Cửa sổ được mở ra, ánh mặt trời vào đông nhẹ nhàng chiếu vào phòng, căn phòng bừng sức sống. Điều này làm Tom có chút không quen.
Dù là ở cô nhi viện, hay là phòng sinh hoạt chung Slytherin, phòng của y đều không thể nào có tia nắng ấm áp như vậy được.
Nhưng y nhớ tới lời của Harry, đọc sách trong hoàn cảnh này, có lẽ y sẽ thích…
Tom khép cửa phòng lại.
Nơi này đều nhìn mới, chắc là mới mua không lâu, có lẽ là vì mình là khách nên mới sắp xếp.
Harry biết rất rõ y không thể nào ở đây quá lâu, nhưng trong phòng lại mang vẻ dành cho một người khách ở dài ngày.
Tủ quần áo, bàn học, đồ dùng hàng ngày trong phòng tắm cũng đủ.
Người không biết, còn tưởng là y ở trong này ấy chứ.
Tom mở rương hành lý, treo quần áo vào tủ, đặt sách mình mang tới vào trên giá, sau đó y chú ý tới một cái ghế dựa ở trước cửa sổ.
Y đi qua, đứng một lúc, rồi ngồi trên đó.
Vì đột nhiên có trọng lực, chiếc ghế chậm rãi rung rung.
Tom nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hiện tại là mùa đông, nên ánh mặt trờ có thể chiếu vào, chờ đến mùa hè, vì vĩ độ, mười một giờ thì nơi này sẽ không có ánh mặt trời nữa, không thể không nói, phòng Harry sắp xếp cho Tom thật sự rất tốt.
Tom nằm trên ghế, nghĩ ngợi.
Cái ghế này y đã nhìn thấy ở trong phòng viện trưởng cô nhi viện, trước khi biết tới giới phù thủy, y đã từng thề chờ đến trưởng thành, nhà y chắc chắn phải trang trí đẹp hơn văn phòng viện trưởng – nơi mấy đứa trẻ trong cô nhi viện có thể nhìn thấy cùng lắm cũng chỉ ở trong đó, viện trưởng kia tham ô tiền để trang trí phòng làm việc của mình, dù Tom cực kỳ khinh thường bà ta nhưng không phải không thừa nhận, văn phòng của bà ta là nơi đẹp nhất toàn bộ cô nhi viện – sau đó nhà của y sẽ có mấy cái ghế dựa như thế này.
Rồi sau đó, y vào Slytherin, những cái sô pha Slytherin mềm mại thoải mái hơn gấp trăm lần cái ghế dựa đó thu hút toàn bộ ánh mắt của y.
Nhìn thấy Slytherin cao quý, nhìn thấy các quý tộc xa hoa lãng phí, y hoàn toàn vứt sạch những đồ trang trí trong phòng viện trưởng đi.
Càng hiểu pháp thuật, càng mê muội vì sự thần bí của nó.
Càng nhìn vào cuộc sống quý tộc, càng muốn vượt trội hơn họ, trở thành người có ảnh hưởng lớn hơn cả họ.
Nhiều năm phấn đấu, có thế lực riêng của mình, bỗng nhiên làm y nhớ đến mọi chuyện trong quá khứ, y ngạc nhiên mình không hề tức giận vì cái tôi khiếp nhược kia – y luôn không thích nhỏ yếu, cuộc sống cô nhi viện làm y hiểu được, nhỏ yếu và cái chết là vô dụng!
Như người nào đó bị y giết chết, không phải vì nhỏ yếu hay sao?
Cho tới nay, Tom từ chối nhớ lại bản thân trước kia, đối với y mà nói, chỉ cần đi về phía trước là được.
Mà mới đây thôi, y lại nhớ đến lúc trước, hơn nữa y lại không hề tức giận, thật sự quá khó tin.
Tom lẳng lặng nghĩ, đại khái qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên mà y có thể yên bình nhớ lại quá khứ đúng không?
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ, “Tom, xuống ăn cơm trưa thôi.” Giọng nói hiền hòa của Harry truyền tới.
Tom đứng lên từ ghế dựa, đi mở cửa.
“Sắp xếp xong rồi?” Harry cười hỏi, “Chỉ mong bây giờ trò có thể ăn chút, tuy hiện tại có hơi sớm để ăn cơm trưa, nhưng thầy đói chết rồi.” Harry nói xong xoay người xuống tầng, Tom lập tức theo sau anh.
Hơn mười một giờ đã ăn trưa quả thật có hơi sớm, nhưng Harry lại chưa ăn sáng gì, Tom cũng chỉ ăn vài miếng bánh quy lấp tạm cái dạ dày, mà Ron… tuy sáng đã ăn cơm, nhưng cũng không gây trở ngại anh ăn thêm một bữa cơm nữa.
Tom ngồi lên vị trí của mình.
Harry làm cơm trưa rất phong phú, tuy Tom không muốn so sánh như vậy, nhưng y không thể không nói, đây có thể ngon hơn cả gia tinh làm.
Các Slytherin không thích nói chuyện trên bàn cơm, Tom cũng thế, nhưng lập tức y nhận ra, tuy y không nói gì, nhưng y không thể yêu cầu hai vị khác im lặng được.
Nhất là khi ở đây có cả Ron…
“Cậu biết không, suýt nữa thì mình lấy Galleons ra, mình luôn quên phải dùng bảng Anh trong siêu thị Muggle.” Ron vẻ mặt đau khổ nói với Harry.
Tom cho ra kết luận đầu tiên là “ngu xuẩn”, thứ hai là “Người kia lớn lên ở giới phù thủy từ nhỏ”.
Thật tốt, người nào đó không biết chỉ bằng một câu của mình đã lộ ra nhiều tin tức như hế.
“Ron…” Harry có chút bất đắc dĩ, “Cậu cũng không phải lần đầu đến siêu thị.” Tuy siêu thị ở đây cực kỳ khác với siêu thị niên đại kia, nhưng ít nhất cũng không khiến Ron móc Galleons ra mới đúng chứ.
“Nhưng mà, khi đó toàn đi theo Hermione thôi.” Ron bĩu môi, bạn à, cậu biết là mình lớn lên ở giới phù thủy, năm thứ bảy số lần vào siêu thị đều thật cẩn thận và nhanh chóng mua đồ họ thiếu để tránh bị người phát hiện mà.
“Nếu để Hermione biết cậu đi theo cậu ấy tới siêu thi nhiều lần như thế mà vẫn quên dùng bảng Anh trả tiền, cậu ấy chắc chắn sẽ ném cậu vào giới Muggle cho cậu xoay xở một đoạn thời gian mới cho phép trở về.” Harry bất đắc dĩ nói.
Ron thì cái gì cũng tốt, chỉ là làm biếng.
Cái gì cũng lười nhớ, nếu cậu ấy chăm chỉ hơn một chút thì không đến mức không biết cách sinh sống ở giới Muggle như bây giờ.
Rõ ràng đoạn thời gian họ lang thang bên ngoài thì trừ cái hộp dây chuyền kia cả người đều rất tốt, những lúc khác biểu hiện cực kỳ tốt.
Ron nhớ tới một người bạn bạo lực, vì thế run rẩy, không nói.
Harry thấy Tom nhìn họ, cũng không ăn gì, có chút lo lắng hỏi, “Tom, sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”
Tom lắc lắc đầu.
Y không biết nên trả lời thế nào.
Y cũng không quen nói chuyện trên bàn cơm, dù ở lễ đường, ngoài dãy bàn Slytherin nhà y thì ba Nhà khác đều vô cùng náo nhiệt, duy nhất bên Slytherin lại im lìm.
Mà hành vi vừa nãy của Harry và Ron làm y lập tức liên tưởng đến Gryffindor không lúc nào yên tĩnh được kia!
Nhà Gryffindor vô cùng ầm ĩ, họ sẽ luôn chia sẻ những gì họ gặp, để mọi người cùng vui, không giống như Slytherin, họ vẫn quen chôn đi rất nhiều phát hiện và hiểu biết dưới đáy lòng.
Tom không thể bình luận hành động hai Nhà đúng thế nào, y chỉ có thể nói, bản thân y thiên hướng phong cách Slytherin mà thôi.
Nhưng vừa mới, Harry và Ron không coi ai ra gì thảo luận, làm Tom hâm mộ.
Y nghĩ, giữa bạn bè không gì hơn thế này, bình thường thì cãi nhau, thi thoảng trong lời nói lộ chút quan tâm rồi bị giọng điệu không thừa nhận che đi.
Nhất thời, y lại không thể ghét sự ầm ĩ ấy, lại còn thích nghe họ nói.
Đối với Tom, quả thực đó không phải là tin tốt.
“Thầy cũng không biết trò thích ăn gì, nếu không thích cái gì, nhất định phải nói ra, được không?” Ngược lại Harry không hề ngừng cười vì Tom lạnh nhạt, vẫn hiền hòa hỏi.
Tom gật đầu.
Có một số việc, dù sao y cũng không muốn nói ra miệng.
Ron bên cạnh không nói gì, trên thực tế, những gì vừa nói đều là do anh giảm bớt căng thẳng trong lòng.
Dù sao “ngồi cùng bàn với Voldemort” thật sự là rất kích thích – được rồi, anh biết hiện tại y không phải Voldemort, nhưng bạn biết không, lòng người ta rất là kỳ lạ, bạn càng không muốn nghĩ thì lòng bạn lại càng nghĩ về nó.
Vì thế anh chỉ có thể tìm chút chủ đề nào đó để nói, giảm bớt tâm lý khẩn trương, mà còn cố gắng… bỏ qua đối phương.
Anh vẫn rất nể Harry, cậu ấy có thể coi đối phương là người khác, Ron không biết Harry làm được điều đó bằng cách nào.
Nhắc mới nhớ, một năm Dumbledore dạy dỗ Harry khi đó, tiếp xúc với Voldemort thời còn trẻ nhiều hơn họ phải không? Vài người họ cũng chỉ biết đại khái do Harry kể sau đó mà thôi.
Nhưng Harry lại không hề có khúc mắc?
Thật sự là thần kỳ.
Ron không biết chính là, thật ra dưới ảnh hưởng của Dumbledore, Harry phân biệt rạch ròi, đối với anh mà nói, trắng và đen cực kỳ khác nhau. Như năm đó Harry giết chết Voldemort, anh sẽ không áy náy vì Voldemort cũng là một mạng người, vì Voldemort giết chết rất nhiều người, vì Voldemort giết chết cha mẹ anh, mà còn đuổi giết anh nữa.
Như năm đó Fudge xuống đài, anh sẽ không tiếc hận, vì Fudge để ý địa vị bản thân mà giấu đi tin tức Voldemort trở về, hành động của ông ta hại chết rất nhiều người.
Đối với Harry mà nói, rất nhiều người rất nhiều chuyện anh đều nhận rõ, đối với rất nhiều chuyện anh cũng không mơ hồ.
Đối với Harry mà nói, Voldemort chính là Voldemort, Tom chính là Tom, chẳng sợ lúc này Tom đã có một Trường Sinh linh Giá, chẳng sợ về sau có lẽ Tom sẽ đi theo con đường mà mình biết.
Nhưng, người có hận thù với Harry không phải cậu ta, giết chết cha mẹ Harry không phải cậu ta, hiện tại họ chỉ có quan hệ thầy trò, có lẽ ngày sau Tom thật sự sẽ mất đi lý trí, nhưng sau đó đương nhiên sẽ có một vị Kẻ Được Chọn mới ngăn cản cậu ta.
Harry thiện lương nhưng anh không thiện lương đến mức cứu cả thế giới, dù sao, việc Harry ghét nhất, thật ra chính là người khác ép anh nhận cái thân phận Kẻ Được Chọn ấy mà?
Ba người ăn xong cơm trưa, Harry không biết nói gì với Ron, Ron gật đầu liền đi ra ngoài, Tom đứng ở cửa phòng bếp, nhìn Harry rửa chén đĩa, ngay khi y còn chưa kịp phản ứng, đã nói ra, “Có lẽ con có thể giúp thầy.”