harry lúc nào cũng nắm chặt thời gian a] đem cuốn sách gần đây nhất [cái gọi là “Gần đây nhất”, chính là đang chỉ từ lúc thi xong a] xem cho xong [độ dày ra sao thì mời tham khảo quyển đại từ điển Hán Việt hiện đại a…], bên người là Hermione cũng đang liều mạng gặm sách, cùng với Draco đã bắt đầu tiếp nhận công việc của gia tộc đang ôm một đống báo cáo. Trùng hợp là, hai người bọn họ đều cần một không gian tuyệt đối im lặng cho nên mới tìm đến ghế lô của Harry, nếu không bọn họ hẳn nên hoài nghi xem có phải đối phương đã sớm âm mưu rồi hay không. Ở cùng Harry đã lâu, cô gái tính tình vốn vui vẻ cùng cậu trai vốn có thói quen quý tộc, bất tri bất giác đều dần có thói quen thích một không gian yên tĩnh, một nơi có thể khiến tâm người ta sạch sẽ, thoải mái, nơi đó chỉ có thể ở bên cạnh với Harry mới cảm nhận được.

Xoa xoa đôi mắt có chút mệt mỏi, Draco liếc mắt nhìn cậu nhóc đối diện, Harry ngồi giống hệt lúc lên xe, thân mình thẳng tắp, tay nâng sách chẳng hề nâng xuống, tốc độ lật cũng không giảm. Thật không biết cậu vì sao kiên trì được lâu vậy a. Bạch kim tiểu quý tộc nào đó buồn bực lần thứ n.

“Tôi quyết định!” Hermione đột nhiên phá vỡ yên tĩnh, rước lấy một cái nhìn chằm chằm đầy bất mãn “Nghỉ hè này, tôi sẽ học tiếng Nhật.”

“Cái gì?” Ai đó kinh ngạc.

“Tôi xem một ít tư liệu, phát hiện ngôn ngữ của Harry đang dùng là tiếng này. Vì muốn trao đổi nên tôi quyết định sẽ học. Học nhiều loại ngôn ngữ cũng tốt mà. Tôi nghe Percy– huynh trưởng nhà Gryffindor ấy — nói rằng Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật có thể nói đến 20 loại ngôn ngữ đấy.” Cô phù thủy nhỏ khao khát nói.

“Cho nên, cô sau này muốn vào Bộ phép thuật?” Draco nhướn mày,“Tôi đây khuyên cô nên học Tiếng Đức hoặc tiếng Pháp ấy. Theo tôi được biết thì giới Phù thủy Châu Âu không hay qua lại với Phương Đông đâu.”

“Đương nhiên không phải, tôi muốn nói chuyện với Harry!”

Nhìn nét mặt kiên định của cô bé, Draco lặng lẽ thở dài, cúi đầu một lần nữa xem báo cáo trước mặt.

Kỳ thật, học xong ngôn ngữ mà Harry có thể nói, cậu ta chưa chắc đã muốn nói chuyện. Theo nghiên cúi của nhà Malfoy, Harry, có lẽ đã sớm có thói quen, hoặc, không còn nhớ rõ cảm giác đối thoại với người khác như thế nào nữa.

HOÀN Quyển 2.
Bình Luận (0)
Comment