[Harry Potter Đồng Nhân] – Severus Snape X Harry Potter – Tích Thì

Chương 90

Sau khi “Nhật báo Tiên tri” tuyên cáo chiến tranh chấm dứt, giới phù thủy lại sôi trào lần thứ hai.

Không có ai nghi ngờ sau khi Kẻ Được Chọn trở về thì bọn họ sẽ thất bại, thắng lợi chỉ là chuyện sớm hay muộn, đây là điều mà mọi người vẫn luôn tin tưởng. Nhưng bốn năm thật sự rất dài, bọn họ không thể không điên cuồng một lần, cứ giống như lần mà Voldemort đã chết nhiều năm trước vậy.

Nhóm phù thủy vui mừng một tuần, thậm chí vì mọi người quá nhiệt tình Harry không dám ra khỏi cửa.

“Lại là cái cảm giác sau chiến lần đó.” Harry ở trong ngực Severus cảm thán.

Severus không hiểu nhìn cậu.

“E hèm,” Harry ngắm ngắm Voldemort đang đùa Edward – vì thấy đám người Ron trước mặt mình sẽ gò bó nên anh không tham dự nhóm Harry mà mang theo Edward sang bên kia – bĩu môi, “Năm đó khi cái tên điên kia chết em cũng gặp trường hợp như vậy, không thể ra khỏi cửa, haizzzz…”

“Đó cũng là một trong những nguyên nhân trước đó người kia chạy đi mạo hiểm.” Draco đứng ở một bên cười trên nỗi đau của người khác.

Harry nhìn lên bầu trời mà không thèm nhìn Draco.

“Khi nào thì công bố biệt thự Potter ra ngoài?” Hermione ngẩng đầu từ đống văn kiện, cho dù là tới gặp mặt ở biệt thự Malfoy nhưng vì gần đây công việc tương đối nhiều cho nên cô mang một ít văn kiện tới đây.

“Chờ đến lúc chúc mừng sẽ công bố.” Harry lắc lắc đầu, sau đó cậu nhìn nhìn Hermione, hơi nhỏ giọng nói, “Nửa năm sau chúng mình đi rồi.” Abraxas và Voldemort tối đa chỉ có thể ở nơi này nửa năm, nếu không cũng không biết bên kia sẽ xảy ra chuyện xấu gì mất.

Hermione dừng một chút, lập tức nhẹ nhàng đáp, “À.”

Lập tức trong phòng khách im lặng, Harry nhìn chằm chằm Hermione vùi đầu đọc văn kiện không nói.

Hermione vùi đầu đọc văn kiện cũng không chịu nổi trước tiên, cô gấp mạnh văn kiện, Harry dường như sớm dự đoán mà mỉm cười.

“Được rồi, được rồi,” Cô nói, “Cậu thành công, mình không đọc được văn kiện nữa.”

“Cho nên mình nói rồi, Hermione, trừ khi cậu có thể trói Ron hoặc Harry lại, nếu không bọn họ sẽ luôn luôn có cách không cho cậu chăm chú được.” Draco lại ở bên cạnh cười trên nỗi đau của người khác, “Hai tên kia luôn ầm ĩ, rồi sẽ có một người có thể làm cậu không đọc được bất cứ lá thư hay văn kiện nào cả.”

“Ừ, được rồi, được rồi.” Hermione kéo kéo đầu của mình, “Harry. Cậu cũng làm sao vậy.”

“Mình chỉ là… ừm…” Harry đứng lên từ trong ngực Severus, vẻ mặt hơi do dự, “Cậu biết không, tuy chúng mình đã bàn luận giữ lại trận pháp để duy trì thông đạo của hai thế giới, nhưng trước đó cậu không phải đã nói chúng mình không thể thường xuyên qua lại sao. Cho nên cậu nói xem, có thể giải quyết một chuyện trước khi mình đi được không?”

“Cậu đang chỉ cái gì?” Hermione nhíu mày, “Việc Stephans kế thừa “Potter” có Draco làm, cậu không cần lo lắng. Còn về công việc sau chiến thì nếu cậu định giao cho Bộ Pháp thuật thì cậu chỉ cần lộ ra mặt ở tiệc ghi công chứ không phải làm gì cả.” Hermione nhìn Harry, nói ra từng “việc” mà Harry rất có thể nói, “Cho nên, cậu còn muốn giải quyết chuyện gì nữa đây?”

“Kẻ Được Chọn đã không còn tác dụng” sờ sờ cái mũi của mình, hơi buồn bực nói, “Không phải mình, là Ron kìa. Cậu biết không, trước khi mình đi mình muốn thấy các bạn của mình hạnh phúc. Hôn lễ của cậu ấy đã kéo dài hai năm rồi, cũng đã đến lúc cử hành thôi.”

Ba năm trước đây trong chiến tranh vì bị thương mà Ron suýt nữa bị Tử thần Thực tử giết chết, Ron dùng hết pháp lực độn thổ nhưng không tới đích mà độn thổ đến nhà Kyscar, một cuộc gặp gỡ không tính là đẹp đẽ bất ngờ lại dẫn tới một tình cảm khắc sâu. Từ đó, Kyscar vốn chỉ coi nước Anh là một điểm du lịch lại ở lại nước Anh cùng Ron chiến đấu, vẫn luôn chăm sóc cho Ron dù đã trưởng thành nhưng có đôi khi vẫn rất ngốc nghếch làm bản thân mình luôn bị thương.

Những người biết khi Kyscar và Ron ở cạnh nhau cũng không phủ nhận tình cảm mà Kyscar đối với Ron.

Nhưng vì chiến tranh, nói gì thì Ron cũng không đồng ý đề cập tới tình cảm hai người.

Hiện tại chiến tranh kết thúc, Harry cũng luôn hy vọng trước khi mình rời đi có thể thấy Ron tổ chức hôn lễ, dù sao cậu luôn hy vọng các bạn của mình hạnh phúc.

“À, được rồi,” Hermione trừng Harry một lúc, “Nếu cậu nói tới chuyện này, được rồi được rồi, mình nghĩ chắc chúng ta có thể thuyết phục được bác Molly, dù sao bác cũng hy vọng Ron có thể có người chăm sóc, dù người này là con trai đi nữa.”

“Đúng thế.” Harry cười nói, “Chúng ta cần phải tổ chức hôn lễ này long trọng một chút.”

“Vậy, sau lễ chúc mừng thì cậu sẽ cởi bỏ phòng ngự biệt thự Potter, rồi Draco cũng công bố ra bên ngoài sự tồn tại của Scorpio bọn nhỏ, lại tới công việc của Bộ Pháp thuật. Nếu cậu đã định giải tán Hội Phượng Hoàng để Bộ Pháp thuật đi làm thì thời kỳ này cậu nên giảm bớt xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Có lẽ sau đó chúng ta có thể tổ chức hôn lễ, giải quyết chuyện này trong vòng nửa năm cũng không phải là chuyện khó khăn gì. Nhưng Harry à, cậu đã từng nghĩ phản ứng bên này sau khi cậu biến mất chưa, nếu không để mình nói. Với tình huống hiện tại thế này, nếu Kẻ Được Chọn biến mất hay mất đi, thì chỉ sợ cũng không phải tin tức tốt gì với mọi người.”

“À, mình cảm thấy thuốc Đa dịch chính là một sự giúp đỡ không tồi,” Harry học giọng điệu của Draco, kết quả bị Draco liếc một cái, “Mấy ngày nay Sev đang giúp cải tiến cách điều chế thuốc Đa dịch, để thời gian hiệu quả của nó không giới hạn trong vòng một tiếng nữa. Sau đó, Hermione, cậu hiểu thói quen hành động của mình, cậu có thể sắp xếp một cái “mình” đúng giờ xuất hiện trước mặt mọi người.”

Đối với Kẻ Được Chọn xuất thân Gryffindor, mọi người có thể hiểu được cậu không thể nào an phận trong khuôn khổ. Với lựa chọn lặp đi lặp lại nhiều lần đi mạo hiểm, đi du lịch khám phá thế giới của cậu, không có ai cảm thấy có cái gì không ổn cả.

Dùng lý do này cũng tốt biết bao phải không?

“Nếu cậu đã quyết định như vậy… thì cũng đến lúc chúng mình tìm bác Molly để bàn bạc một chút về chuyện hôn lễ của Ron rồi.” Hermione gật đầu nói.

Vì thế, ngay khi bản thân Ron còn chưa biết, thậm chí cậu còn chưa được Kyscar cầu hôn đã bị bạn tốt và mọi người trong nhà vội vàng quyết định ngày tổ chức hôn lễ. Mà bản thân Ron tới khi trước hôn lễ tổ chức một tuần mới biết chuyện này.

Từ sau khi phẩm phán chiến tranh chấm dứt, trong lễ chúc mừng khen ngợi Harry tuyên bố mở ra biệt thự Potter, đến Draco công bố sự tồn tại của Scorpio và Stephans dẫn tới một loạt oanh động, cuối cùng tổ chức hôn lễ của Ron, dùng tròn bốn tháng thời gian.

Bọn họ không công bố Edward tồn tại, Edward muốn theo Harry tới một không gian khác, cho nên ở không gian này, sự tồn tại của nhóc vẫn không nên công bố ra ngoài thì tốt hơn.

Trải qua hơn một tháng bàn bạc thảo luận và trưng cầu ý kiến của nhóc Stephans thì cuối cùng Harry cũng đồng ý để thằng bé kế thừa biệt thự Potter.

Mà quảng trường Grimmauld và hầm bạc của chú Sirius, Harry để lại cho một người con đỡ đầu khác của mình, Teddy.

Mọi thứ trong quảng trường Grimmauld là do chú Sirius lưu lại cho cậu, nếu nói sau cậu ai còn có tư cách có được tất cả cái này thì không thể nghi ngờ là con trai của một người bạn tốt khác của Sirius, Teddy.

Vì Lucius cống hiến rất lớn trong chiến tranh, bản án còn dư của anh và Narcissa đã được tuyên bố hủy bỏ, cho nên dù sau chiến thì đũa phép của họ cũng không phải nộp lên.

Rồi, Draco làm một hành động khiến cho tất cả mọi người ngạc nhiên – cậu tặng lại vị trí gia chủ Malfoy cho Lucius.

Trong lịch sử quý tộc chưa từng xuất hiện tình huống này.

Sau khi người trên rời khỏi vị trí gia chủ, người thế hệ dưới lại còn đưa lại vị trí gia chủ cho người trên lần thứ hai, hành động của Draco làm không ít cái cằm bị rơi.

Đối với sự khó hiểu của mọi người, gia tộc Malfoy đưa ra một lời giải thích vì Draco quá mức mệt nhọc trong chiến tranh dẫn đến cơ thể xảy ra vấn đề, cần phải nghỉ ngơi.

Đương nhiên, không có bao nhiêu người tin tưởng chuyện này, nhưng nếu gia tộc Malfoy giải thích như vậy cũng không ai có thể nói gì.

Hôn lễ của Ron tổ chức rất long trọng, là hôn lễ của vị anh hùng chiến tranh nên cho dù đám người Hermione cố gắng hơn nữa cũng không tránh được nó trở nên hơi quan phương hóa.

Nhưng may mắn Ron cũng không cần phải xử lý những thứ này,

Harry ngồi ở hàng ghế khách quý đầu tiên, bên cạnh cậu là Severus. Trong đám đông, Severus mặc áo chùng đen trùm đầu có vẻ không hợp nhau nên anh ếm cho mình một thần chú xem nhẹ.

Chỉ có đám người Harry biết anh xuất hiện trong này.

Còn Edward, vì không thể cho nhóc lộ ra ngoài, cho nên Harry cũng không dẫn nhóc tới.

Khi đôi mới cưới ôm hôn nhau, Harry lộ ra một nụ cười chân thành.

“Ron, bạn tốt à, chúc cậu hạnh phúc.” Cậu giơ ly Champagne lên – vì thế Severus nhíu mày – đi về phía Ron.

“A, Harry, tuy mình vẫn chưa thể xua tan cái cảm giác bất ngờ với hôn lễ bất thình lình này, nhưng mình không thể không nói, bạn tốt à, cảm ơn cậu.” Ron chạm ly với cậu, “Cũng chúc cậu hạnh phúc.” Cậu nhìn nhìn bên phải Harry, cậu biết, hạnh phúc của Harry ngay ở bên cạnh Harry.

Từ khi người kia tới cạnh Harry, bọn họ gần như như hình với bóng.

“Mình sẽ.” Ly rượu nhẹ nhàng chạm, hai người nhìn nhau mỉm cười.

Chiến tranh chấm dứt vào tháng mười, công việc trùng tu đi vào quỹ đạo, Kẻ Được Chọn lần thứ hai lấy danh nghĩa “mạo hiểm” biến mất trong tầm mắt của mọi người, cùng cậu đồng thời biến mất còn có Draco.

Severus thay đổi cách điều chế thuốc Đa dịch, để cho nó không còn hiệu quả tối đa là một tiếng, Harry và Draco cùng cắt tóc mình, giao cho Hermione.

Hermione dùng phương thức đặc biệt bảo quản nó, tóc thời kỳ này của Harry và Draco ít nhất có thể giúp họ giấu diếm hai mươi năm, vì với phù thủy, thời kỳ thanh niên duy trì rất lâu.

Sau đó, bọn họ lại sửa lại trận pháp lần hai.

Lúc này, bọn họ sắp sửa dùng trận pháp phụ trợ mà khi Harry đã dùng cùng với “Travel” để trở về.

Chỉ dùng trận pháp hao phí bao nhiêu pháp lực bọn họ không biết, nhưng bọn họ biết dùng “Travel” cộng thêm trận pháp, gần như không cần bao nhiêu pháp lực cả.

Nhưng ngay khi trở về trước một tuần, vấn đề mới được đặt ra trước mặt Harry.

“Ý cậu là, thân thể Edward không thể thừa nhận áp lực và xuyên thấu do xuyên qua không gian mang tới sao?” Harry ngồi trên sô pha, cau mày nhìn Hermione.

“Đúng vậy,” Hermione gật gật đầu, “Mình cẩn thận nghiên cứu áp lực mà “Travel” mang tới khi bắt đầu sử dụng, cùng với xuyên thấu của việc “không gian rời đi” sinh ra. Đối với một đứa trẻ mà nói thì khó có thể thừa nhận, có khả năng tạo thành xung đột pháp lực. Trong quá trình xuyên không gian, một khi xung đột pháp lực sẽ rất có thể mở ra kết nối với kẽ hở không gian, mà còn bị kẽ hở không gian hấp thụ, nó rất nguy hiểm với Edward, nguy hiểm cho tính mạng.”
Bình Luận (0)
Comment