[Harry Potter Đồng Nhân] Mạt Thứ Băng Kỳ

Chương 9

(*) Nguyên văn: 蝙蝠

Ngồi trên khán đài cao, không nhìn đám người kích động ồn ào xung quanh, Harry lẳng lặng đọc quyển sách của mình. Cậu bị người bạn cùng phòng của mình tha lên đài. Tuy rằng cậu không có gì hứng thú gì đối với quang cảnh tương đối ồn ào cùng vận động nhiệt huyết xung quanh, nhưng đối với cậu mà nói, dù ở nơi nào thì cậu cũng có thể đọc sách được, nghĩ như vậy, Harry ngược lại có kiên trì ngồi nốt trận đấu. Hơn nữa, trận đấu này là trận đấu giữa Gryffindor và Slytherin nên chắc chắn Draco sẽ không thể bỏ qua được đâu.

“Anh nói này, Harry.” Phillips vỗ vỗ người cậu: “Đây là thời gian để chúng ta thả lỏng, cho dù là người nhà Ravenclaw cũng không có nghĩa là lúc nào cũng phải đọc sách. Em đem bản thân bó buộc lại thật chặt ~” Nói xong lại liếc liếc cuốn từ điển dầy cộp trên tay cậu bé, gian nan nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Harry ngẩng đầu, nở một nụ cười nhẹ đối với người bạn cùng phòng của mình, lại tiếp tục vùi đầu vào những trang sách.

Thở dài, Phillips vô pháp ngăn cản người bạn cùng phòng quá mức ham đọc sách này của anh. Rõ ràng đã là hạng nhất, thậm chí có thể nói các luận văn của cậu ta toàn là điểm O (1), nếu không phải do kiến thức thực tiễn của cậu vẫn chưa đủ thì chắc chắn cậu đã trở thành một kỳ tích chưa từng có của trường Hogwarts. Nhưng cậu nhóc này, ngoài khi lên lớp ra thì những lúc khác đều không thấy mặt mũi cậu đâu, đến giờ giới nghiêm tối mới thấy cậu trở về. Có khi, buổi sáng ngủ dậy, hắn hốt hoảng thấy cậu nhóc cư nhiên lại đọc sách cả một đêm. Cho dù là người nhà Ravenclaw nhưng cũng khó có thể thấy được một học viên chăm chỉ như cậu ta.

Lại một lần nữa liếc liếc quyển sách trên tay cậu. Harry hẳn đã lấy giấy phép từ giáo sư Flitwick mới có thể mượn được những bộ sách trong thư viện cấm của trường như thế này, hiện tại cậu ta đang xem một cuốn sách tên là [ huật giả kim cổ đại và ma pháp trận]. Phillips từng thấy cuốn sách đó tại khu sách cấm, cũng có tò mò mở ra xem một chút nhưng lại phát hiện ra mấy thứ trong đó hắn hoàn toàn hiểu không nổi. Nhìn Harry hiện tại rất chuyên tâm đọc sách[ Mỗ Miêu: Xem ra mỗi khi đọc sách tiểu Harry đều bày ra tư thế này nha~…..], không biết cậu ta xem có hiểu không ta? Ây ~ để tối hỏi thử xem!! Sau khi âm thầm quyết định, Phillips đem tầm mắt quay lại với trận bóng, vừa lúc nhìn đội viên vào bàn, hai bên bắt đầu gay cấn.

Trận đấu giữa nhà Gryffindor và Slytherin vô cùng — hấp dẫn, nhìn hai bên mới lên sân khấu được một lúc mà đã hết người này người kia bị phạt là biết. Nhưng Phillips rất có hứng thú với Quidditch(2), xem ra nhà Gryffindor không có Tầm thủ(3) tốt rồi, thua trận là việc không sớm thì muộn thôi. Lúc này, nhà Slytherin đang vô cùng cố gắng không phạm lỗi và cũng không gây ra một hành vi nào trái với đạo đức cả vì nếu cứ tiếp tục như vậy danh dự của nhà họ chắc chắn sẽ bị bôi nhọ – bọn họ trước giờ vẫn luôn coi trọng danh dự.

Đột nhiên, một trái Bludger (4) bị song sinh nhà Weasley đánh lệch, trái bóng lập tức chuyển hướng, bay về phía khán đài nhà Ravenclaw.

Tiếng học sinh la hét đến chói tai, Phillips mẫn cảm phát hiện trái bóng tựa hồ bay về phía người bên cạnh hắn.

“Harry! Cẩn thận!” Nói rồi hắn liền lấy tay đẩy đẩy cậu nhóc vẫn đang ngồi thẳng đọc sách bên cạnh.

Harry ngẩng đầu, nhìn người bạn cùng phòng vừa quấy rầy mình trong chốc lát, lại nhìn theo ánh mắt hắn, thấy được trái bóng đang bay với vận tốc khác thường về phía mình. Sau đó, ngay lập tức cậu tùy ý vung đũa phép lên một cái, rồi lại trở về với cuốn sách.

“Harry?” Phillips kinh ngạc nhìn cậu. Bludge vốn đã gần cậu trong gang tấc rồi, khán đài nhà Ravenclaw lại là khán đài cách xa chỗ ngồi của các giáo sư nhất, ngay cả hắn ngồi cạnh Harry cũng không kịp cứu cậu ta…

Bludge cách Harry một khoảng không đến một thước (**) thì dừng lại, sau đó lại dùng tốc độ giống hệt lúc trước bắn đi. Trái bóng lập tức bay trở lại, lại đụng phải một cái rào cản vô hình, phát ra một tiếng vang nặng nề.

(**) Một thước = 10 tấc = 0,23 mét

“Trò nghĩ trò đang làm gì hả, tên Potter kiêu ngạo kia?”.Một giọng nói mạnh mẽ, lạnh lẽo vang lên, một người xuất hiện cạnh Harry, thân hình hắn cao lớn đổ xuống một cái bóng dài đem Harry nhỏ bé núp trong cái bóng của mình. Giáo sư vẻ mặt âm trầm vung đũa thần lên chế ngự quả Bludge đang nổi điên kia, không một chút cố kị nó là tài sản chung của trường.

Cùng lúc đó, Tầm thủ nhà Slytherin thừa dịp mọi chuyện đang hỗn loạn, mọi người đều đang chú ý đến khán đài nhà Ravenclaw, liền bắt được trái Golden Snitch(4), màn hình điểm sổ dừng lại ở 30:210.

Snape nắm lấy bả vai cậu đứng lên, đè nén cảm xúc đau lòng khi chạm vào bả vai quá mức gầy yếu của cậu, mặt không chút thay đổi nhìn cậu đem sách cất vào túi. Trải qua hơn một tháng, hắn đã không còn bất ngờ trước việc cậu chủ nhà Potter này dùng [Vô Thanh Chú].

“Rốt cục cũng trở lại thế giới này rồi sao, Potter kiêu ngạo?” Nhếch môi, Snape lắc lắc bả vai thằng nhóc mấy cái.

Harry buông xuống mi mắt, cúi đầu 90 độ với giáo sư nhà mình biểu đạt sự cảm ơn.

“Rồi, Severus, Harry không phải là không có việc rồi sao?” Một giọng nói quen thuộc vang lên, Dumbledore cười ha hả nói, ánh mắt màu lam lợi hại xuyên qua cặp kính hình bán nguyệt đánh giá cậu trong vô thanh vô thức: “Chú [Bảo vệ] rất tuyệt, Harry, tôi dám cam đoan rằng ở Hogwarts không phải ai cũng làm được một màn bảo vệ hoàn mỹ như vậy đâu, bao gồm cả những học viên năm Bảy”

[Trận đấu chấm dứt rồi, tôi về trước.]

Harry viết xong, tạm biệt hai vị giáo sư, cùng bạn cùng phòng rời khỏi khỏi sân bóng Quidditch.

“Harry là một đứa trẻ rất thú vị, không phải sao?” Dumbledore mỉm cười nói, “Nó thường xuyên khiến tôi nghĩ đến bộ dạng của Lily khi học tập.”

“Nhà Potter đáng chết chỉ biết gây phiền toái!!!!!”

“Nga, Severus, anh nói như vậy là không công bằng với Harry nha.” Lão già nào đó rõ ràng không tán thành, “Harry là học sinh ưu tú nhất cả năm cấp, tựa như mẹ nó năm đó vậy. Hơn nữa, đến bây giờ nó vẫn chưa lần nào vi phạm nội quy trường đâu. Mà tôi có nghe nói ở buổi gặp mặt sau khai giảng anh đã từng phạt nó không có lý do chính đáng hả??”

“Ông bắt đầu nghi ngờ phương pháp giáo dục của tôi với học sinh sao? “

“A, Severus, tôi nghĩ anh đang không muốn thừa nhận nha. Harry ấy, ngoài vẻ bề ngoài nó không một chút nào không giống cha, nhưng nó không phải cũng có một đôi mắt vô cùng xinh đẹp đó sao?”

Snape đem bàn tay xiết chặt thành quyền giấu trong áo choàng đen thẫm, tức giận nói với lão già râu bạc: “Dumbledore, nếu ông tìm tôi chỉ vì muốn nói về đề tài xem Harry giống ai thì vô cùng xin lỗi ông, dưới hầm còn có một cả đống độc dược chờ tôi hoàn thành. Tuy rằng tôi thực sự hoài nghi ông có đủ đầu óc để nhớ kỹ không, nhưng, chính ông là người sáng nay đặt hàng với tôi đó!”

“A, được rồi.” Dumbledore lại nói tiếp “Thật ra thì tôi đang có chuyện muốn nhờ anh hỗ trợ.” Xem nhẹ ánh mắt giết người của giáo sư độc dược: “Đầu tiên, để ý Quirrel.” Giáo sư độc dược từ chối cho ý kiến nhìn xuống – biên độ đủ nhỏ để người khác không để ý – Hiệu Trưởng lại nói tiếp: “Còn nữa, tôi hy vọng anh có thể tìm hiểu nguyên nhân tại sao Harry lại thành ra như vậy.”

“Vì sao tôi lại phải xen vào chuyện của Potter.” Hình như trong lời nói phát ra còn nghe được cả tiếng nghiến răng nghiến lợi.

“Severus, tôi nghĩ trong lòng anh đã rõ ràng, tình trạng của Harry hiện tại rất không bình thường. Nhất định là trong quá khứ đã từng xảy ra cái gì đó khiến cho nó biến thành như vậy. Tôi hy vọng anh có thể tìm hiểu được nguyên nhân, dù sao Lily cũng sẽ không hy vọng con mình cứ tiếp tục không chịu nói gì cả như thế!!”

Im lặng trong chốc lát, Snape bước vào trong khán đài,á o choàng ở sau người mãnh liệt tung bay. Phía sau hắn, lão hiệu trưởng lộ ra một nụ cười, ông biết đứa trẻ vụng về [ hãn……] kia đã đồng ý.

Thời gian là thứ dễ dàng khiến người ta phát bực, không kịp điều tra ra được gì thời gian đã vội vàng lướt qua, rất nhanh, Halloween (6) đã tới.

Hermione cùng các bạn học vẫn quan hệ như cũ không hề có cải thiện gì rõ rệt. Nhà Gryffindor không thích việc cứ lên lớp là phải tranh cướp trả lời câu hỏi với cô, đối với một cô gái quá mức chăm chỉ như cô thì bọn họ chỉ biết kính nhi viễn chi (7). Dù sao đây cũng là một nơi tràn ngập sự nhiệt tình, đâu phải là cái nơi tĩnh lặng đến mức phát điên như nhà Ravenclaw đâu[ Là khiến nhóm người nhà Gryffindor nổi điên].

Hermione cũng không còn phàn nàn về bất cứ điều gì khi học cùng với Harry nữa, cô lựa chọn tự mình gánh chịu tất cả, nhưng đối mặt với một người khôn khéo như Draco, một người mẫn cảm như Harry, làm thế nào mà họ lại không biết tình cảnh gian nan của cô ở học viện? Vì thế nên tiểu thiếu gia nhà Slytherin cũng ít châm chọc nhà Gryffindor hơn, đương nhiên do vậy nên hai người kia cũng sẽ được nghe cậu ta ca thán nhiều hơn.

Về phần Draco, hiện cậu đang cố gắng được điểm O cho môn độc dược – hoàn toàn bằng thực lực của mình.Từ khi học cùng nhà Ravenclaw, cậu vẫn cùng tổ với Harry. Draco thực lòng muốn học cách không chế ma lực của chính mình, hiện tại khả năng của cậu cũng tương đối, chỉ là vẫn còn kém Harry một chút, bởi vậy nên vị cha đỡ đầu nhà cậu vẫn không hoàn toàn tin tưởng cậu cho lắm – đương nhiên là Snape cũng chưa từng cho Harry điểm O, nhưng cậu nhóc cũng chưa từng nói qua, a không, chưa từng viết chứ, cậu luôn thản nhiên mỉn cười chấp nhận xuống hầm nhận lấy nọc độc của Xà Vương. Draco không biết cậu ta phải thừa nhận như thế nào, ít nhất nếu là cậu, chắc chắn đã sớm không cam lòng rồi.

Mà Harry vẫn ham đọc sách, ăn cơm, lên lớp, đến phòng tự học bí mất sinh hoạt, tất cả đều rất nhàm chán, bình lặng như nước.

Nào, chúng ta trở lại với lễ Halloween.

Là một lễ hội truyền thống, cứ đến Halloween là Hogwarts lại náo nhiệt vô cùng, nhất là vào những bữa tiệc tối, có hàng trăm quả bí ngô lơ lửng trên không, hàng trăm con dơi dơi treo ngược trên trần nhà, những hồn ma cũng có vẻ vui thích hơn rất nhiều so với bình thường, cứ bay qua bay lại trong đại sảnh riết.

Đêm nay sẽ là một đêm vô cùng tốt đẹp nếu không có chuyện vừa mới bắt đầu bữa tiệc không được bao lâu thì vị giáo viên môn [Phòng chống nghệ thuật hắc ám]đã chạy vọt vào lễ đường la hét om sòm.

Cứ như vậy, bữa tiệc tối khép lại bằng màn ngất xỉu của Quirrel và tiếng người khủng lồ kêu gào.

Đi theo các bạn học rời khỏi lễ đường, Harry vẫn duy trì tư thế chăm chăm đọc sách nên cũng vì thế mà đã bỏ lỡ mất cảnh một tiểu sư tử lặng lẽ rời khỏi đoàn nhà sư tử, đi về hướng ngược lại.

Ngày hôm sau, Harry nhận được tin Hermione bị người khổng lồ tấn công Nghe nói là có hai nam sinh lỗ mãn nhà Gryffindor nói cô là kẻ mà không ai có thể chịu đựng được, cuối cùng khiến cho cô phải trốn trong WC khóc, thực không may sau đó cô lại gặp phải người khổng lồ. Cuối cùng vẫn là hai nam sinh nọ đi tìm và cứu cô.

“Nhà Gryffindor thật ngu ngốc và tự đại!!!!” Draco nghe xong cười nhạo nói: “Vĩnh viễn bọn chúng sẽ không hiểu cái gì được gọi là sự tôn trọng, tối ngày chỉ biết ghen tỵ với những cái mà người khác có!!”

“Cám ơn, Draco.” Biết được thói quen hay châm chọc của cậu ta, Hermione mỉm cười nói, tròng mắt cô trở nên mờ mịt: “ Ron và Neville cũng không phải có ác ý gì, nhà Gryffindor có rất nhiều người không thích tôi, họ cho rằng lúc lên lớp tôi luôn cướp câu trả lời của họ khiến cho họ cảm thấy bản thân mình quá ngu xuẩn, lần này bọn họ chỉ là có ý nói ra nói vào tôi thôi, chẳng qua là do tôi tình cờ nghe được. Hơn nữa, đêm qua nếu không có bọn họ, tôi đã bị thương đến mức vào hẳn bệnh Viện rồi. Người nhà Gryffindor cũng trong sáng đáng yêu tựa như đám nhóc con thiếu tự nhiên nhà Slytherin thôi.”

“Cô nói ai không tự nhiên?? Người nhà Slytherin nếu không làm vậy thì sẽ không hoa lệ.” Draco lại trong trắng lộ hồng khiến cho hai người kia khoái trá mỉm cười một phen. Dù sao cái mỹ lệ như vậy, không phải ai cũng có thể nhìn thấy đâu.

“A, đúng rồi.” Hermione đột nhiên nhớ ra gì đó, vẽ cho cậu nhóc thiếu tự nhiên kia một con đường trốn tránh nữa: “Draco, cậu có biết giáo sư Snape bị làm sao không? Hôm qua ta thấy ông ấy giống như là bị thương ấy, còn chảy máu nữa!!”

“Cái gì? Cha đỡ đầu bị thương!” Draco kêu một tiếng, không đợi hai người kia kịp nói gì đã chạy biến khỏi phòng.

Lắc đầu, Hermione lấy lại tinh thần, vừa vặn nhìn thấy Harry yên lặng đi tới bàn chế thuốc, lấy vạc ra khỏi giá.

“Harry? Cậu không phải vừa làm xong độc dược rồi sao?” Cô nhóc tóc xám nghi hoặc hỏi.

Lúc này đây, cô lại không nhận được bất cứ một lời đáp lại nào.

Đúng giờ đi xuống văn phòng sâu trong hầm, nhìn vị chủ nhân của gian phòng vẫn như mọi ngày mê man làm việc với một đống độc dược độc hại, khóe miệng cậu hơi gợn lên. Dẫu cho có gặp ông ta lúc nào thì cũng đều bắt gặp ông ta đang ngồi chế thuộc a, nhìn nhìn tấm da dê ghi tên các học sinh bị phạt của giáo sư độc dược, a, đều là người nhà Gryffindor cả.

Đi đến trước bàn, đặt lọ độc dược của mình lên, sau đó lấy mảnh giấy có ghi nội dung lao động ngày hôm nay, Harry xem xong, yên lặng quay người bước vào tàng thất chứa tài liệu. Mỗi tối, ngày nào cũng thế, Harry im lặng đến, im lặng hoàn thành công việc mà giáo sư phân cho, sau đó cầm lấy mảnh giấy ghi loại độc dược cho ngày mai rồi im lặng rời đi. Tuy rằng cậu và giáo viên ở chung trong một gian phòng nhưng chưa từng nói qua với nhau một câu nào.

Nâng mắt lên, Snape nhìn chăm chú vào cậu bé im lặng bước vào phòng bí mật. Mấy tháng qua ở Hogwarts cậu ta vẫn như cũ, chẳng lớn hơn được bao nhiêu, vẫn cái bộ dạng nhỏ gầy, căn bản không hề có một chút nào giống một đứa trẻ 11 tuổi đang trong thời gian trưởng thành. Đối với các học viên khác, bị phạt dù không ôm hận cũng sẽ chìm ngập trong cảm xúc mâu thuẫn. Chỉ có mình cậu ta, mỗi ngày đều yên lặng đến yên lặng đi, phạt cậu, cậu cũng không hề bất mãn, có đôi khi nếu không phải là thấy có lọ độc dược trên bàn, Snape cũng không hề biết rằng cậu ta đã từng tới đây.

Lại nặng nề hạ bút xuống mớ tài liệu không có nhận thức, Snape nhớ tới lời nói của cậu khi lần đầu gặp mặt, mặt không chút thay đổi lấy độc dược đặt lên một tấm da dê, nói: “Khôi phục như ban đầu!!” Sau đó viết đại một chữ “D” xuống.

Đặt lên bàn một viên thuốc, Harry không lập tức rời đi mà lại đứng trước bàn của Snape, cúi đầu hạ mi mắt.

“Tôi cho rằng não trò đã bị ăn mòn đến độ không có gì có thể so sánh với đầu óc của một con quái vật mà quên đi lễ nghi nhà Ravenclaw!! Hay là trò bị con sên nhồi vào đầu óc quá nhiều nên đã quên mấy kẻ kia đang chờ đợi trò trở thành “Ngài Potter vĩ đại” như thế nào rồi sao. Bởi vậy nên tôi mới có hy vọng có thể đưa trò trở lại!!” Vừa phun ra độcxà, giáo sư vừa nhanh chóng phê chuẩn mớ giấy tờ trên bàn.

Do dự trong chốc lát, Harry lấy trong túi áo ra một chai thuốc nhỏ, chất lỏng trong suốt bên trong chậm rãi lưu chuyển.

[Nghe nói ngài bị thương, giáo sư.]

Nhìn nhìn dòng chữ trên tự bản, Snape khinh thường hừ lạnh một tiếng: “ Như vậy tức là cậu ‘Potter vĩ đại’ nghĩ rằng tôi cần phải nhờ học sinh điều chế độc dược trị thương giùm sao? Hay là trò muốn chứng minh rằng khả năng của trò đã đủ lớn để cung cấp dược liệu cho bệnh viện rồi?”

Harry không đáp lại, chỉ là nhợt nhạt cúi đầu sau đó xoay người rời đi.

“Đứng lại, Potter.” Snape vừa nói vừa buông cây bút trong tay ra, rời khỏi bàn đi đến trước mặt cậu ta.

Harry dừng lại, vẫn cúi đầu hạ mắt, trên tay là nội dung độc dược của ngày hôm sau cậu ta cần làm.

Hai người đều không nói gì. Một lát sau, Snape tránh người ra.“Tôi hy vọng trò còn có đầy đủ đầu óc để hoàn thành yêu cầu của tôi ngày mai.”

Harry gật gật đầu, rời khỏi văn phòng.

Ngồi trở lại ghế dựa, Snape không tiếp tục làm việc nữa, hắn đơn giản chỉ là dựa lưng vào ghế và nhắm hai mắt lại. Hồi lâu sau, hắn mở hai mắt ra, cầm lấy cái lọ cậu nhóc để lại, chăm chú nhìn một hồi lâu rồi mở nắp bình ra.

Một mùi hương nhẹ nhàng và sạch sẽ có pha trộn với mùi thản nhiên của cỏ nhanh chóng tỏa ra. Mắt hắn mở to ra một chút. Cái này không phải là thuốc chữa thương, không, phải nói là không chỉ là thuốc chữa thương. Cậu ta cho thuốc vào, còn có thêm một chút bạc hà nữa, thứ ấy rất tốt cho việc kết hợp hai loại độc dược với nhau hơn nữa còn có thể khiến cho dược đạt tới hiệu quả tối đa. Hừ! Tên ngốc ấy, học chất xúc tác từ khi nào chứ? [ Mỗ Miêu: Giáo sư, ngươi xác định là Tiểu Harry ngốc sao??]

Nghĩ đến việc vết thương ghê tởm ở chân mình đã khôi phục lại như trước không sai biệt lắm, Snape nhíu nhíu mày, ngửa đầu uống cạn bình dược, lại một lần nữa nhắm mắt, tựa vào ghế dựa. Hắn mệt chết đi được, vừa rồi hắn đã dùng [Nhiếp hồn niệm] (8) đối với cậu nhóc.

Nhưng, ai có thể nói cho hắn biết, cái màn sương mù đen kịt kia rốt cục là cái gì không?

Im lặng đi về tháp lâu của nhà Ravenclaw, Harry khe khẽ thở dài, không khí trống trải của hàng lang càng lúc càng lui về phía sau.

Quả nhiên, giáo sư, có thể nhìn thấy…

____________________________

Chú Thích:

(1)Xếp loại học lực trường Hogwarts như sau:

O = Xuất sắc (Oustanding)

E = Giỏi quá kì vọng (Exceeds Expectations)

A = Chấp nhận được (Acceptable)

P = Dở (Poor)

D = Tệ (Dreadful)

T = Bét (Troll)

(2) Quidditch: Là một môn thể thao hư cấu xuất hiện trong loạt phim nổi tiếng Harry Potter được trích từ bộ tiểu thuyết giả tưởng cùng tên của nhà văn J. K. Rowling. Nó được xem là một trò chơi cực kì khó khăn, nhưng lại rất được ưa chuộng, một trò chơi mang tính đồng đội cao và được chơi trên khắp thế giới phù thủy. Trong một trận đấu, mỗi đội sẽ có bảy người cưỡi chổi bay thi đấu, sử dụng bốn quả bóng và trên sân có tất cả sáu mục tiêu ghi điểm hình vòng tròn. Trong thế giới phép thuật, Quidditch được xem như bóng đá – một môn thể thao phổ biến trên toàn cầu.Quidditch còn có một biến thể khác đó là Muggle Quidditch, đây là môn thể thao dành cho những người không có phép thuật nhưng có đam mê với trò chơi này.

Hình ảnh trích từ trong phim:

(3) Tầm thủ: Mỗi trận đấu có hai đội chơi trên một sân bóng hình bầu dục rộng lớn, mỗi đầu sân có 3 cột gôn cao, nơi đón nhận những quả bóng ghi điểm. Các cầu thủ có thể bay lên cao tùy ý, nhưng không được bay quá ranh giới của sân. Mỗi đội chơi Quiddich có 7 cầu thủ gồm: 3 Truy thủ, 2 Tấn thủ, 1 Thủ Quân và 1 Tầm thủ. Trong đó các Tấn thủ phải bảo vệ cả đội khỏi 2 quả bóng Bludger, các Truy thủ có nhiệm vụ ném quả Quaffle vào cột gôn đối thủ, Thủ Quân phải trông giữ gôn, nhưng cũng có thể lên đến giữa sân nếu cảm thấy cần thiết. Còn Tầm thủ thì phải đi tìm quả bóng nhỏ Snitch, khi Tầm thủ bắt được quả bóng Snitch thì trận đấu sẽ kết thúc.

(4) Các loại bóng trong Quidditch: Quaffle: màu đỏ tươi, không hề có vết khâu nào, đường kính khoảng 25 cm. Đây là trái bóng ghi điểm. Mỗi quả vào gôn được 10 điểm. Các Truy thủ thường ôm nó khi bay, chuyền nhau bằng cách ném.

Bludger: 2 trái Bludger màu đen, được nhận xét là “rất quái đản” luôn cố gắng đập vào các vận động viên làm họ bị thương, rơi ra khỏi chổi. Các tấn thủ sẽ chịu trách nhiệm đảm bảo an toàn cho cả đội và đồng thời đánh quả bóng này vào đối phương bằng một chiếc gậy. Bóng Bludger có đường kính khoảng 20 cm, làm bằng kim loại.

Snitch: Màu vàng, rất bé, có cánh, cỡ bằng trái óc chó nhưng lại là quả bóng quan trọng nhất. Snitch được lấy tên từ Snidget – sinh vật bị tuyệt chủng bởi Quidditch. Cuộc đấu Quidditch sẽ chỉ kết thúc nếu một trong 2 đội bắt được quả bóng này (luật chơi này được áp dụng cho những trạn đấu quan trọng hay mang tính quyết định), và phần lớn lợi thế sẽ thuộc về đội đó, bởi khi bắt được trái bóng ta sẽ được 150 điểm- 1 khoảng cách rất an toàn. Tuy vậy nhưng quả bóng này rất khó bắt vì nó rất nhanh và bé. Trận đấu sẽ vẫn duy trì nếu chưa bên nào bắt được Snitch. (Nếu trái bóng snitch mà bay ra khỏi trường đấu thì nó sẽ chẳng còn giá trị gì nữa.)

(6) Halloween (Ma lộ hình hay Hóa lộ quỉ) là một ngày lễ hội truyền thống được tổ chức vào đêm ngày 31 tháng 10 hàng năm

(7) kính nhi viễn chi: Kính nhi viễn chi là thành ngữ tiếng Việt có gốc từ thành ngữ “敬而遠之”(kính nhi viễn chi) trong tiếng Trung.Ngày nay, trong tiếng Việt, thành ngữ “kính nhi viễn chi” thường được dùng trong các trường hợp: Bề ngoài tỏ ra kính nể, tôn trọng một đối tượng nào đó, nhưng trên thực tế không muốn tiếp cận, gần gũi với đối tượng đó; hoặc thường dùng trong các trường hợp mỉa mai, châm biếm khi mình không muốn tiếp cận với một đối tượng nào đó aka Trước mặt lấy lòng sau lưng nói xấu.

(8) Nhiếp Hồn Niệm: Thần chú Chiết tâm Trí thuật
Bình Luận (0)
Comment