[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 49

dramione slytherin

Chương thứ bốn mươi chín: Rẽ trái hữu tình quẹo phải tình yêu.

Draco đã hai ngày không đến phòng tự học. Nhận thấy điều này, Hermione vò vò tóc, vơ một quyển sách bên cạnh sang. Bên kia, Harry an ổn ngồi, giống như hoàn toàn không để ý đến điều gì, ngòi bút dưới tay không ngừng di chuyển.

Harry…… Giống như thật sự không để trong đầu bất cứ cái gì…..Liên tưởng đến thời gian bất thường của Draco, thông minh như Hermione rất nhanh nhận ra nguyên nhân.

Đại khái là có chuyện gì xảy ra tại Hồ đen đi….Nhưng mà, mình để ý tới cái tên quý tộc ngu ngốc kia từ khi nào vậy?

Harry ở ngoài thì bất động thanh sắc nhưng thật ra đối với chung quanh mẫn cảm dị thường, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, khi mở ra, đôi mắt màu xanh biếc kia trở nên không hề dao động.

Draco, hẳn là đang suy nghĩ rõ ràng gì đó. Thân là quý tộc, cậu lựa chọn không có bất cứ vấn đề gì, nhưng thân là bè bạn, Harry không nghĩ như vậy là tốt….

Nhất là mỗi sáng sớm tỉnh dậy đều nhìn thấy tiểu hỗn đản nào đó dương cằm tản ra không khí buồn bực nhìn chằm chằm vào bạn……

Cậu bé tỏ vẻ thật hối hận, lúc trước cậu nhìn một kẻ nào đó trưng ra đôi mắt chớp chớp và khuôn mặt bánh bao thiệt manh*, nên đồng ý làm cho hắn ta một cái lối đi bí mật riêng. Có trời mới biết việc đi lại trong Hogwarts trong giờ cao điểm là chuyện tốn thời gian thế nào đâu.(*Manh: Xuất phát từ từ “moe” của Nhật Bản, nghĩa là dễ thương, đáng yêu)

“Sao lại sai lầm…..” Thiếu nữ tóc xám nói thầm một tiếng, một phen nâng tay ném một tấm da dê đã hoàn thành thành một cục, sau đó lại vươn tay vơ một tấm khác bên cạnh lại.

Harry nháy mắt mấy cái, đồng tình nhìn đống da dê bị vứt bỏ, cuối cùng viết xuống tự bản vài chữ rồi đưa qua.

[Tôi muốn tới chỗ giáo sư Snape cấm túc.]

Hai bọn họ, hẳn là rất giống nhau đi. Harry đã nghĩ như vậy khi đứng trước cửa văn phòng lạnh lẽo của giáo sư độc dược nhìn thấy một màu bạch kim chợt lóe trong một góc cách đó không xa.

“Có người đóng đinh chân trò ở đó sao, Potter?” Tiếng nói lạnh lẽo cực kì phù hợp đến hoàn mĩ với cái hầm vang lên, cửa bị một lực lớn khiến cho mở tung ra, phát ra một tiếng “Rầm”, “Đi vào.”

Harry bước vào, cánh cửa lật tức đóng lại, đặt bài tập lên bàn, nhìn nhìn Độc dược đại sư hình như tâm tình vô cùng không tốt kia, rồi xoay người đi vào phòng nhỏ bên cạnh.

“Potter.”

Cậu dừng bước lại, quay người lại hạ mắt.

“Gần đây……” Im lặng hồi lâu, cậu nghe thấy trong tiếng nói trầm thấp của Snape lộ ra thất bại khó có thể nói rõ, “Cút đi làm việc.”

Cúi đầu, Harry lộ ra một nụ cười. Giáo sư, thật là rất thú vị đó~

Thật ra, mấy ngày hôm trước cậu có mơ một giấc mộng lạ. Trong mơ, một người đàn ông run rẩy lăn lội trên thảm dày, vừa thấy đã biết đây là một phép Toàn tâm hiệu quả. Sau đó một giọng nói vặn vẹo tê tê vang lên, “Còn chưa tìm thấy sao?!”

“A……Xin lỗi, chủ nhân……” Gã lạnh run nói

“Như vậy, vật khác kia, cũng không lấy đước sao?”

“Chủ nhân…..bí mật Hogwarts cũng không thể tìm ra dễ dàng như vậy…..Cái phòng ở tầng tám kia…A!”

Cậu không tiếp tục xem nữa, trong lúc đối phương chưa phát hiện ra tình trạng hiện tại liền yên lặng lui ra.

Phòng ở tầng tám…Cần tìm gì đó…Trong đầu Harry giống như lật tức hiện ra một căn phòng, là do cậu ngẫu nhiên phát hiện ra. Nguyên bản cũng không để ý, nhưng mà hiện tại, xem ra, trong đó có thứ gì đó mà người kia đang tìm kiếm.

Hơn nữa, ông lại tìm tôi sao? Thật là vinh hạnh a~

「Thiếu gia, có chuyện gì cần tôi giúp sao?」Dưới ánh đèn của thư phòng, hắn ta đứng trong một góc cất tiếng hỏi. Thiếu gia, hình như đang suy tư gì đó.

「Gần đây gặp chuyện thú vị, nhịn không được, bị phát hiện rồi ~ 」Giọng điệu có chút tiếc nuối, lại có chút hàm xúc không hề có ý tứ tiếc nuối. Harry lật một trang sách, ngón tay trắng nõn điểm lên trang giấy hơi hơi ố vàng.

Im lặng trong chóp mắt, hắn nâng tay lên, bàn tay mang bao tay trắng noãn phủ lên ngực mình, hơi hơi cúi đầu, 「Tôi hiểu rồi, thiếu gia.」

Cậu nhóc phía sau bàn âm thầm đảo mắt trắng.

Tính thế nào, thì kẻ chịu thiệt vẫn đều là mình đi.

——-

Lời của cậu, hẳn là có thể hiểu được đi….Draco nằm trên cái giường mềm mại, nhìn tay mình. Ánh sáng xanh đậm mơ hồ bao lấy khuôn mặt cậu, dưới ánh trăng lạnh lẽo trở nên tái nhợt lạ lùng.

Đối với một người thừa kế thế gia quý tộc cổ xưa mà nói, không đến năm tuổi sẽ phải nhận một loại gọi là giáo dục quý tộc, nhất cử nhất động, giơ tay nhấc chân, mỗi giây mỗi phút đều không thể không khắc nhiệt, lấy hơi thôi cũng có thể sẽ bị chỉ trích, sinh hoạt áp lực như vậy, cậu cũng không biết đã quen từ khi nào. Draco biết, tương lai hắn, sẽ khác với những đứa trẻ bình dần, các thế hệ quý tộc đi trước đều biết.

Từ 14 tuổi rưỡi đã bắt đầu nhận một ít sản nghiệp của gia tộc, từng bước mở rộng ra đến lúc trưởng thành, quản lí đại đa số sự vụ của gia tộc. Sau đó căn cứ theo lợi ích của gia tộc, kết hôn với một gia tộc khác, hai bên song kính như băng trải qua một đời, bồi dưỡng người thừa kế tiếp theo

Hiển nhiên, trong quá trình này, không có tình yêu.

Draco không phải là một tên nhóc không hiểu chuyện, cái rất quan trọng trong chương trình học của quý tộc, chính là lúc nào cũng phải hiểu rõ lòng mình. Nếu ngay cả bản thân muốn gì cũng không biết, làm sao có thể làm được việc lớn. Cho nên cậu mới phát hiện ra bản thân mình đối với cô phù thủy nhỏ tóc xám nào đó có cảm tình trên mức bạn bè, sau đó cậu thuận lợi rơi vào mớ rối rắm.

Một cô gái như vậy, cho dù không xét đến sự thực cô là người nhà Gryffindor, chỉ nói đến thân phận một kẻ đến từ thế giới Muggle đã đủ hiểu, sau lễ tốt nghiệp, bọn họ không gặp lại nhau nữa. Nếu chỉ như vậy, đoạn cảm tình bạn bè vẫn có thể giữ được, nhưng trong trận đấu thứ hai kia, sau khi nhìn thấy cậu nhóc không chút nào để ý cho nước khép lại, cô gái lúc đầu vẫn có thể mơ hồ nhìn thấy bị nước lạnh bao trùm, Draco vô cùng rõ ràng nhận ra, cậu bé lớn lên ở thế giới Muggle hoàn toàn không có bất cứ cơ hội tiếp xúc với giới quý tộc nào này, so với cậu có lẽ còn thích hợp với cuộc sống của một quý tộc hơn.

Quý tộc không có tự do. Không có yêu đương tự do, cũng không có kết bạn tự do. Tình bạn bốn năm với Hermione và Harry, thật sự là cơn shock lớn* với cha mẹ mình.

(*Nguyên văn: 贵族没有自由。没有恋爱的自由,也没有交朋友的自由。四年来和赫敏、哈利的友情之旅,实在是父母对自己放水放大了, câu trên là chém gió theo ý hiểu)

Tôi không thể bảo vệ cô ấy. Trong bóng đêm yên tĩnh, Draco đã nói với bản thân như vậy, không để ý đến từng đợt từng đợt đau đớn dâng lên trong ***g ngực mình.

Tôi không thể bảo vệ cô ấy dưới thân phận quý tộc. Cho nên …..

Cậu lại nghĩ tới một người bạn khác, đôi mắt màu xanh bích tựa như mặt nước lặng không hề gợn sóng. Cho dù chưa từng giao du với các quý tộc khác, dù đeo cái danh quý tộc nhưng chưa bao giờ sinh hoạt như một quý tộc, lời nói của cậu, hẳn là có thể hiểu được đi….

Harry……

「 Tôi không biết.」

Tiếng nói non trẻ trong suốt vang lên trong bóng tối đen đặc, Draco phản xạ có điều kiện rút đũa phép từ dưới gối ra, nâng nay niệm một phép hắc ma thuật, sau đó mới nhanh chóng ngồi dậy: “A…..Harry?!” Nhận ra thân phận của người tới, tiểu quý tộc tóc bạch kim đáng thương bị dọa, động tác đầu tiên làm ra chính là — kéo chăn gắt gao che thân…..

Cậu cho rằng mình là thiếu nữ hoảng sợ sao….Chắn phép ma pháp kia qua một bên, Harry rất muốn nâng tay vỗ trán một cái, nhưng vẫn nhịn xuống, vươn tay vén màn rồi đi đến bên giường, viết tự bản rồi đưa qua.

[Tuy rằng rất muốn hai người các cậu tiếp tục diễn bộ phim truyền hình nhàm chán như vậy, nhưng nó ảnh hưởng đến việc học của tôi.]

Thật vậy, Draco không đến giúp, bài tập của Harry chỉ có thể dựa vào một mình Hermione, rất dễ trở nên bận rộn.

Draco ửng đỏ mặt, xoa xoa mấy cái rồi lui về phía sau một chút, dựa vào cột giường lạnh lẽo, “Thật xin lỗi.”

[Không, tôi rất khoái trá.]

Bạch kim tiểu quý tộc nghi hoặc giương mắt, nhìn cậu nhóc không biết từ nói nào làm ra động tác thoải mái ôm gối dựa vào, lại không khống chế được đỏ mặt

[Bộ dạng Draco rối rắm buồn bực, rất khó gặp đây.]

555 Harry, cậu biến hắc* rồi….Nếu có điều kiện, cậu rất muốn nói ra điều này.

(*biến hắc: đại khái có thể hiểu là trở nên xấu xa)

“Ừm…… Harry, trong phòng còn có người khác.”

[Yên tâm, chưa đến hừng đông thì sẽ không tỉnh. Thu cái bản mặt ngu ngốc lại đi, Draco mà tôi quen là một kẻ vừa manh vừa khốn nạn.]

“Nè! Harry, cậu đừng quá đáng! Tôi sẽ tức giận!!”

Phồng mặt thành bánh bao quăng chăn sang một bên chuẩn bị tư thế biểu đạt sắp “Tức giận”, việc này hàm nghĩa tiểu quý tộc sau đó lại một phen ôm chặt chăn trên giường mềm mại, thuận tiện kéo chăn, chui tọt vào trong đó thành một đống lộn xộn.

[Tiếp tục lộn xộn nữa, tôi trói cậu.] Cậu bé viết nói.

Ý thức được Harry thật sự sẽ làm vậy, hơn nữa cậu ta tuyệt đối có thực lực làm được, Draco ở trong chăn mấp máy mấy cái, cuối cùng bất động, ánh mắt màu xám bạc đáng thương hề hề nhìn cậu.

Cậu ta chịu thua. Dưới ánh nhìn chăm chú của Harry, cậu từ từ biến thành màu hống nhạt, cuối cùng thở dài, “Qúy tộc rất phức tạp, tôi nghĩ cậu ít nhất cũng sẽ biết một ít, Harry.”

Sau đó? Harry dùng ánh mắt ý bảo cậu tiếp tục.

“Tôi…… Được rồi, tôi đối Hermione…… Nhưng xuất thân của cô ấy là Muggle, cha mẹ nhất định sẽ không đồng ý, lại càng không nói đến việc gia tộc Malfoy có quyền cao chức trọng như thế nào trong thế giới phù thủy, bởi vậy sẽ bị mọi người trỉ trích càng nhiều. Chúng tôi mỗi bước đi đều phải tính toán mọi tình huống bốn phương tám hướng, tôi không có khả năng….”

“Tôi rất sợ hãi.” Draco cúi đầu, ngón tay vô ý thức nắm chặt chăn, “Tôi sợ cô ấy bị thương, sợ tôi không có cách nào bảo vệ được cô ấy, sợ sau này sẽ mất cô ấy. Cho nên….”

Không biết vì cái gì, rõ ràng thân là quý tộc, không nên khinh địch, đem nhược điểm của mình bày ra trước mặt người khác như vậy, nhưng đối với Harry, Draco không tự chủ nói rất nhiều. Chuyện này rất nguy hiểm, cậu biết, trong đầu một mặt kêu gào đừng nói nữa, một mặt lại hoàn toàn không chịu không chế thẳng thắn nói ra tất cả.

Trong tiềm thức, cậu tin tưởng Harry, hơn nữa cậu cho rằng Harry sẽ không làm bất cứ chuyện gì ảnh hưởng xấu đến mình.

…… Mới là lạ.

Nhìn hai chữ “Ngu ngốc” to tướng trên tự bản, Draco lật tức đen mặt. Trong lúc cậu hãy còn đang đen mặt, Harry bình tĩnh viết xuống tự bản một đoạn nói.

[Muốn, tranh thủ là tốt; Thích, bắt vào trong tay là tốt. Chính vì muốn bảo vệ, cho nên mới phải cố gắng mạnh mẽ lên, thế mới có thể tận lực đấu tranh, một ngày nào đó cậu sẽ trưởng thành, có thể bảo vệ được người mà cậu muốn bảo vệ, có thể đi đến nơi mà cậu thích. Cậu là người thừa kế nhà Malfoy, dựa vào thực lực nhà cậu, thật sự cần để ý đến chuyện người khác nghĩ sao chăng? Kết bạn với ai, kết hôn với ai, chỉ cần biết cậu có muốn hay không thôi? Tuân thủ các loại quy tắc thành văn hay bất thành văn, cũng có thể tùy hứng không theo quy tắc nhưng vẫn có thể bảo vệ gia tộc mình không chịu bất cứ ảnh hưởng gì, thế mới xứng là quý tộc.]

Con mắt màu xám bạc trợn to. Draco nhìn cậu nhóc bình tĩnh viết như thể đang hỏi ngày mai là thứ mấy. Nếu người như vậy về sau trở về gia tộc mình, liệu sẽ biến thế giới quý tộc sóng ngầm thành bộ dáng gì nữa đây…..

Không đợi Draco đọc xong sau đã trở nên tái nhợt trong suốt, cửa bí mật bên cạnh đã bị dùng lực đẩy ra, Draco mới chỉ kịp nhìn thấy bóng người, trên mặt đã cảm thấy lửa nóng đau đớn.

“Bốp!”

Chuyện này thật đúng là kinh thiên địa quỷ thần khiếp. Harry yên lặng quay đầu, đem vị trí tặng lại cho tiểu mẫu sư nữ vương phong phạm.

“Draco Malfoy!” Hermione ném cậu nhóc đáng thương vào trong chăn, hai tay chống sang hai bên cậu ta, rất có khí thế cúi thấp mình, “Tên khốn nhớ kỹ cho tôi, người nhà Gryffindor không yếu đuối như vậy! Bản thân ngồi trong này thương xuân thu buồn còn dám kinh thường người khác, sắm vai nam chính khổ tình cũng phải biết có chừng có mực cho tôi chứ! A!”

Cậu nhóc mặt phấn hồng vì phản kháng bị hạn chế trong ***g ngực nhỏ hẹp, lúc này đây là làm ra một chuyện rất chính xác — cậu vươn tay giữ chặt quần áo cô bé, hôn lên.

Harry bình tĩnh bước đi trong đường hầm về phòng mình. Về phần Hermione và Draco….

Đâu phải chuyện liên quan đến tôi.

___________
Bình Luận (0)
Comment