Khi Harry chú ý thì Draco và Lucius đã không còn kiêng dè quan hệ của họ nữa. Đương nhiên, so với hành động của Harry mỗi ngày dính trên người Severus làm nũng ôm chầm, thì hành động của Draco và Lucius cũng có vẻ hàm súc hơn nhiều.
Abraxas đương nhiên vui lòng với chuyện của Draco và Lucius, dù sao anh cũng rất thích đứa nhỏ Draco, hy vọng cậu ở lại thế giới này. Tuy Draco còn muốn trở về nhà vài năm nhưng anh vẫn cảm thấy tốt hơn Draco không ở đây, không phải sao?
Hơn nữa con của anh vào tám năm sau cũng mới hai mươi lăm tuổi, chờ đợi cũng rất tốt, chính mình cũng sẽ không giống như ba Draco giao gia tộc cho con trai của mình sớm như vậy – Abra còn đang để ý chuyện này kìa, cho dù Draco đã giải thích nguyên nhân với anh.
Sau khi Harry nói chuyện nghiêm túc với Draco cũng không nói gì nữa, theo lời cậu thì là, “Chính cậu đi mà khuyên họ, mình mặc kệ cậu rồi đấy.”
Vì thế, sau khi Harry không có ý kiến gì, Lucius cũng nhận được lời chúc mừng từ Severus – cái tên chỉ lo tâm tình của Harry trước khi Harry tỏ thái độ thì không tỏ vẻ gì trước chuyện Lucius cả, cho nên khi Lucius nhận được lời chúc phúc thì lắp bắp kinh hãi.
Hai ngày, nói dài cũng không dài nói ngắn cũng không ngắn lắm.
Khi Voldemort và Abraxas bận rộn, khi Draco và Lucius bình tĩnh ở cạnh nhau, khi Harry càng thích làm nũng với Severus thì lịch tháng bảy đã giở đến tờ cuối cùng.
Sáng sớm cùng ngày, Severus đã kéo Harry ra khỏi biệt thự Malfoy.
Nhưng anh cũng không dẫn Harry tới biệt thự Prince mà dẫn Harry tới thế giới Muggle đi chơi trò chơi một vòng. Buổi tối bảy giờ, sắc trời bắt đầu tối dần.
“Chúng ta cần phải trở về.” Harry hơi lưu luyến nói.
“Nếu thích, lần sau chúng ta có thể lại đến.” Severus nói.
“Thật sao?” Harry bất ngờ trừng lớn mắt.
“Ừ.” Severus nói rồi anh lấy ra Khóa Cảng cùng với một mảnh vải đen, “Cho em một bất ngờ.” Anh vừa nói vừa bịt mắt Harry lại.
“Sev?” Harry hơi khó hiểu với hành động của Severus.
“Đừng động, chờ tôi nói mới có thể cởi ra.” Sau khi Severus buộc chặt, ôm lấy Harry, “Nắm chặt.”
Theo bản năng Harry ôm chặt Severus, lập tức, truyền tới một loại cảm giác đè ép, Harry biết Severus mở Khóa Cảng.
Sau vài giây choáng váng, Harry ý thức được mình đã tới đích.
Severus chậm rãi cởi mảnh vải trước mặt Harry xuống.
“Nhìn đi.”
Theo giọng nói Severus mang theo ý cười thản nhiên, Harry chậm rãi mở mắt.
Giữa không trung lơ lửng vô số ngọn nến, chúng nó dường như có sự sống của riêng mình di chuyển, cứ giống như đom đóm bay đầy trong vườn hoa này đêm mùa hè vậy. Dưới vườn hoa, vô số chuông gió và quân tử lan so le với nhau, màu sắc và hoa văn khác nhau chậm rãi hợp thành vài chữ, HAPPY BIRTHDAY!!!
“Sinh nhật vui vẻ nhé, Harry!” Severus chậm rãi nói bên tai cậu.
Harry nhìn cảnh tượng này, há mồm không nói nên lời.
Sinh nhât…
Bắt đầu từ mười bảy tuổi, cậu chưa trải qua một lần sinh nhật nào hoàn hảo cả, hai năm trước là vì chiến tranh, hai năm sau là vì mình còn đắm chìm trong sự đau xót chiến tranh rời khỏi nước Anh đi mạo hiểm khắp nơi để xoa dịu.
Giống như hôm nay, cậu quên cả sinh nhật của mình.
Chẳng bao lâu sau, cậu giống như Dudley suốt ngày lải nhải tính đi tính lại sinh nhật của mình, chẳng bao lâu sau, sinh nhật mà cậu luôn chờ mong cuối cùng cũng đến, vì bạn bè ở giới pháp thuật sẽ chúc mừng cậu, chứng minh mình cũng không bị ai quên đi.
Nhưng những điều đã từng chờ đợi ấy, đều dần biến mất theo chiến tranh, dường cậu đã sớm quen ngày ngày đi mạo hiểm mà xem nhẹ ngày tháng rồi.
“Nào.” Severus dắt tay cậu, “Chúng ta đi cắt bánh ngọt đi.”
Harry mơ mơ màng màng cùng Severus đi nơi khác.
Những ngọn nến vẫn luôn đi theo cậu, làm cậu cảm thấy vô cùng ấm áp.
Sau đó cậu nhận ra nơi này là biệt thự Malfoy.
Nơi cậu vừa tới chính là sau nhà biệt thự Malfoy, bọn họ hiện đang đi lên trước nhà, cậu mơ mơ hồ hồ nhớ rõ, các quý tộc đều tổ chức tiệc ở trước biệt thự cả.
Vì sao? Muốn đi nơi nào? Cắt bánh ngọt không phải là nên tới phòng khách sao? Vì sao lại muốn đến phía trước nhà vậy?
Ngay khi Harry còn không hiểu được chuyện gì đang xảy ra, cậu mơ mơ hồ hồ nghe được tiếng nói chuyện mà dường như còn có cả tiếng nhạc vang lên.
Trước nhà… có vẻ có rất nhiều người?
Harry khó hiểu nhìn thoáng qua Severus nhưng Severus không nói, anh nở nụ cười nhẹ nhàng hiền hòa vẫn thường xuyên xuất hiện gần đây dẫn theo Harry tới trước nhà.
Sau đó, Harry thấy được, trước biệt thự Malfoy thay đổi rất lớn.
Những ngọn nến Harry nhìn thấy sau nhà thậm chí ở đây còn nhiều hơn, chúng nó nhàn nhã bay múa giữa không trung, cùng trêu chọc những thiên thần bé nhỏ đang chơi đàn trên không. Mà toàn bộ trước biệt thự cũng được chỉnh sửa, cho dù là mặt cỏ hay là lùm cây, hay hoa lá. Harry tin chắc dù bình thường cậu có thể thấy chúng được chăm sóc rất tốt nhưng rõ ràng lúc này chúng được trang trí hơn nhiều.
Toàn bộ trước biệt thự đều là người.
Những người ăn mặc trang trọng.
Những bồi bàn bưng đồ ăn hay đồ uống xuyên qua giữa đám người, mọi người tốp năm tốp ba tụ lại cùng một chỗ nói chuyện phiếm, thoạt nhìn rất hưng phấn.
“Đây là… đang mở tiệc sao?” Harry khó hiểu hỏi Severus.
Severus cười không nói, anh lôi Harry tới phía bục.
Nơi đó, Voldemort đang cùng Abraxas nói chuyện phiếm, bên cạnh bọn họ là một cái bánh ngọt mà Harry không thể dùng mắt đi đếm số tầng.
“Trở lại rồi sao, chơi vui vẻ chứ?” Voldemort thấy bọn họ, anh lập tức cười nói.
“Ơ…” Harry hơi rúm lại gật gật đầu, “Đây là đang tổ chức tiệc tùng sao?”
“A, đương nhiên là tiệc sinh nhật của con rồi.” Voldemort cười nói, “Tí nữa chờ con tới cắt bánh ngọt.”
“Tôi?” Harry nháy mắt mấy cái, “Nhưng… những người đó, tôi không quen mà…”
“Không sao cả, con xứng đáng được bọn họ chúc mừng.” Voldemort hiền hòa sờ sờ trán cậu, “Nào, ước đi, sau đó cắt bánh ngọt.”
Harry hơi rúm lại, cậu vẫn không rõ là đang xảy ra chuyện gì.
Nhưng Severus phía sau cậu giống như đang cổ vũ nhìn, cậu vẫn đi tới trước cái bánh ngọt còn cao hơn cả mình.
Harry co rúm không biết nên ước gì, cho nên cậu chỉ nhắm mắt một cái rồi mở a.
Từ lúc Voldemort phát hiện cậu và nói chuyện với cậu, những người phía dưới liền ngừng nói chuyện còn chăm chú nhìn hành động của Harry, đợi cho Harry “ước” và thổi nến xong, bọn họ nhất trí cho ra đây là nhân vật chính tối nay mà cố vỗ tay.
“Cảm ơn các vị đã rút ra chút thời gian bận rộn để tới tham gia tiệc sinh nhật của con trai tôi…” Sau khi vỗ tay chấm dứt, Voldemort lên tiếng, mà nội dung anh nói làm Harry giật mình nhìn về phía anh.
Ông ta đang định làm cho cả giới phù thủy đều biết “quan hệ cha con” giữa mình và ông ta sao?
Ở dưới, Charlus dưới ánh mắt giật mình của James bóp chén làm nó xuất hiện vết nứt.
Từ lúc anh được mời đã cảm thấy ngạc nhiên, thư mời là danh nghĩa cả Abraxas và Voldemort, đúng là có nói tổ chức tiệc sinh nhật cho con cháu. Anh biết sinh nhật Lucius không phải tháng bảy nhưng anh vẫn không thể nào xác định rốt cuộc là ai trong Draco và Harry sinh cuối tháng bảy cả.
Hơn nữa chuyện Cúp Quidditch thế giới trước đó James đã bị chút kích thích, anh luôn luôn lo lắng chuyện của James nên cũng không đi điều tra. Lúc bắt đầu tiệc hôm nay anh thấy được Draco mà chưa thấy Harry đã cảm thấy lạ rồi.
Chờ khi Harry đã đến mà còn tới gần bục, anh chỉ biết rốt cuộc ai mới là nhân vật chính hôm nay.
Nhưng anh không có lý do gì ngăn cản bữa tiệc bắt đầu cả, Riddle lấy danh nghĩa “tổ chức sinh nhật cho con nuôi của mình” tổ chức bữa tiệc này, anh có lý do gì ngăn cản chứ?
Lấy danh nghĩa “Tôi là ông nội của thằng bế, cho nên tiệc sinh nhật của thằng bé phải do gia tộc Potter lo liệu” sao?
Đùa chứ, ai thèm tin anh!
Cho nên, dù tức giận thế nào thì Charlus chỉ có thể nắm chặt cái ly cho hết giận mà thôi. Draco không biết khi nào thì đi tới sau Harry, khẽ nói sau cậu, “Nể mặt ông ta vội vàng cả nửa tháng chỉ vì tổ chức bữa tiệc này cho cậu, không cần đập ông ta ngay tại đương trường đâu.”
Cậu biết chỉ cần tinh thần Gryffindor của Harry bùng nổ thì cái gì cũng làm được, nếu cậu ấy tức giận mắng trước mặt mọi người “Tôi không có quan hệ gì với ông cả” linh tinh gì đó, thì người đang ở đây rất có thể sẽ khó xử.
Coi như nể mặt ông ta vội vàng vì Harry lâu như vậy cho nên chính mình cũng giúp một phen thì hơn.
Harry do dự một chút, cuối cùng cũng gật đầu.
Sau khi Voldemort lên tiếng, Severus nắm chặt tay cậu, cùng cậu tượng trưng cắt tầng bánh ngọt thứ nhất rồi dẫn cậu trở lại phòng khách.
Sau đó Harry gần như bị dọa bởi đống quà tặng đầy ắp phòng.
“Đây là?” Harry nháy mắt không thể tin nhìn quà tặng trước mặt.
“Quà tặng của cậu.” Draco nói, cậu ngồi trên sô pha, nhìn Harry còn đang ngơ ngẩn, “Trước đó ông ta có hỏi mình khi nào thì tới sinh nhật cậu, cũng từng hỏi cậu trước đó đã trải qua sinh nhật thế nào,” Draco không tham dự các sinh nhật trước kia của Harry nhưng tốt xấu cậu cũng nghe qua, “Sau đó ông ta nói rằng sinh nhât của cậu không nên đơn giản như vậy, vốn mình chỉ nghĩ ông ta nói không thôi, nhưng hôm nay sau khi biết kế hoạch của ông ta thì mới biết được ông ta vội vàng tận nửa tháng vì sinh nhật cậu. Sau khi trở về từ Đức thì dường như ông ta không thể nào chợp mắt, tự mình hỏi quá trình sắp xếp tự mình kiểm tra đối chiếu thư mời, Harry, ông ta… thật sự không phải là “ông ta”.”
Harry im lặng rất lâu rồi mới khẽ nói, “Mình biết.”
Ông ta không phải “ông ta”, không phải Voldemort não tàn chia cắt linh hồn của mình.
Voldemort kia sẽ không đau lòng vì quá khứ của cậu, sẽ không cưng chiều coi cậu như con mình, sẽ không để cho Harry cảm nhận được tình thân trên người ông ta, cũng sẽ không bận rộn vì sinh nhật của Harry – cái tên não tàn kia không hủy diệt sinh nhật của cậu thì đã tốt lắm rồi!
Ông ta… không phải là “ông ta”.