[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 53

Chương này chỉnh người khiến tôi rất sung sướng a~

“Ngài biết bọn nó còn quá nhỏ! Không thích hợp với việc học phép triệu hồi nguy hiểm như vậy!” Khi khóa học [Bùa chú] mà học sinh Hogwarts hoan nghênh nhất mới bắt đầu không đến nửa giờ, một giọng nói chói tai đã cắt ngang bài giảng của giáo sư Flitwick. Làm lơ ánh mắt căm tức của một đám học sinh, người giám sát cao cấp mới làm trò lố ở tiệc Giáng Sinh năm ngoái nở một nụ cười thiệt tươi bước vào phòng học, ngẩng đầu lên nhìn vị giáo viên yêu tinh đang đứng trên một chồng sách lớn phong phú.

Bất kể thế nào cũng không thể mặc kệ học sinh, hơn nữa trong số đó lại có một nửa là học sinh của nhà mình. Giáo sư Flitwick muốn nói gì đó, Umbridge lại mở miệng: “Hơn nữa, học sinh năm năm nhà Ravenclaw năm nay hình như thiếu một học viên.”

“Cậu Harry Potter vì một số nguyên nhân nên tạm nghỉ học — Chuyện này Hiệu trưởng Dumbledore đã đồng ý.” Cố ý nhấn mạnh từ “hiệu trưởng”

“Hogwarts là tài sản chung của Bộ Pháp Thuật.” Umbridge cười càng thắm, nhìn càng giống một con cóc, “Cho nên học sinh Hogwarts xin tạm nghỉ phải cần có sự cho phép của Bộ Pháp Thuật. Theo tôi được biết, Bộ Pháp Thuật chưa từng nhận được bất cứ một tờ đơn xin nghỉ học của cậu Potter. Dựa theo quy định của Bộ Pháp Thuật, với các trường hợp nghỉ học không phép quá một tháng, có thể coi đó là tự động thôi học.”

Mặt giáo sư Flitwick lập tức trầm xuống.

“Nếu ngài là viện trưởng của cậu Potter, như vậy mời…”Không đợi mụ nói xong, Umbridge đã ngã quỵ xuống, cái trán đập vào cạnh bàn, sau đó tiếp tục trượt xuống — đương nhiên đích đến tiếp theo chính là mặt đất.

Thu lại đũa phép, một nam sinh nhà Ravenclaw rụt rè nhìn giáo sư, “A….xin lỗi giáo sư, tôi tưởng đây là đang luyện tập phép triệu hồi cóc chứ, ai dè nó lớn vậy….” Lời còn chưa dứt, bên nhà Gryffindor đã sớm ôm bụng cười lăn lội.

“Nhà Ravenclaw thêm 20 điểm, vì đã làm ra một phép khiêu chiến yêu cầu kỹ năng rất cao, nhà Ravenclaw trừ 10 điểm vì đã xúc phạm con cóc. Bây giờ chúng ta sẽ tiếp tục học. Mọi người thử triều hồi các đồ đạc trong phòng học xem, thầy sẽ chỉ đạo và sửa chữa một ít cho các em — xin hãy lượng sức nha.”

Đám học sinh hưng trí bừng bừng bắt đầu thử phép bùa chú mới, các tia sáng ngay lật tức bắn tung tóe khắp phòng học. Khiến người ta kinh ngạc là rất nhiều chú ngữ đều bay về phái kẻ xúc phạm loài cóc hãy còn đang té xỉu, hơn nữa hiển nhiên, đại đa số trong đó không phải là phép triệu hồi.

Không liên quan đến học viện, Harry vẫn là cậu bé đám học sinh trường Hogwarts đau lòng tiếc thương nhất.

“Thật là quá đáng!” Cố ý kéo dài việc xếp đồ, lúc Hermione đi ngang qua cửa phòng học bùa chú của đám Slytherin đã thấp giọng nói vậy.

“Xem ra Gryffindor nóng nảy ngốc nghếch lại cho chúng ta tin gì tốt rồi. Ví dụ như, một đợt trừ điểm tuyệt diệu –” Cố ý kéo dài âm điệu, vừa nghe cách nói chuyện đã biết là của tiểu bạch kim vô lại. Hermione hung hăng trừng mắt nhìn cậu một cái, học kiểu nói của cậu ta, “Cũng thiệt đáng tiếc, tôi nghĩ giáo sư Flitwick sẽ không vì vị ‘Giám sát viên cao cấp thân yêu’ của chúng ta yêu cầu Harry nghỉ học nên giận chó đánh mèo lên Gryffindor đâu.” Nói xong còn cố gì lấy tay cầm sách đụng tiểu quý tộc một cái.

Vì vụ đánh choáng kinh thiên động địa trên xe lửa đầu năm kia, những cô cậu Slytherin tuy rằng vẻ mặt khác nhau, nhưng tốt xấu cũng không làm gì.

Thà đắc tội với tiểu nhân, nhưng chớ đắc tội với đàn bà; Thà đắc tội với đàn bà, nhưng chớ đắc tội với nữ phù thủy; Thà đắc tội với nữ phù thủy, nhưng chớ đắc tội với sư tử cái….

Loại này chân lý có thể đã lưu truyền từ ngàn xưa đến nay, nhưng không phải là không có đạo lý….

Ánh mắt Draco tối đi, im lặng phẩy tay với đám học viên năm năm nhà Slytherin phía sau, ý bảo bọn họ tùy ý động thủ với mụ điều tra viên nào đó.

Cho nên nói, với vấn đề về Harry, là không liên quan tới học viện.

Đây là sự thật.

~*~

“Đây là lần thứ mấy trong tuần rồi…” Hermione lắc đầu, nhìn thi thể bị nguyền rủa đang được giáo sư Sprout dùng phép trôi nổi đưa đi — hẳn là một đám gì đó màu hồng (Umbridge) như cố ý lại như vô tình đụng vào sàn nhà, lại đụng vào cái cột, lắc đầu. Khi mà bè lũ Gryffindor luôn thích náo nhiệt và đám Slytherin luôn âm mưu thâm độc không hẹn mà cùng đối phó với một người, kết quả thật đúng là…Kinh người.

“Chị hẳn là nên hỏi là lần thứ mấy trong hôm nay chứ, đàn chị.” Morris đẩy đẩy kính mắt, bình tĩnh cắt nhỏ bữa trưa.

Đừng cho rằng tôi không biết các cạm bẫy liên hoàn trước cửa phòng Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Hermione yên lặng quay đầu. Đám sư tử khoác cái lòng dạ xấu xa đôi khi còn khủng bố hơn đám độc xà Slytherin.

Đồng thời, tại bàn ăn luôn luôn ít quan trọng Hufflepuff bên cạnh, có vài người đang vui vẻ phấn chấn — đó là do bọn họ đã chiến thắng canh bạc “Thời gian xui xẻo của cóc hồng”. Huynh trưởng mới lên năm nay hãy còn đang bận thống kê xem hành động tiếp theo nên là gì, khóe miệng còn giơ lên mang nghĩa sắp có trò hay để xem.

“Tuổi trẻ thật là tốt đẹp a ~” Trên chỗ của giáo viên, Dumbledore nhìn các loại phản ứng của học sinh bên dưới, cố ý lấy tay xoa xoa mắt y hệt bộ dáng của đám sư tử.

“Albus……” Có chút không tán đồng, giáo sư McGonagall luôn luôn nghiêm túc nâng kính mắt, cuối cùng không nói gì nữa. Đây là ý…..mặc kệ, tôi không quản sao.

Ngay cả Mẫu sư* viện trưởng Gryffindor luôn làm theo quy củ cũng tỏ vẻ như vậy, các giáo sư khác có thể yên tâm rồi. Đặc biệt sau cái hành động người nào đó thông qua tư cách được gọi là giám sát viên cao cấp của bộ Pháp thuật gì gì đó, chạy đến phòng học quấy rối. Giáo sư mang trong mình huyết thống người lùn Flitwick thật thật giả giả ngồi trên một cái ghế có rất nhiều tấm đệm dày vừa ăn cơm vừa nghĩ, về sau có lẽ nên lén dạy thêm cho học viên Ravenclaw vài phép thần chú thú vị hơn. Không, dạy phép bùa chú do ông biên soạn lại càng hay.(*Mẫu sư: Sư tử cái)

Bà Pomfrey rốt cục bạo phát.

“Dumbledore!” Vị Boss ẩn tính của Hogwarts vọt đến trước bàn hiệu trưởng đập bàn rít gào, “Albus Dumbledore! Sao ông không để lũ học sinh nghịch nặng thêm chút nữa đi, trực tiếp đưa người vào Thánh Mungo* luôn đi!! Nếu để tôi phải chữa cho cái thứ ghê tởm như vậy một lần nữa, tôi sẽ cho tạm dừng thuốc Chống sâu răng của ông!”(*Thánh Mungo: Là bệnh viện thương tích và bệnh tật pháp thuật)

Hiệu trưởng vô tội nháy mắt mấy cái, nhìn vị Nữ hoàng phòng y tế như lốc cuốn đi ra ngoài, có chút phức tạp nâng tay sờ sờ Fawkes hãy còn đang sợ hãi. Lão cũng hy vọng lũ học sinh mạnh tay hơn một chút, khiến cho Umbridge biến luôn khỏi Hogwarts, đáng tiếc…… Ai…… Sờ sờ râu, Dumbledore lấy một phong thư đầy nghiêm khắc ra — Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật gửi cho Hogwarts. Sóng lớn thi nhau nổi lên, “Phản đối hành động gây biến dị con cóc”, gửi đến biết bao nhiên là kháng nghị mạnh mẽ.

Kháng nghị tiếp cũng vô dụng. Ánh mắt giấu sau cặp kính hình bán nguyệt lóe sáng. Lão không khỏi nhớ tới nguyên nhân dẫn đến hành động đoàn kết không phân biệt học viện của đám học sinh, bất quá chỉ là do Umbridge yêu cầu Harry nghỉ học tại lớp Bùa chú. Không rõ tự khi nào, cái cậu bé luôn vô thanh vô tức, tỏ ra không hề tồn tại kia đã có được trái tim của đại đa số học sinh Hogwarts. Chuyện phát sinh không thể nào kiểm soát được thế này đúng là thiệt….Đau đầu. Tới một mức độ nào đó, Dumbledore hy vọng cậu bé kia sẽ cứ biến mất như vậy cho đến khi chiến tranh kết thúc.

~*~

Hogwarts xảy ra truyện gì, bên ngoài cũng rõ, ngay cả Fudge phái người chà trộn vào đó Voldemort cũng rõ, chẳng cần hỏi tiếp, mà chỉ xoay người trở về với việc lớn bận rộn của mình.

Liên tiếp hạ lệnh xuống, Voldemort nâng tay, đầu ngón tay phác thảo thời gian ma thuật. Cách 6 giờ chiều không đến 1 phút. Hắn giống như thường ngày, đuổi toàn bộ thủ hạ đi, sau đó đến bên cửa sổ thư phòng lẳng lặng đợi.

Lúc 6 giờ, không gian ngoài cửa sổ đột nhiên văn vẹo, một mảnh giấy trắng bay xuống, in trên tấm da dê tinh xảo, rõ ràng là chữ viết thuộc về mình nhưng hiển nhiên gã không phải là người viết. Ngay sau đó, mỗi ngày sau gã đều nhận được một tờ giấy như đang ân cần hỏi thăm vài câu, tỏa ra độ ấm vụn vặt mà gã chưa từng cảm nhận.

[Cậu ta đang uống trà chiều với tiểu Thất, nói đám tiểu Nhị, tiểu Ngũ sẽ đến

rất nhanh

.]

Đều là nội dung như vậy. Voldemort biết “cậu ta” ở đây là chỉ Harry, còn cái được gọi là “Tiểu Thất”,“Tiểu Nhị”,“Tiểu Ngũ”, gã gật gật đầu, một cái tên cũng không rõ.

Bỏ tấm da dê mới vào ngăn kéo, cùng một chỗ với rất nhiều tờ giấy khác. Nếu hắn cẩn thận hơn một chút, chắc sẽ phát hiện ra những hàm nghĩa xung quanh những chữ cái kia. Đáng tiếc. Voldemort chưa từng phát hiện ra. Hắn cũng không biết, cậu bé nào đó ngoài mặt thì ngủ say, nhưng vẫn có biện pháp xuyên qua mảnh hồn trong người mình, tiếp cận những mảnh hồn khác, cảm thụ tư tưởng của bọn chúng, truyền lại tin tức của mình.

Cách đó không xa, một người mặc áo bành tô tinh xảo im lặng xuất hiện, tiếng thở dài tan ra trong không khí. Gã phủi phủi lớp tro bụi không tồn tại, thuận tay làm ra một câu bùa chú giám sát nơi này, sau đó mới đi vào nơi rách nát trước mặt, cũng chính là một căn phòng đã bị tàn phá.

Sau vài giờ, thật vất vả mới đặt một Trường sinh linh giá về lại vị trí, Dumbledore vội vàng thoát khỏi giám thị của Voldemort, đi vào căn nhà cũ của Gaunt, ngay lật tức nhìn thấy một hàng chữ ở trên cửa tầng hầm giữ các Mảnh hồn, cái ánh sáng nhu hòa thản nhiên tỏa ra trong căn phòng đầy tro bụi như đang cố tình tỏ ra sung sướng khi thấy người khác gặp họa.

[Tôi mang tiểu Nhị đi.]

Xem xong, hàng chữ tật tức biến mất như bọt biển.

Hiệu trưởng đáng thương bực mình, lật tức lo lắng về chuyện mấy Mảnh hồn.

Chẳng lẽ …có liên quan đến “Kẻ thứ ba” thần bí kia.

_________________

Edit: Tác giả, Mộ Dung đại tỷ, đây không còn được coi là “chỉnh người” nữa, đây được coi là “bắt nạt tập thể” rồi =O=.
Bình Luận (0)
Comment