Harry đồng ý làm giáo sư chỉ đạo cho y?
Nhất thời Tom không phản ứng kịp, khó khăn lắm cái đầu khôn khéo của y bị một câu nói đột ngột của Harry làm đoản mạch, một lúc lâu sau mới phản ứng Harry nói gì.
Lập tức, còn chưa kịp khống chế, y đã nở nụ cười.
Thời thiếu niên Tom khôi ngô tuấn tú, hoàn toàn di truyền kiểu cách quyến rũ của cha, nụ cười thường ngày ôn hòa có lễ vẫn duy trì nét quý tộc khiến người ta cảm thấy dù đẹp nhưng rất khó tiếp xúc, giờ đây lại nở nụ cười thật lòng, chợt khiến Harry và Ron ngây người.
Harry sửng sốt một lúc lâu, phát hiện mình không lễ phép, vội vàng giả vờ ho vài cái, sau đó hắng giọng, “Chẳng qua, thầy có một yêu cầu.”
“Là gì?” Tom hỏi theo bản năng.
“Đạt giải Thi đấu Tam Pháp thuật, chắc chắn phải là trò.” Hai mắt Harry sáng quắc nhìn y, “Trò có thể làm được không?”
“Nếu đã muốn Slytherin sẽ làm tốt nhất.” Tom kiêu ngạo trả lời Harry.
Harry khẽ gật đầu, trao đổi một ánh mắt mà Tom không hiểu với Ron, Tom không biết họ đang trao đổi tin tức gì, nhưng y nhận ra, Harry rất vui.
Harry cũng không khó đoán, thậm chí rất dễ dàng, Tom có thể hiểu được suy nghĩ của anh, nhưng Tom lại theo đuổi cảm xúc ẩn giấu dưới vẻ bề ngoài của Harry. Tom cực kỳ nhạy cảm, chuyện này cũng không khó.
khổ, hai người đều hiểu nhau, tại sao lại không ai hiểu tôi, tôi muốn hai người tiến nhanh lên ToT edit đau người quá =((Đương nhiên là Harry vui rồi, anh đã tính toán rất nhiều chuyện, tuy không biết mọi chuyện có phát triển theo hướng anh nghĩ hay không. Tom theo đuổi quyền thế và địa vị, cậu cần đứng trên đỉnh núi, Harry biết, cho đến cuối đời, Tom đều sẽ phấn đấu không ngừng. Harry không thể ngăn cản Tom theo đuổi điều cậu muốn, nhưng ít nhất Harry có thể thay đổi phương hướng mà cậu đi. Mà Thi đấu Tam Pháp thuật chính là một cơ hội.
Thi đấu Tam Pháp thuật, quán quân tham gia đều là học trò xuất sắc nhất của mỗi trường, mà học trò như vậy, bản thân cũng đã được học sinh và giáo sư coi trọng, chỉ cần tham gia thi đấu, thì tất cả nhân viên Bộ Pháp thuật tổ chức Thi đấu cũng sẽ biết đến cậu.
Thi đấu Tam Pháp thuật không chỉ khảo nghiệm năng lực, có một số người năng lực phản ứng còn chậm, nếu có thể trổ tài đạt giải Thi đấu Tam Pháp thuật, ngày sau Tom sẽ có thêm một bảo đảm để tiến vào Bộ Pháp thuật. Để cậu vào Bộ Pháp thuật, sẽ tốt hơn việc ngày sau cậu tự thành lập Tử thần Thực tử nhiều. Nhưng quá trình này, chắc cần phải diễn ra trong vài năm. Đó là chuyện mà Harry lo lắng nhất.
Cần diễn ra trong vài năm… nếu kế hoạch diễn ra được một nửa thì đột nhiên anh đi mất, chỉ sợ cũng sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ thôi…
Haizzz, hiện tại nghĩ nhiều như vậy làm gì, làm được thế nào thì cứ làm đi, nếu thật sự không thể thành công, vậy chỉ có thể nói là Merlin muốn nhìn Tom hủy dung.
=)) tôi còn tưởng Merlin muốn nhìn Tom bị thất bại nữa chứ =)) hóa ra hủy dung là kết cục đáng xem hơn =))Nghĩ thông, Harry đặc biệt vui vẻ, khúc mắc trong lòng được cởi bỏ, anh đi vào không gian này chỉ vì sai lầm, không cần phải coi mình là Kẻ Được Chọn mà cứu vớt thế giới này – anh đã sớm không còn là đứa trẻ vô tri vừa mới bước vào Hogwarts nữa rồi.
Ngày 31 tháng 7, sáng sớm Harry đã ra ngoài.
Quyết đấu giữa Grindelwald và Dumbledore rất bí mật, chỉ có một mình Harry biết. Nơi họ lựa chọn chính là nơi em gái Dumbledore qua đời, Harry giúp họ ếm mấy thần chú cách ly với xung quanh, rồi lại dùng một thần chú mở rộng không gian bên trong nữa.
Đây là một trận quyết đấu không có trợ thủ, hai người nghiêm túc đứng trước mặt, nắm chặt đũa phép.
Harry mơ hồ nhớ rõ, cây Đũa phép Cơm nguội hẳn đã ở trong tay một người, nhưng đũa phép mà họ cầm đều không phải nó. Harry đoán được nó là cây nào, so với người bình thường một đời chỉ có một cây đũa phép thì với người mạnh như Dumbledore và Grindelwald, dù không dùng đũa phép định mệnh thì cũng có thể bắt một cây đũa phép khác đạt được hiệu quả mà họ muốn.
Ít nhất sau khi giành thắng lợi, do Aberforth nói Harry mới biết, trong những năm đó, ngoài cây Đũa phép Cơm nguội thì Dumbledore còn có một cây khác, chính là đũa phép định mệnh của cụ, còn chưa sử dụng. Cụ và Grindelwald đều không có can đảm dùng thần chú Prior Incantato. Vì thế Dumbledore cất cây đũa phép định mệnh của mình, không còn sử dụng nữa. Sau khi vào thế giới này, cũng từng thấy Dumbledore sử dụng đũa phép. Đó không phải là cây đang được sử dụng quyết đấu. Harry đoán, đây mới là cây đũa phép định mệnh chân chính của Dumbledore.
Hai người nghiêm túc đối diện nhau, thậm chí Harry có thể cảm giác được họ đã bắt đầu phóng áp suất, không ai biết họ quyết đấu, chỉ mời Harry làm nhân chứng.
Harry cưỡi chổi bay lên, dùng đũa phép phát tín hiệu.
Hai người lễ phép cúi đầu chào nhau, giờ phút này, họ không phải là hai người bạn thân quen nhau nhiều năm, Dumbledore cũng không phải giơ đũa phép vì ngăn Chúa tể Hắc ám tiếp tục tàn sát giới phù thủy nữa.
Họ cúi đầu chào rồi đi về sau, Harry ếm cho mình thêm vài cái thần chú phòng ngự.
Trong vài giây, rung động do thần chú va chạm phía dưới đã ập lên chỗ Harry, nhưng Harry nhìn không chớp mắt.
Đó là trận quyết đấu đỉnh cao, ác liệt, không giữ đường sống, Harry tin, Grindelwald và Dumbledore dù là ai, thần chú chỉ cần trúng đối phương thì không còn cứu chữa được.
Dù đã gặp qua chiến tranh thảm khốc, gặp qua nhiều trận quyết đấu, Harry cũng không thể không cảm thán bởi tình huống phía dưới, khác với lúc ấy anh bị Voldemort ép buộc, đảm bảo mạng sống của mình mà quyết đấu đơn phương, giữa hai người mới thực sự là bỏ qua tính mạng, họ tùy ý phóng thần chú mê muội, giống như người sắp chết, trước khi chết muốn tính mạng mình nở hoa rực rỡ lóa mắt vậy. Trận quyết đấu từ bỏ tính mạng và băn khoăn, mới là trận quyết đấu phấn khích nhất trong cuộc sống.
Harry ngồi trên chổi, nhìn hai người ở dưới, mỗi một thần chú của họ đều muốn người ta phải chết, không có tình cảm, vẻ mặt nghiêm túc, như luôn cảnh giác đối phương sẽ ném một thần chú tới lấy đi tính mạng của mình vậy.
Phạm vi thần chú lan rộng ra, Harry nhìn hai người bắt đầu chảy mồ hôi, chắc đã lâu rồi họ chưa thoải mái đến mức trút sạch sức lực trong cơ thể ra như vậy.
Harry nhận thấy thần chú cách ly mình đã ếm hơi hơi chấn động, dường như đã bị va chạm của hai người mà đang lung lay sắp đổ, Harry khẽ cắn môi, bổ sung thêm vài thần chú.
Anh vẫn xem thường hai người này, pháp lực hiện tại của anh cũng chỉ là thoáng cao hơn một trong hai người, nếu chống lại với cả hai chắc chắn Harry không chạy nổi, chính là sự khác biệt giữa sức mạnh, ngay từ đầu ếm thần chú chung quanh Harry không dốc lòng, làm Harry buồn bực.
Anh thầm mắng mình một câu, nghiêm túc bổ sung thần chú chung quanh. Nhưng mà một mình chống đỡ hai người rất vất vả, pháp lực trút hết ra ngoài. Với trình độ của họ, quyết đấu cũng không phải chỉ cầm đũa phép mà đọc thần chú, nếu không phải vì phát huy thần chú hiệu quả hơn, có lẽ họ sẽ không lấy đũa phép ra, cứ thế mà sử dụng thần chú không tiếng động không đũa phép mất.
Một mình Harry chống đỡ khá khó khăn, trong lòng anh âm thầm kêu khổ, sớm biết thế đã kéo Ron tới, thần chú anh bổ sung cũng không có năng lực tự động chữa trị như hệ thống phòng ngự của Hogwarts, dù có thể tự động chữa trị đi nữa thì cũng dùng sức của anh đó!
Harry có thể đoán trước, sau khi quyết đấu xong, chắc chắn phải ba người cạn kiệt pháp lực.
Ngay khi Harry bắt đầu toát mồ hôi, bên cạnh bỗng nhiên có một người, ông giơ đũa phép lên, yên lặng giúp Harry chống đỡ thần chú cách ly chung quanh.
Harry ngạc nhiên quay đầu, một người trung niên* nhìn anh, Harry thấy sự mất tự nhiên trong mắt ông, nhưng rất nhanh đã bị che dấu.
phải chú thích như này, trong truyện, tác giả nói là thanh niên, khổ nỗi Yên đã tra năm sinh của hai người, cách nhau có 3 năm mà một người là ông cụ, một người là thanh niên ý hả *hất bàn* xin lỗi, Yên đã tự sửa, mọi người có đọc thấy khác bản gốc thì đừng băn khoăn.Anh gật đầu, hai người quyết đấu vẫn chăm chú đánh bại đối phương, không hề chú ý ông ta tới.
“Tôi nghĩ ông không trở lại,” Harry suy yếu cười khẽ, “Ngày đó ông hung hăng đuổi tôi ra khỏi cửa, ngài Dumbledore.”
Đối phương hơi mất tự nhiên, Harry thấy gương mặt giống Albus của hắn hơi đỏ ửng, nghĩ đến ngày đó tới tìm hắn lại bị đuổi ra ngoài, Harry trả thù, vì thế trêu chọc hỏi, “Tôi đã ếm rất nhiều thần chú quanh đây, ông vào bằng cách nào?”
Đối phương không trả lời anh.
“Tuy thần chú của tôi rất khó chống đỡ pháp lực họ, nhưng phòng ngự một trong hai người không là vấn đề, không phải tôi coi thường ông, mà ông thật sự không thể bằng hai người họ.”
Đối phương hung ác liếc anh một cái, tiếp tục im lặng.
“Haiz, tôi nói này, rốt cuộc ông vào bằng cách nào, trong khi không đánh động tới tôi và họ, chẳng lẽ pháp lực tôi giảm rồi? Ếm một thần chú cách ly đuổi người cũng không được?”
Harry thấy tay đối phương nổi gân xanh, nhưng không trả lời anh, tiếp tục bình tĩnh bổ sung thêm vài thần chú phòng hộ.
Tâm trạng Harry trở nên rất tốt, vì thế anh vui tươi hớn hở nói, “Thừa nhận đi, Aberforth, ông lo cho Albus, ông muốn biết kết quả họ quyết đấu, nên mới sáng sớm đã trốn tại nơi họ ước định mà chờ chúng tôi đến phải không.”
“Harry Evans.” Aberforth Dumbledore tức giận khẽ gào lên, “Cậu câm miệng cho tôi.”
Harry cười ha ha trong tiếng nổ ầm ầm của thần chú va chạm, che dấu tiếng cười anh, Grindelwald và Dumbledore đang chuyên chú không nghe thấy nhưng Aberforth lại nghe rõ ràng.
Vì thế sắc mặt ông càng khó nhìn hơn.