[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape X Harry Potter – Tích Thì

Chương 44

Draco lễ phép gõ cửa phòng ngủ Harry, lần trước là do cảm xúc của cậu không khống chế được mới có thể phá cửa vào, cái loại chuyện mất mặt này cậu sẽ không làm lần thứ hai.

Trong phòng ngủ truyền đến tiếng tất tất tác tác, hơn nửa ngày cửa mới mở ra, bên trong khe cửa lộ ra mặt Severus tuyệt đối không tính là vui vẻ.

“Lucius sốt rồi, bảo tôi tìm cậu lấy độc dược.” Draco đi thẳng vào vấn đề, cùng ở với ba đỡ đầu nhiều năm làm cậu có kinh nghiệm nói cho Draco đối phương cũng không chào đón sự “thăm viếng” của cậu, mà nguyên nhân thì…

“Vào đi.” Severus nói xong tránh ra.

Draco đi theo anh vào, ở trên giường Severus thấy một đống chăn đang co lại, cực kỳ chắc chắn nguyên nhân mình không được chào đón là vì mình cắt ngang chuyện của người ta.

Haizzz, cậu cũng không cố ý…

“Bình này tí nữa cho anh ta uống, còn một bình nếu từ nửa đêm về sáng anh ta lại sốt thì cho uống tiếp, còn lại thì ngày mai cũng cần phải uống một bình.” Severus cầm bốn bình độc dược đưa tới tay Draco.

“Cám ơn.” Draco nói lời cảm ơn rồi rõ ràng rời khỏi nơi này, về phần người nào đó muốn giả vờ mình không có ở đó thì theo ý cậu ta là được.

“Sẽ ngạt thở đó.” Draco đi rồi, Severus lập tức xốc chăn lên, lôi ra Harry, khi nhìn đến đôi môi sưng đỏ của Harry thì con ngươi tối sầm lại.

Harry lui đầu theo lưc anh nằm trên đùi anh, “Lucius đang yên lành sao lại sốt được chứ?”

“Giao mùa là lúc cảm đến dào dạt, không chú ý chút thôi sẽ bị ốm.” Severus xoa mái tóc mềm mại của cậu, “Tuy tôi đã chuẩn bị tốt độc dược nhưng em vẫn nên chú ý tới cơ thể mình, thời gian này sự chênh lệch nhiệt độ trong ngày khá lớn.”

“Ngược lại em rất ít khi bị cảm.” Harry lầu bầu, “Sức miễn dịch của em rất tốt, mỗi lần vào bệnh thất chỉ vì em gặp rắc rối chứ chưa phải vì cảm cúm bao giờ.”

“Vẫn chú ý một chút thì tốt hơn, tôi chú ý thấy buổi tối em hay đắp chăn.” Trong khoảng thời gian này nhiệt độ buổi tối thường rất nóng, Harry vừa ngủ vừa vui co lại thành một đống, tư thế ngộp thở trong chăn không nóng mới là lạ.

“Ừm… cứ bất tri bất giác như vậy.” Harry nói, “Nếu không tối nay em ở chỗ này? Vậy buổi tối anh cũng có thể nhìn em một chút rồi.” Hơn nữa ôm Sev lạnh lạnh, rất thoải mái… Harry trong lòng tính toán nhỏ nhặt, càng thêm thân mật cọ cọ bàn tay Severus buông xuống lần nữa.

“Đi ngủ sớm một chút đi, buổi tối tôi còn xem thêm một ít sách rồi mới ngủ.” Cách trận đấu Quidditch đến giờ cũng chưa lâu, sắc trời cũng không tính là đen nhưng Harry đánh cả ngày Quidditch, Severus đau lòng, sớm đã để cậu đi rửa mặt chải đầu thay áo ngủ, vốn sau một nụ hôn chúc ngủ ngon ấm áp thì Harry nên ngủ rồi nhưng không ngờ lúc này Draco sẽ tới gõ cửa.

“Buổi tối đọc sách sẽ hại mắt đấy, không được đọc quá lâu.” Harry quật cường nói, “Nếu không em đọc cùng anh.”

Severus cười giơ lên quyển sách trong tay, “Em xem hiểu không?”

Không châm chọc người khác như anh thế chứ! Harry bi phẫn nhìn sách độc dược trong tay Severus thoạt nhìn đã cổ cổ, không cam lòng nói, “Trong túi không gian của em còn có mấy quyển truyện Muggle, em sẽ đọc cái kia.”

Severus dở khóc dở cười xoa xoa tóc đối phương, “Đừng làm rộn không được tự nhiên, tôi đồng ý với en, chắc chắn sẽ đi ngủ sớm một chút.”

“Vậy còn tạm được.” Harry lúc này mới vừa lòng, từ trên giường của mình lấy gối đầu rồi nằm cạnh Severus, một tay còn cầm lấy bàn tay Severus không buông.

Severus cúi đầu hôn lên thái dương cậu, rồi mới thả lại lực chú ý của mình lên sách.

Anh cần phải trong ba ngày đọc xong quyển sách để tìm ra trọng điểm.

Trong phòng ngủ ấm áp yên tĩnh không tiếng động, ấm áp đang dần dần lan tràn…

Bên kia, Draco cầm Dược cảm trở về, Lucius còn nằm trên giường không động đậy nửa phân, thoạt nhìn dường như ngay cả đứng dậy uống nước cũng không làm được.

Sau khi Draco xác định Lucius không thể nào đứng được, cậu đặt độc dược lên trên đầu giường anh, chậm rãi đỡ anh đứng lên.

“Lucius, cậu phải uống độc dược.” Cậu khẽ nói bên tai Lucius.

Lucius không mở to mắt nhưng anh rất thuận theo cắn bình độc dược mà Draco đưa tới bên môi, tùy ý để cậu chậm rãi rót độc dược vào trong miệng anh.

Không có loại độc dược nào khẩu vị lại dễ uống cả, nhất là Severus điều chế thì càng khó uống.

Lucius chỉ uống một nửa thì dường như muốn nôn độc dược ra, Draco nhìn thấy dấu hiệu này, cậu bỏ bình độc dược ra rồi cho Lucius uống nước lọc mới tiếp tục đút độc dược cho anh.

Hiệu quả độc dược phát huy rất nhanh nhưng ốm lúc lâu như vậy cũng không dễ dàng khỏi mau như vậy, tuy sau nửa tiếng Draco lần thứ hai đặt tay lên trán Lucius phát hiện nhiệt độ cơ thể anh rõ ràng hạ xuống, nhưng hiển nhiên muốn Lucius thật sự không sao thì còn phải chờ thêm buổi tối này hẵng nói.

Draco nhìn nhìn gò má có vẻ hơi ửng đỏ của đối phwng, cuối cùng thở dài, cậu tìm ra Dược nâng cao tinh thần, ít nhất trước nửa đêm mình cũng không thể ngủ đúng không?

Chờ đợi là một chuyện dài lâu nhất, đặc biệt là khi cậu lại đang chờ đợi chỉ có thể nhiều lần kiểm tra nhiệt độ cơ thể đối phương, cho đối phương uống nước những thứ khác căn bản không có tâm tư để làm thì bạn sẽ cảm thấy thời gian trôi quá lâu.

May mắn Draco không phải là một người hiếu động, nếu không bắt cậu một buổi tối trông chừng nhiều lần làm một chuyện như vậy, rất có thể cậu sẽ trực tiếp bỏ lại Lucius còn mình chạy đi ngủ rồi.

Trước nửa đêm Lucius hoàn hảo, dần dần hạ sốt rồi anh ngủ rất ngon, nhưng sau nửa đêm anh lại sốt lên, lúc này bắt đầu mơ ác mộng.

Mày nhíu chặt lộ ra đau đớn trong ác mộng, anh cũng không nói nhảm mà đau đớn nắm chặt chăn đệm,

Draco nắm chặt tay anh, lấy ra độc dược mà Severus chỉ định nhưng làm sao cũng không cho uống được.

Lucius cắn chặt hai hàm răng, từ chối bất kỳ chất lỏng nào vào miệng, đó là trạng thái bảo vệ mình, phòng ngừa khi ý thức mình không rõ bị người khác cho uống chất lỏng không biết tên.

“Lucius, cậu phải uống độc dược.” Draco khẽ khuyên nhủ ghé vào tai anh.

Nhưng lúc này đây Lucius không hề nghe bất kỳ lời nói nào, nhiệt độ lần thứ hai tăng cao làm anh bị vây trong trạng thái nửa hôn mê, anh chỉ có thể mê man trong ác mộng rồi đau khổ giãy dụa.

Không phải chỉ có trải qua chiến tranh mới là ác mộng đáng sợ, sự huấn luyện của người thừa kế dòng họ từ khi còn nhỏ cũng rất có thể trở thành ác mộng họ né không được. Từ việc Lucius đau đớn nhưng không phát ra bất kỳ âm thanh nào Draco chỉ biết đối phương đang đắm chìm vào ác mộng ở đâu.

Bất đắc dĩ, Draco đưa bình độc dược lên môi mình.

Do dự nửa ngày cậu cuối cùng cũng ngậm độc dược vào trong miệng, nhẹ nhàng hôn lên môi Lucius, cạy mở hàm răng cắn chặt của anh, đẩy độc dược sang.

Cậu nâng cằm Lucius lên, khiến độc dược chảy vào trong cổ họng làm Lucius cảm giác được chất lỏng chặn ngang mà nuốt vào.

May mắn, anh không vì mùi độc dược mà nôn chúng ra.

Draco cho uống thêm mấy lần, tới khi Lucius uống hết toàn bộ một chai độc dược mới thở phào một hơi.

Cậu tìm nước lọc, súc miệng rửa sạch vị cay đắng trong miệng, nhưng mà khi anh cũng muốn cho Lucius uống thì phát hiện môi Lucius lại bắt đầu mím lại.

Không nghĩ sẽ có thêm tiếp xúc Draco quyết đoán cất kỹ chén đi, hơi mất tự nhiên ngồi lại trên giường Lucius.

Sắc mặt người trên giường dần dần khôi phục, lần sinh bệnh thứ hai lại tốt trở lại, chỉ cần sau đó đúng lúc cho uống thuốc sẽ không có vấn đêg gì, sau khi uống xong, Draco xác định Lucius có thể bình yên ngủ một mạch tới sáng.

Nghĩ nghĩ Draco tới phòng vệ sinh tìm khăn lông ướt, nhẹ nhàng lau trán Lucius.

Nơi đó mồ hôi còn chưa khô.

So với nhiệt độ cơ thể đã hạ xuống rất nhiều thì khăn lông ướt làm Lucius phát ra một tiếng thở dài, tay Draco dừng lại một chút rồi mới tiếp tục.

Theo chuyển động của khăn, Draco ngưng mắt nhìn người đang ngủ say, đây là lần đầu tiên Draco nghiêm túc đánh giá Lucius.

Anh thoạt nhìn giống nhau như đúc với ba mình, thảo nào Draco vẫn luôn coi đối phương là thế thân của ba bọn họ có cùng hoàn cảnh thân phận, có cùng vẻ ngoài, Harry bắt Draco tìm ra sự khác biệt giữa hai người quả thực làm Draco khó xử.

Khăn mặt lau lau giữa khoảng hai lông mày đang nhíu chặt, Draco dừng động tác.

Nói đến khác biệt, đại khái chính là khoảng giữa ánh mắt của bọn họ chăng.

Cậu biết thật ra ba ba theo quán tính mà nhíu mày, đây là thói quen khi ba suy nghĩ.

Ba đã trải qua hai lần chiến tranh thì đều ngĩ xa hơn hẳn ai khác, mà Lucius thì…

“Cậu không phải ông ấy…” Draco nhẹ giọng nói, “Cậu còn rất ngây ngô.”

Thủ đoạn làm việc của Lucius còn rất ngây ngô so với ba của cậu, cậu biết ông nôi của mình qua đời rất sớm – cho dù trong nhà không ai nói cho mình nhưng cậu biết điều đó không khỏi không liên quan tới Voldemort – một mình ba gánh vác gia nghiệp to lớn, làm cho hành vi của ông ấy đều trưởng thành từ sớm, đi một bước phải nghĩ một bước có thể sẽ sinh ra ảnh hưởng thế nào.

Cho nên Lucius không phải là ông, ba chính mình đã chống đỡ gia tộc Malfoy thời chiến loạn, là người mà cậu kính trọng.

Mà anh ta… tuy rằng thủ đoạn xử sự thành thạo nhưng nói chung hoàn cảnh cuộc sống quá yên bình, cho nên dù bên này có thả lỏng hơn về pháp thuật hắc ám dẫn đến sức mạnh của Lucius còn mạnh hơn ba mình năm đó rất nhiều, nhưng dù sao thì lớn lên trong hoàn cảnh yên bình, dù thủ đoạn làm việc thành thạo nhưng nói chung không hề quyết đoán lạnh lùng như ba của mình.

Cho nên…

“Cậu không phải ông ấy…”

Harry nói đúng, ba cậu còn đang sống rất tốt, vì sao cậu lại phải tìm bóng dáng của ba trên người khác chứ?

Draco thả lại khăn mặt trong phòng tắm.

Nửa tiếng sau, sau khi cậu xác nhận nhiệt độ cơ thể Lucius dần dần hạ thì về lại giường của mình.

Hiện tại là năm giờ kém mười phút sáng, cậu còn có thể nghỉ ngơi được một tiếng rồi lên lớp.
Bình Luận (0)
Comment