[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 59

Dumbledore nhìn ba bản tài liệu mở ra trên bàn làm việc, nhăm mi lại. Lúc này, lão hình như càng phù hợp với tuổi thực tế của mình, có một loại cảm giác khiến cho người ta tuyệt không dám tiết lộ mảy may, cảm giác lực bất tòng tâm.

“Cộc, cộc, cộc.” Tiếng đập cửa vang lên, có lễ có tiết, không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh. Ông lão râu tóc bạc phơ sớm đã không còn trẻ trung gì nữa nhanh chóng dọn dẹp lại bàn, chỉ để lại một cái hộp không ngừng phun ra khói bạc, thế rồi mới ngồi ngay ngắn vào ghế Hiệu trưởng, treo lên mặt biểu tình của ông nội hiền lành, phất phất tay mở cửa ra.

“Ngài đến rồi, ngài Rei.” Dumbledore cười tủm tỉm biến ra một cái ghế dựa màu đỏ ánh kim, “Mời ngồi. Người trẻ tuổi bây giờ đều rất bận, rất ít người có thể cùng tán gẫu với ông già này a ~Thử chút xiên rết con không? Đây chính là sản phẩm mới nhất của tiệm Công Tước Mật đó ~” Nói rồi, lão ta không biết từ nơi nào lôi ra một cái đĩa, trên đó có 5,6 con rết đang chậm rãi ngheo ngẩy nối đuôi nhau bò ra khỏi đĩa.

Zero mang mặt nạ nghiêm cẩn chuẩn mực ngồi xuống, cầm lấy một bé rết, mặt không đổi sắc bỏ vào miệng, đem bé con đang không ngừng vặn vẹo giãy dụa nuốt xuống, cuối cùng còn buông ra một câu bình luận, “Theo cá nhân tôi mà nói, cái này hơi ngọt quá, hình như Rết chiên cay của phương Đông hợp với khẩu vị của tôi hơn thì phải. Nhưng mà, cảm ơn ngài Hiệu trưởng đã khoản đãi nhiệt tình.”

“Nga a a a ~” Duy trì nụ cười không biến đổi, Dumbledore ở trong lòng dở khóc dở cười: Nhìn một người nuốt sống rết ngay trước mặt mình — mặc dù là giả, nhưng thật sự đúng là….Tôi già rồi, năng lực thừa nhận không còn mạnh mẽ nữa a….”Nói vậy, tức là ngài Rei từng đến phương Đông rồi hả?”

“Ngài Hiệu trưởng đừng khách khí. Nói cho cùng, đây quá chẳng cũng chỉ là tuổi trẻ tâm cao khí ngạo, ra ngoài du lịch thì lạc chân tới đó mà nói — a, mà nói đến du lịch, không bằng chúng ta chuyển đề tài sang du lịch luôn đi. Nói đến đây, nghe nói ngài Hiệu trưởng rất đam mê đồ ngọt, không biết đã từng nghe qua món ăn nổi tiếng nhất trong các loại đồ ăn chế biến từ côn trùng ở Phương Đông: nhộng chiên hay chưa?”

“Nhộng…chiên?!”

“Mặc dù theo cách ăn uống truyền thống là con nhộng chiên lên sau đó ăn kèm với xuyên tiêu*, nhưng mà nếu ăn trực tiếp thì vừa bỏ vào miệng sẽ bắt gặp một lớp vỏ ngọt thật dày bao bên ngoài, sẽ biến thành một loại hương vị khác. Không biết ngài hiệu trưởng đã từng nếm thử chưa….Chưa sao? Thật đáng tiếc. Lần sau tôi nhất định sẽ chuẩn bị cho Hiệu trưởng một phần.”

*Xuyên tiêu: 花椒- tiếng Hán gọi là chi Xuyên Tiêu hoặc chi Hoa Tiêu, được biết đến ở Việt Nam dưới những cái tên như xuyên tiêu, sơn tiêu, hoa tiêu, sưng,…v..v Có vị đắng, cay, ít độc, lá dùng làm rau gia vị hoặc nấu canh…bấm vào đây để tìm hiểu thêm.

“Chuyện này thật sự quá khách khí rồi, ngài Rei không cần phải quá lo lắng như thế. Mồ hôi lạnh của Dumbledore bắt đầu tuôn rơi.

“Nào có nào có, hôm nay ngài Hiệu trưởng đã cố ý mời tôi tới đây nhấp nháp trân quý do chính tay ngài chất chứa, chút hoàn lễ nhỏ bé không đáng kể này tất nhiên phải có rồi.”

“Thật sự không cần đâu……”

……

Những bức tranh được treo trong phòng Hiệu trưởng thế là cứ như vậy nhìn bọn họ cứ anh đừng tôi khiến bàn bạc vấn đề ăn uống suốt nửa ngày, bọn chúng đều có chung một suy nghĩ không biết mình là nên cảm thấy may mắn vì mình đã chết hay là buồn bực bản thân mình cư nhiên không thể không ở đây chứng kiến cái mớ rối rắm chẳng chút liên quan gì tới mình thế này. Mà vị hiệu trưởng duy nhất xuất thân từ Slytherin ngược lại rất vừa lòng vuốt vuốt chòm râu gật đầu với vị giáo viên mới này. Ừm, cái loại vòng quanh luẩn quẩn như luyện Thái Cực quyền thế này, vừa nhìn đã biết là xuất thân từ quý tộc, nếu như theo lời khẳng định của Slytherin vĩ đại sau khi đến Hogwarts đọc sách chính là: Nếu muốn biết cách dạy dỗ bình thường của một gia đình quý tộc đối với con em họ thế nào thì trước tiên phải bắt đầu học hỏi từ phương thức nói chuyện thường ngày của bọn chúng. Huống chi, cứ việc ngồi dựa vào một cái ghế tục tằng, trước mặt là một thứ đồ ăn nhìn thôi đã thấy ghê tởm, lại vẫn có thể giữ được bình tĩnh tự chủ như trước, kẻ thù của Dumbledore lần này, rất mạnh a~

Trên thực tế, số lượng những người khiến cho cả Hiệu trưởng đương nhiệm lẫn Phineas Black kinh ngạc là rất rất không nhiều a~

“Chuyện này thật đáng tiếc.” Cuối cùng, chốt bằng một câu như vậy, đồng thời bảy ra biểu tình tiếc hận, chính thức kết thúc cuộc đối thoại nhàm chán kéo dài đến nửa giờ này, bắt đầu đi vào vấn đề chính, “Nếu ngài hiệu trưởng mời tôi đến hôm nay không chỉ là bởi ngài muốn tôi cùng nhấm nháp đồ ngọt với ngài, thì rốt cuộc có chuyện gì cần đến giáo viên Phòng chống nghệ thuật Hắc ám tôi đây?”

Âm thầm thở hổn hển vài hơn, khuôn mặt Dumbledore trở nên nghiêm túc, trong lòng vụng trộm cảm thấy may mắn — thời gian mà kéo dài thêm chút nữa, lão sẽ có nguy cơ liệt mặt a….”Nghe nói trong lớp học Phòng chống nghệ thuật Hắc ám cao niên* của ngài có học sinh tương đối thiên về Ma thuật đen, chuyện này tựa hồ không thích hợp cho lắm…”(*Cao niên: Mình nghĩ ở đây là chỉ lớp lớn, đại khái như kiểu năm 5 trở lên)

“Ngài chỉ muốn hỏi chuyện này thôi sao?” Zero khẽ mỉm cười, thanh lịch tựa như đang ngồi trên ngồi chiếc ghế sô pha hoa lệ thoải mái nhất, “Sau khai giảng, tôi đã thử qua trình độ học sinh trong cấp cao niên. Sau đó căn cứ vào một số bài giảng cụ thể, tiến hành kiểm tra sơ bộ một số phép phòng chống nghệ thuật hắc ám tương đối thông dụng, đối với tôi, đây là phương diện nghiên cứu rất nhiệt tâm, đối mới các em học sinh khao khát được học hỏi, tôi không thể không nâng cao độ khó của chương trình học lên, cho nên tôi đã dạy cho các em một số phép ma thuật đen không có tính sát thương cao, sau đó để cho các trò thử tiến hành, rồi tổng kết lại các điểm bất đồng giữa các chủng loại ma thuật, để cho bọn họ tự mình khai phá ra những nét hữu dụng của các phép phòng chống. So với việc trực tiếp nói cho các trò biết cơ cấu ma pháp và phép phòng ngự, cái kiểu tự tìm hiểu tự học này rất có lợi với sự trưởng thành và phát triển của học sinh sau này. Tôi nghĩ, ngài Hiệu trưởng nhất định sẽ đồng ý với ý kiến của tôi.”

“Nga a a a, đương nhiên rồi. Nhưng phép thuật này đối với học sinh mà nói là quá mức nguy hiểm, khi không có người trưởng thành ở bên cạnh chăm sóc, nếu cứ nghiên cứu và luyện tập một mình như thế, sợ rằng rất dễ xảy ra sự cố khó có thể vãn hồi a.” Nếu cứ để học sinh nghiên cứu ma thuật đen tràn lan như thế, thì Hogwarts khác quái gì Durmstrang? Bản thân mình phải cố gắng nhiều năm như vậy mới có thể thanh trừ ma thuật đen ra khỏi các trường học, không thể để thất bại trong ganh tấc như vậy được.

Tuy rằng, cho dù là hiệu trưởng không thể không thừa nhận, năng lực của học sinh Hogwarts mấy năm nay sụt giảm đi rất nhiều so với trước kia…Nhưng…Nhỡ có học sinh nào chọn đi sang con đường Ma thuật đen…

“Chuyện này ngài có thể yên tâm, ngài hiệu trưởng.” Zero hiển nhiên hoàn toàn không có ý định nhượng bộ, “Là giáo viên mới, tôi tự nhận bạn thân mình vẫn còn thiếu kinh nghiệm khi đứng lớp, cho nên trước đó đã trưng cầu ý kiến của giáo viên thậm chí là cả học sinh rồi, học sinh Ravenclaw phổ biến đều là phản cảm, cái cường độ nghiên cứu và trình độ nguy hiểm này vượt xa khỏi trình độ nghiên cứu thường nghiệm thường ngày của bọn chúng, học sinh Gryffindor thì càng tỏ vẻ bọn họ hoàn toàn không ngại lực lượng ma pháp này. Ngay cả nhóm học sinh Hufflepuff luôn bị coi là nhát gan, cũng không có bất cứ phản cảm nào, chúng đều cố gắng học tập, nhưng mà, cho đến ngày hôm nay vẫn không thu được bất cứ một ý kiến đánh giá nào từ học viên Slytherin, chỉ là…dựa vào bộ dạng rất không hài lòng của Severus, đại khái là do nội dung quá nhỏ bé đi…” Nói rồi lại tự nhíu mi.

…… Lão còn có thể nói gì? Còn có thể nói gì nữa? Tên này đã điều tra xong cả rồi….Dumbledore cười khổ hai tiếng, đành phải tự cho mình một bước lùi xuống, “Ha ha, không nghĩ tới ngài Rei lại cẩn thận tỉ mỉ đến vậy đâu, Hogwarts có thể kí hợp đồng nhận ngài làm giáo viên quả thật là quá may mắn.”

“Cám ơn khích lệ, đây là chuyện thuộc bổn phận của giáo viên mà.” Kính cẩn khách sao nhận, Zero nhấp một ngụm trà tượng trưng, gã biết chuyện quan trọng hơn là nằm ở phía sau.

“Nếu giáo sư Rei đã lo cả rồi, tôi cũng không can thiệp nữa. Xem ra học sinh Hogwarts năm nay có thể học được rất nhiều thứ đây. Vậy thì, ngài nói thử xem, trình độ của học sinh Hogwarts đạt đến đâu rồi?” Mắt Dumbledore lóe lên, nói lời khách sáo.

“Nếu ngài hỏi về trình độ chung, thứ cho tôi nói thẳng: Thảm hại vô cùng. Đại khái là do chương trình học môn Phòng chống nghệ thuật Hắc ám hằng năm đều đổi giáo viên, khiến cho học sinh học tập chẳng theo hệ thống gì cả. Bất quá trong đám học sinh vẫn có một vài học sinh tương đối đáng hy vọng, ví dụ như học sinh năm bốn Gryffindor cậu Morris Kraut, học sinh năm năm Slytherin cậu Draco Malfoy, học sinh năm bảy Hufflepuff cô Catherine Voight, và học sinh năm năm Ravenclaw, cậu Harry Potter.

“Đương nhiên, Hogwarts từng là ngôi trường tận sức bồi dưỡng ra những Phù thủy vĩ đại mà, ngài Rei nói bốn người này là bốn người nổi bất nhất trong đám học sinh, nhất là Harry, tài năng cậu ấy biểu hiện ra ngoài gần đây đã vĩ đại đủ để tương xứng với trách nhiệm mà cậu ấy phải gánh vác — nghe nói ngài đối với cậu Harry vẫn luôn một mực coi trọng.”

“’Một mực coi trọng’?” Zero cúi đầu, đè nén sự dịu dàng đang hiện ra dưới đáy mắt, nhưng quanh thân vẫn dâng lên một bầu không khí ấm áp khiến cho ngay cả những bức tranh cũng cảm nhận được, “Ngài Hiệu trưởng muốn nói gì thì cứ nói đi~” Tiếng nói dần dần trôi trong không khí.

Dumbledore không ngờ gã lại phản ứng thế này, nhất thời không biết nên tiếp tục ra làm sao. Kiên nhẫn chờ đợi trong giây lát, lại không được thứ mà mình mong đợi, ánh mắt sau cặp kính hình bán nguyệt lòe lòe sáng, “Ngài Rei?”

“A, thật xin lỗi.” Zero ngẩng đầu, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, “Không nghĩ tới là lại bị ngài nhìn ra đâu ~ vậy thì, ngài hiệu trưởng, ngài sẽ không để ý…chuyện tôi theo đuổi cậu bé hoàng kim của ngài chứ?”

“Phụttttttttt!” Lão hiệu trưởng và đám hóng hớt đang nhấp trà không hẹn mà cùng phun cả ra, chỉ có Phineas là vẫn cố gắng duy trì lễ nghi Slytherin, cố gắng nuốt cả miệng trà xuống, chỉ là độ cong của khóe miệng lại tăng lên.

Người thanh niên, quả thực là vô cùng thú vị. Xem ra, lần này Dumbledore không giữ nổi cậu bé của ông ta rồi.

“Khụ khụ, ngài Rei.” Dumbledore thiếu chút nữa là không thở nổi, không nghĩ tới lý do cư nhiên lại là vậy! “Già rồi, tai nghe không tốt nữa, ngài có thể lặp lại không?”

“Ta nghĩ tai ngài nghe vô cùng tốt chứ, ngài Hiệu trưởng. Tôi thật sự đang theo đuổi cậu Harry Potter — đương nhiên, xét đến tuổi cậu ấy, tôi cho rằng bây giờ cậu ấy mà biết chuyện này, sẽ cố gắng đẩy tôi ra xa. Thiến niên đang trong thời kỳ trưởng thành luôn mẫn cảm với những thứ dễ gây thương tổn mà.” Chuyện này mà bị thiếu gia biết được, không biết là sẽ bị trả thù như thế nào đây….“Ngài Hiệu trưởng hình như cũng vô cùng quan tâm tới cậu Harry Potter, vậy thì, hãy thay tôi giữ bí mật nhe~~”

“…… Đây là đương nhiên…….” Dumbledore cảm thấy bản thân mình đã lâu lắm rồi không nghĩ một đằng nói một nẻo như vầy, “Nhưng là, ngài Rei, ngài nếu muốn …‘Theo · đuổi’…….Harry.” Hiểu trưởng đáng thương lúc nói ra từ nào đó thiếu chút nữa đã cắt đứt luôn cả đầu lưỡi của mình, “Nhất định là đã sẵn sàng gánh vác những khó khăn tất yếu sẽ xảy ra. Dù sao, bây giờ, kẻ thù của Harry là Voldemort đã sống lại, hắn ta nhất định sẽ không bỏ qua cho người đã đánh bại hắn là Harry đâu.”

“Tôi rất hiểu bản thân mình sẽ gặp nguy hiểm, ngài hiệu trưởng.” Rốt cục cũng đến điểm mấu chốt, “Về phần ngài được xưng là Voldemort kia, tôi đã nghiên cứu đầy đủ. Đúng rồi, nghe nói ngài hiệu trưởng đây chính là Phù thủy trắng vĩ đại nhất, hơn nữa vẫn tận sức tiêu diệt Voldemort và đám Tử Thần Thực Tử của hắn ta, vậy thì, ngài hiệu trưởng đại khái sẽ cần chỗ tư liệu tôi vừa mới có được này.” Nói rồi, Zero lấy từ trong áo ra ba bức ánh, đặt lên bàn rồi đẩy về phía Hiệu trưởng.

“Đây là?!” Dumbledore nhận ảnh chụp, sắc mặt thay đổi trong nháy mắt.

“Hiệu trưởng hình như cũng có quen biết phương Đông, chẳng lẽ lại chưa từng nghe qua câu ‘Có tiền có thể sai sử cả ma quỷ’ sao?” Zero đứng lên, mang theo nụ cười thủy chung không hề thay đổi, khom người thi lễ, “Thời gian cũng không còn sớm nữa rồi, ngài hiệu trưởng, tôi còn phải chuẩn bị bài giảng cho tiết học ngày mai, thứ cho tôi thất lễ. Ba bức ảnh chụp này coi như là quà tạ lễ của tôi dành cho ngài, mong ngài ít nhất cũng đừng xen vào cuộc theo đuổi của tôi với cậu bé kia. Quấy rầy người khác nói chuyện yêu đương là sẽ bị ngựa đá chết đó ~”

*******

“Đêm qua ông nói gì với Hiệu trưởng đó? ” Harry đột nhiên dừng cánh tay đang làm bài tập lại, híp mắt tươi cười đầy mặt.

Mỗi khi thiếu gia cười như vầy, thường có nghĩa là có kẻ nào đó sẽ gặp phải chuyện không hay ho. Lần cậu bé cười như vầy gần đây nhất, nhị đại Chủ tể xưng bá đường đường một thời đã bị tính kế toàn bộ, nửa linh hồn cũng không thoát

“Chỉ là tìm cơ hội đưa tư liệu về ba vị Chúa tể qua thôi mà — thiếu gia nhất định sẽ không để ý đâu nhỉ ~”

Nếu thật là đơn giản thế…Hiệu trưởng sao lại nhìn tôi bằng ánh mắt ám muội tùm lum kia? Harry nhướng mày, tỏ vẻ hoàn toàn không tin.

“Ừ, quên đi.” Zero đang chờ thiếu gia nhà mình dùng biện pháp ép buộc mình nói, nhưng lại chẳng thấy gì như trong tưởng tượng, có chút kinh ngạc chớp chớp mắt.

“Chuyện của giáo sư Snape về sau giao cho ông phụ trách, chuyện này tương đối quan trọng đấy.” Khinh khinh xảo xảo nói xong một câu như vậy, Harry dọn lại bài tập không biết đã làm xong từ khi nào bỏ vào túi sách, “Vậy nha, ngủ ngon, giáo sư.”

Nhìn cánh cửa đóng lại trước mắt, Zero cúi đầu cười ra tiếng.

Thiếu gia thật đúng là…… đã ném cho mình một cái phiền toái thiệt bự a~ nhưng mà nếu không làm vậy thì đã không phải thiếu gia mất rồi ~

______________
Bình Luận (0)
Comment