Hồi trước trên đường tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá thì đôi lúc Harry sẽ cần tới độc dược. Sau khi dùng hết số độc dược ban đầu do Hermione chuẩn bị, trong thời gian nghỉ ngơi, cậu và Ron không thể không giúp Hermione điều chế một ít độc dược phòng ngừa. Khi ấy bọn họ không thể thường xuyên xuất hiện trước mặt người khác nên Hermione đã chuẩn bị nguyên liệu độc dược vô cùng quý giá. Trong thời gian đó, thành tích độc dược vốn vô cùng bét nát của Harry và Ron đã nhanh chóng được cải thiện. Hơn nữa, sau này Harry vẫn luôn đi du lịch mạo hiểm một mình, đôi khi độc dược đã dùng hết nên cậu không thể không tự đi điều chế độc dược. Nên bây giờ Harry đã không còn là một thiếu niên khi vừa nhìn thấy lớp độc dược trên thời khóa biểu thì đau đầu nhức óc nữa.
Vốn là Harry cũng không ghét bỏ lớp độc dược đâu, nhưng vấn đề nằm ở chỗ lại học cùng với Gryffindor. Merlin à, cậu đã chuẩn bị tốt cho cái vụ đối mặt với ba mình hồi thiếu niên đâu cơ chứ.
“Cậu nói xem, nếu ba đỡ đầu của mình đánh nhau với ba đỡ đầu của cậu, mình giúp bên kia được không?” Harry ghé sát vào tai Draco hỏi.
“Đầu tiên, bọn họ không phải là ba đỡ đầu của mình và cậu nữa. Thứ hai, bọn họ chỉ đánh nhau sau khi tan học thôi. Slytherin sẽ không ngu đến nỗi tìm đối phương gây hấn ngay trên lớp đâu.” Draco nhẫn nại trả lời vấn đề của Harry.
Harry kinh ngạc nhìn cậu, “Thế hóa ra cậu thường xuyên lấy nguyên liệu độc dược khác ném vào trong vạc để hãm hại mình, chẳng qua vì cậu là cái người tương đối ngu ngốc kia ý hả?”
“Mình không hề “thường xuyên” đâu nhé!” Draco cảm thấy nếu cứ như vậy chắc chắn sẽ bị Harry chọc tức mà chết, cậu đẩy Harry, “Nhanh chóng lên lớp cho mình đi.”
Harry nhún vai, cậu nhận ra không có đến mấy người trong nhóm Slytherin năm thứ năm muốn giao tiếp cùng cậu, nên khi thủ tịch năm năm – John đứng lên cũng chẳng có ai nhắc nhở cậu. Dù sao thì đây cũng là điều mà Harry muốn, với cậu mà nói, cậu tự định nghĩa mình chỉ là một người khách qua đường, không nên xuất hiện quá nhiều làm gì. Bởi vì chỉ cần tìm được phương pháp thì cậu và Draco sẽ trở về thế giới của cậu, nếu kết bạn ở thế giới này thì đến lúc rời đi cũng chỉ thêm buồn bã mà thôi.
Harry vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với nhóm học trò năm thứ năm, một mình đi tới phòng học độc dược. Cậu hoàn toàn có thể tự đi tới lớp, nhờ suốt sáu năm thường xuyên đi lượn đêm nên cậu rất rõ ràng những con đường ngầm trong Hogwart. Nhưng rắc rối là cậu không biết lớp học độc dược ở đâu và cậu cũng chẳng biết phòng học của các lớp học khác có giống với ký ức hay không nữa. Cho nên trong thời gian mới khai giảng này cậu phải đi theo đám Slytherin một vòng mới bảo đảm khi đi học sẽ không bước lộn phòng.
Harry đi theo nhóm Slytherin vào một gian phòng. Phòng học này chắc đã bị bỏ không khi Harry đến trường hồi đó nên Harry cũng không có mấy ấn tượng, nhưng cũng không sao, hơn nửa phút sau cậu đã tính toán được khoảng cách ngắn nhất đi từ lễ đường tới đây rồi.
Harry đi đến một góc, vô tình lại làm cho người khác chú ý tới cậu.
Một phút sau, nhóm Gryffindor vào lớp, Harry nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của James.
Một đôi mắt nâu và một đôi mắt xanh lục chạm nhau, nếu bỏ qua màu mắt thì hai người đều có chung cái ảo giác như mình đang soi gương. Bên ngoài Harry và James dường như giống hệt nhau, ngay cả cái đầu tổ quạ kia cũng rối bù không khác nhau lắm, chẳng qua chỉ khác nhau nhỏ xíu ở chỗ Harry không đeo kính mà thôi. Trong lúc mạo hiểm lại đeo thêm cái kính sẽ không tiện nên Harry đã bảo Draco điều chế độc dược chữa chứng cận thị cho mình rồi.
Vì James đứng ở cửa không nhúc nhích nên chặn người phía sau, Sirius khó hiểu vỗ vỗ lưng bạn tốt mới làm James phục hồi tinh thần đi vào trong phòng học.
Đây là lần đầu tiên nhóm Gryffindor nhìn thấy Harry ở một khoảng cách gần như vậy, không có ai không bị giật mình vì bộ dạng giống nhau giữa Harry và James. Cho tới khi giáo sư Slughorn đi vào lớp mọi người mới thu hồi ánh mắt.
“Tốt lắm bọn nhỏ, cần phải biết năm nay các trò còn có một cuộc thi rất quan trọng cho nên bắt đầu từ kỳ này các trò phải học tập một ít độc dược ở trình độ khó hơn nhưng thường dùng và cũng thường thi khảo sát.” Giáo sư Slughorn cười tủm tỉm nói, “Hôm nay chúng ta sẽ điều chế Dược Bổ máu, nhất định các trò phải nhìn rõ thành phần nguyên liệu yêu cầu của Dược Bổ máu này. Nếu chỉ phạm sai lầm một xíu thôi thì các trò không chỉ không thu được Dược Bổ máu mà còn có thể là chất độc đó.”
Khác với cách dạy học của thầy Snape, trước khi điều chế, giáo sư Slughorn sẽ giảng giải sơ lược về tác dụng khi phối hợp các nguyên liệu khác nhau. Hơn nữa thầy cũng nhấn mạnh lại một lần nữa thành phần nguyên liệu cần dùng khi học trò bắt đầu bước vào quá trình điều chế, sau đó mới để cho các học trò tiến hành.
Harry đặt vạc của mình lên, cậu không điều chế cùng người khác. Trước khi cậu đến, Snape là học trò duy nhất tự mình điều chế độc dược trong nhóm Slytherin năm thứ năm, vì số học sinh năm thứ năm của Slytherin lại vừa lúc là số lẻ nên không có ai muốn hợp tác cùng Snape.
Harry vừa đến đã được bổ sung vào cái ghế trống này nhưng Harry biết, theo tính cách của đối phương, cậu ta chắc chắn sẽ không vui khi lại lòi ra thêm một người hợp tác cùng mình. Việc ở chung trong cùng một phòng ngủ với đối phương đã là giới hạn nhẫn nại của cậu ta rồi, cho nên Harry tự mình nhấc vạc.
Harry cũng không xa lạ gì với Dược Bổ máu, có thể nói với một lượng lớn các độc dược thường dùng thậm chí một phần nhỏ độc dược không thường dùng thì Harry cũng không xa lạ. Cho dù cậu không phải là một bậc thầy độc dược hay thiên tài độc dược gì nhưng “bệnh lâu thành y” có khi chính là tình huống của Harry. Kiếp sống sáu năm ở trường của Harry, thời gian ở trong bệnh thất còn hơn cả hai lần thời gian ngồi trong thư viện, cậu rất quen thuộc với các loại độc dược này.
Rồi sau đó, bọn họ đi tìm kiếm Trường Sinh Linh Giá, thường xuyên bị thương nên rất cần Dược Bổ máu. Sau khi dùng hết đám độc dược của Hermione thì độc dược đầu tiên bọn họ bắt buộc phải làm chính là Dược Bổ máu.
“Nếu các cậu dám làm hỏng độc dược, tớ sẽ ném các cậu lên cây cho đến khi các cậu có thể đọc làu làu phương pháp điều chế Dược Bổ máu này mới thôi.” Khi đó Hermione uy hiếp bọn họ, ánh mắt kinh dị làm Harry và Ron tình nguyện như mình đang đối mặt với giáo sư Mc Gonagall vậy.
Sau đó, điều chế được độc dược tuy rằng không được hoàn hảo nhưng tốt xấu gì Hermione đã gật đầu tỏ vẻ cũng được, Harry và Ron mới nhận ra quần áo trên người mình đã ướt sũng.
Cho nên có thể không xấu hổ tí gì mà nói, trong đám độc dược Harry biết làm thì Dược Bổ máu chính là độc dược cậu điều chế tốt nhất.
Lại một lần nữa nhấc vạc lên, trong óc Harry nghĩ lại, không phải là lời bình ngẫu nhiên của giáo sư Slughorn đang đi đi lại lại trong phòng học, cũng không phải là lời nói ác độc của thầy Snape trong kiếp sống ở trường kia, mà là lời uy hiếp lạnh lùng của Hermione, “Harry, nếu cậu lại làm hỏng độc dược, tớ sẽ bẻ gẫy tất cả các cán chổi của cậu để cho cậu không thể nào chơi Quidditch được nữa.”
Quần của Merlin, bắt một Potter từ bỏ Quidditch còn dã man, tàn bạo hơn cả việc ếm cho cậu một cái Crucio, bọn họ thích cái cảm giác tự do bay lượn trên bầu trời mà sau khi chiến tranh chấm dứt, Hermione lại dùng thủ đoạn này để uy hiếp bắt Harry phải học phương pháp điều chế độc dược thường dùng.
Khi nhóm lửa, đầu óc Harry đã hoàn toàn vứt bỏ toàn bộ thế giới bên ngoài, cậu cẩn thận lựa chọn kỹ càng từng nguyên liệu độc dược cần thiết theo trình tự bỏ vào vạc, rồi cứ thế để ý từng tí một.
Hết sức chăm chú nên cậu không phát hiện, Snape, đã hoàn thành xong một giai đoạn trong quá trình điều chế, thừa dịp kẽ hở, ngẩng đầu lên thì vô ý nhìn thấy cách xử lý độc dược của cậu rồi cái nhìn phức tạp.
Phương pháp xử lý độc dược mà Harry đang dùng chính là xem được từ trong sách của Hoàng Tử Lai. Phương pháp này cho dù ở thế giới của Harry hay là ở đây đều chưa được công bố ra ngoài. Vì thầy Snape cũng chưa kịp chỉnh sửa bút ký của mình thành sách độc dược chuyên ngành, mà bên này Snape vẫn là một học trò mới mười lăm tuổi, cho dù anh nói ra cũng không có bao nhiêu người chú ý tới.
Cái này làm cho Snape xác định được, phương pháp mà Harry đang dùng để xử lý độc dược kia là do ở năm thứ ba hay năm thứ tư anh mới phát hiện ra, anh chắc chắn chưa có một người nào biết được.
Chính xác thì Harry đang dùng phương pháp xử lý độc dược được thầy Snape ghi lại trong sách. Sau khi chiến tranh kết thúc, Harry đã lật lại bản án cho thầy Snape, cùng Draco và Hermione kết hợp mà lấy được Huy chương Merlin đệ nhất đẳng từ đám Hiệp sĩ Merlin cho thầy. Sau đó khi Harry và Draco sửa sang lại số di vật của thầy Snape mới phát hiện mấy quyển thầy đã viết độc dược tâm đắc, những quyển sách này đều được Draco mang đi.
Sau rồi, khi Harry sửa sang lại phòng học độc dược của giáo sư Slughorn tìm được sách vở độc dược của thầy Snape từ năm nhất tới năm thứ năm, cậu còn chưa nói cho bất kỳ kẻ nào là cậu cố tình làm thế. Sách độc dược mà giáo sư Slughorn cho Hoàng Tử Lai dùng đều lấy từ gian phòng độc dược kia hết, cho nên Harry thử vận may của mình mà đi sửa sang lại phòng học đó.
Sau khi Harry mang theo đám sách mà cậu phát hiện đi còn chỉnh sửa lại những bút ký trên đó. Cậu cất kỹ đám sách độc dược cũ ấy lại rồi mang theo một quyển bút ký bên người. Hơn một năm mạo hiểm, thời gian rảnh rỗi Harry đều đọc quyển bút ký, cho tới hiện tại Harry đã có thể thuộc lòng nội dung bên trong. Hơn nữa khi điều chế độc dược cậu cũng dùng phương pháp Snape ghi lại nên một lần nữa nhấc vạc cậu đã sớm quên che giấu. Cái này làm cho người phát minh chính thức khi nhìn thấy động tác của cậu dần dần nhíu mày.
Làm sao người kia có thể biết phương pháp này? Snape quay đầu tiếp tục điều chế, vẫn nhăn chặt lông mày, anh có thể xác định phương pháp đó trừ mình ra sẽ không có ai biết được nhưng hiện giờ lại xuất hiện trên một người xa lạ? Chẳng lẽ cậu ta là một thiên tài độc dược nên trong quá trình học điều chế độc dược cũng thay đổi vô số lần giống như mình sao? Nếu thật sự là vậy thì bỏ qua bộ dáng làm người ta chán ghét kia thì có lẽ người bạn cùng ký túc xá của anh cũng không quá tệ.
Còn hai mươi phút nữa mới tan học, Snape nộp bài tập của mình lên, màu sắc Dược Bổ máu của anh rất hoàn hảo lại còn hoàn thành trong thời gian ngắn nhất, giáo sư Slughorn không hề do dự cộng thêm cho anh mười điểm.
Snape trở lại chỗ ngồi bắt đầu thu dọn vạc và đồ đạc của mình. Nguyên liệu độc dược của anh cũng không còn sót lại gì, có thể nói lúc đầu khi lấy nguyên liệu anh đã đánh giá rất tốt về thành phần và dung lượng cần thiết nên anh không cần phải chạy thêm một lần tới kho độc dược nữa. Hiện tại việc anh cần phải làm chính là chạy tới thư viện đọc sách sau khi tan học.
Ngay trong lúc Snape thu dọn đồ đạc của mình, Harry cũng nộp thành quả của cậu.
Snape ngẩng đầu nhìn cái chai được Harry cầm trong tay, độc dược bên trong không có tí tạp chất nào.
“A, lần đầu tiên thầy nhìn thấy một học trò khác trừ Severus hoàn thành xong độc dược của mình trước khi tan học sớm như vậy đấy.” Giáo sư Slughorn kinh ngạc cầm lấy cái chai trong tay Harry, nhìn kỹ màu sắc độc dược, không kìm được khen, “Rất tốt, rất tốt, đứa nhỏ, trò điều chế Dược Bổ máu rất giỏi!”
Harry cười cười, khách sáo nói, “Cám ơn thầy đã động viên.” Say đó xoay người đi về thu dọn đồ đạc của mình.
Harry và Snape đều lựa chọn nơi “đóng quân” trong góc hẹp, chỉ là Harry ngồi ở góc tường còn Snape lại ngồi ở góc ranh giới giữa Gryffindor và Slytherin, nhưng chỗ ngồi tương đối xa, người cũng thưa hơn.
Một sự cố đột nhiên phát sinh không hề có dự báo trước, xảy ra ngay khi Harry muốn đi qua Snape trở về chỗ ngồi của mình.
Cái vạc của một bạn Gryffindor ngồi gần Snape đột nhiên nổ mạnh ngay trong thời điểm cuối cùng. Harry dám khẳng định cho dù là vạc của Neville khi nổ cũng không có quy mô lớn đến vậy. Bởi vì bạn học Gryffindor chọn lựa vị trí tương đối gần, cái vạc của đám bạn học phía trước bị độc dược văng vào làm cho hai cái vạc đồng thời nổ tung. Mà những độc dược văng khắp nơi không chỉ tung tóe ở đằng trước mà còn đang văng tới chỗ của Harry và Snape.
Phản ứng cực kì nhanh chóng, ngay khi Snape còn chưa kịp buông đồ đạc trong tay mình ra để rút đũa phép thì Harry đã nhào lên anh, nhanh nhẹn dùng “Protego” vào đám độc dược đang bắn tới.
Nhưng không ai ngờ, hai cái vạc cùng nổ làm hai loại độc dược chưa kịp hoàn thành trộn lẫn vào nhau đã xảy ra phản ứng khác. Những độc dược đó trực tiếp xuyên qua thần chú của Harry, mặc dù trong quá trình xuyên đã chuyển từ một đống lớn sang thành những bọt nước lớn nhỏ nhưng vẫn có một ít bắn tới tay Harry đang cầm đũa phép, nhanh chóng ăn mòn thịt trên mu bàn tay Harry, một ít thì văng lên người đang ăn mòn áo chùng trên người cậu, thêm một văng lên đùi thì để lại một đám vết thương lớn nhỏ khác nhau giống như vết bỏng nước.
“Shh…” Đau đớn làm cho Harry hít một hơi sâu, nhưng cậu không hề hét chói tai, so với cái đau đớn khi cậu chắn cho Hermione hai cái Crucio thì thế này cũng chưa tính là gì.
Trong phòng học hỗn loạn, Snape đứng lên từ bên cạnh, nhìn máu trên tay và cơ thể Harry dần dần tràn ra thì không khỏi hít một hơi lạnh. Anh nghĩ muốn giúp Harry đứng lên nhưng anh còn không biết Harry đứng lên thì tốt hay không đứng lên thì tốt hơn, vì Snape nhìn thấy chân Harry cũng đang chảy máu.
“Cậu…” Giọng nói nhỏ của Snape bị chìm vào trong tiếng thét của mọi người. Học trò đứng sau tuy không nhiều nhưng ít nhất cũng có sáu người, ngoại trừ Snape không bị thương kia ra thì bốn người còn lại trực tiếp bị độc dược bắn vào gây ra những phản ứng khác nhau. Một người trực tiếp hôn mê, còn hai người khi bị độc dược bắn vào đang ăn mòn thịt khiến cho họ đau đớn như bị kim châm vào người. Cuối cùng là một người giống như Harry cũng bị độc dược bắn vào ăn mòn quần áo, độc dược thẩm thấu qua lớp quần áo, tiếp xúc với da để lại vết thương, máu đang chảy ra bên ngoài nhưng gì thì gì cậu ta cũng không như Harry bị độc dược trực tiếp ăn mòn da thịt. Nhưng tiếng kêu của cậu ta lại lớn nhất trong cái phòng học này.
Giáo sư Slughorn chỉ huy mọi người đưa những học trò bị thương tới bệnh thất.
Harry giật giật tay phải không bị thương của mình tìm túi không gian, cậu nhớ rõ trong túi có thuốc cầm máu, cho dù hiệu quả độc dược bây giờ giảm bớt nhưng vẫn hơn là không có gì.
“Không được nhúc nhích.” Snape nhìn động tác của Harry mà máu càng chảy nhiều ra bên ngoài, sắc mặt xanh mét quát.
Tuyến thanh quản của Snape năm thứ năm đã trở nên trầm thấp, giọng nói nổi giận quen thuộc làm Harry phản xạ có điều kiện dừng lại động tác của mình.
Snape cõng Harry lên, không đợi người khác phản ứng, chạy tới bệnh thất. Tuy rằng anh rất muốn mắng người này xen vào chuyện của người khác nhưng cậu ta lại bị thương vì mình, muốn mắng thì tốt nhất cũng phải đợi cậu ta không sao nữa mới mắng được.
Tác giả nói lên suy nghĩ của mình: con trai, vất vả rồi, nào, để Sev thưởng cho nhóc một cái hôn giảm đau nào!