Chuyện đến quá đột nhiên, nên Harry hoàn toàn không có phản ứng gì, nhất thời lại quên mất nên đẩy Tom ra. Giống như trở về con đường mòn ở thung lũng Godric năm ngoái, anh cũng hoảng sợ bởi người này thình lình hôn mình, có người nói khi đã trải qua thì sẽ có biện pháp đối phó, chỉ là với Harry, đây vĩnh viễn là một đầu đề xa lạ, có lẽ còn khó công phá hơn cả độc dược học.
Chỉ là, khác ở chỗ, nụ hôn cuồng nhiệt năm đó còn hơi ngây ngô, mà giờ đây nụ hôn đã hoàn toàn đoạt đi hơi thở. Cậu ác độc lấn chiếm, sau khi bỏ lỡ thời cơ đẩy ra, Harry đã chỉ có thể thừa nhận hơi thở không thuộc về mình xâm lược bản thân.
Tom mê muội hôn Harry, lý trí nói y không thể làm vậy, y còn chưa giải thích với Harry, có lẽ Harry còn đang tức giận, Harry mà, đôi khi dù rất giận nhưng anh cũng sẽ không để bạn nhìn ra, việc làm hiện tại của y rất có thể sẽ khiến Harry phán án tử hình. Nhưng là con người, dù bình thường y cơ trí thế nào, bình tĩnh thế nào, hoàn hảo thế nào thì y cũng là người, có nhược điểm, có vảy ngược.
Ngay cả bản thân cũng không dám chạm vào. Như chỉ cần chạm vào thôi thì sẽ đau đớn mức cả người phải run lên, nhưng cái vảy ngược mà bản thân y cũng luyến tiếc chạm vào lại không thấy sự cẩn thận của y, y sợ y bị thương sẽ làm anh sợ, mà bản thân anh lại vô tri vô giác lướt từng lưỡi dao mỏng với y, khiến y đau đớn khó chịu, buồn bực không yên.
Đây là vật báu của y…
Tom cạy mở hàm Harry, trong cổ họng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Y biết y không nên, Harry rất có thể sẽ bị y dọa, chỉ cần phản ứng thì Harry sẽ tức giận mắng y, sẽ khiến Tom không làm gì được.
Y cần một lần để chứng minh Harry ngay ở bên cạnh mình, không phải lạnh lùng nhìn y như trong Rừng Cấm ngày đó, cũng không lạnh băng như Ông Kẹ y vừa thấy. Y cần một lần chứng minh Harry vẫn ở bên mình, vẫn mỉm cười nhẹ nhàng, dịu dàng khiến y chìm đắm, không đành lòng kiềm chế.
“Tom…” Harry phản ứng chậm rồi đẩy y ra, sau đó Tom lại ôm chặt Harry, không cho anh nhúc nhích.
“Harry…” Y vùi vào hõm vai Harry, khẽ gọi.
Harry bị hành động ái muội này dọa sợ hít một hơi, “Chết tiệt, Tom, trò làm sao vậy.”
Nếu không phải vì đang thi không ai có thể vào đây thì anh gần như cho rằng Ron đang chơi khăm… hừ, tất thối Merlin chứ, dù Ron muốn trêu anh cũng sẽ không dùng cách này.
“Harry…” Cảm giác sợ hãi bị mất đi một lần này khiến cậu bé mất khống chế, một người luôn luôn bình tĩnh một khi bùng nổ sẽ cố chấp khiến người ta sợ hãi, y ôm chặt lấy Harry, giờ phút này, bài thi gì, điểm chác gì, thậm chí ngay cả cúp cũng bị y vứt ra sau đầu. Y chỉ cần Harry ở bên cạnh mình.
“Tom, rốt cuộc trò bị làm sao vậy.” Harry không tránh được, lại không rút đũa phép mình ra nổi, “Trò bị trúng lời nguyền hay làm sao.”
“Anh không đoán ra sao, Harry.” Y khẽ nói bên tai Harry, “Tôi không muốn anh rời khỏi tôi, tôi sợ anh rời bỏ tôi, Harry… chắc chắn tôi đã điên rồi, nhưng nếu nguyên nhân khiến tôi điên cuồng là anh thì tôi tình nguyện mình vĩnh viễn không tỉnh lại.”
“Tom, đầu óc trò mơ hồ…”
“Không, tôi rất tỉnh táo.” Tom rời khỏi hõm vai Harry, nhìn chằm chằm vào anh, y giữ chặt tay Harry kéo vào lồng ngực mình, “Nó vẫn lơ lửng ở cuống họng, từ sau khi anh đi, nó vẫn muốn nhảy khỏi cổ họng tôi, thậm chí đôi khi nó đập mạnh ở trong khiến tôi không thở nổi, Harry à, tôi không rời khỏi anh anh biết chứ, tôi sẽ không rời khỏi anh.”
Harry ngơ ngác nhìn Tom gần như điên cuồng, thời tiết vốn đã lạnh lẽo, mà nơi anh chạm vào lại nóng bỏng đến mức khiến mặt anh đỏ bừng. Anh căn bản không biết nên đối mặt Tom thế nào.
Chỉ nói mấy câu đó thôi đã khiến đầu óc Harry hỗn loạn, tư duy Harry đã rời khỏi khu vực tình yêu, anh chỉ có thể đứng sững ở đó, nghe thiếu niên bình tĩnh lại chân thành tha thiết tỏ tình.
Cậu nói,
Harry, tôi không rời khỏi anh anh biết không?Cậu nói,
Harry, tôi thích anh anh biết không?Cậu nói,
Harry, tôi đã điên rồi anh biết không, bắt đầu từ lúc tôi phát hiện ra tình cảm của mình, tôi đã điên rồi.Cậu nói,
Harry à, là anh ép tôi điên.“Tom…” Đôi môi khô nứt của Harry mở ra, anh cảm thấy mình khó nói nên lời, như có người nào đó đã ghìm chặt cổ họng anh, khiến anh thiếu oxi đồng thời cổ họng đau nhói, sau đó mất đi tác dụng, chỉ là anh vẫn miễn cưỡng nói hết, “Trò còn nhỏ…”
“A…” Tom buồn cười nhìn anh, “Harry, tôi đã 17 tuổi, trưởng thành rồi.”
“Ý thầy là, trò còn nhỏ, trò không phân biệt được rõ, trò chỉ là… rất cô đơn.”
Mắt Tom có vẻ lo lắng. Cho tới nay, người có thể nhìn thấu y, không phải Dumbledore thật sự ra vẻ hiểu y, cũng không phải Slughorn tự nhận hiểu y, người trước mang theo vẻ ngoài cơ trí khiến y chán ghét, người sau lại cho rằng y là một cái vật cất chứa.
Ha, đúng vậy, thủ tịch nhà Slytherin tuổi trẻ tài cao, Thủ Lĩnh Nam Sinh Hogwarts, người thừa kế Slytherin duy nhất, lịch sự cuốn hút, thông tuệ hơn người, người như vậy, ngày sau có lý do gì mà không nổi bật ở giới phù thủy chứ? Slughorn đã sớm thấy được tương lai vô hạn của y – dù ông ta không đoán được giới hạn – bởi vậy cưng chiều y đủ kiểu.
Chỉ có một mình Harry có thể đi vào thế giới của y.
“Harry…” Y nhìn vào mắt Harry, đôi mắt xanh biếc cuốn hút ấy đang lóe ra tia sáng động lòng người dù cho chủ nhân đang bề bộn những suy nghĩ, Tom nhìn Harry, nói từng câu, “Tôi không hề có phản ứng nào khi thấy Slughorn phụ đạo Roy, nhưng tôi không thích anh tiếp cận Eileen.” Hoặc là nói, y đã sớm đưa Harry vào thế giới mình, không chấp nhận anh thân thiết với người khác.
Chỉ tiếc lúc này y còn chưa có năng lực đó, tuy Harry có vẻ ôn hòa, nhưng không bao nhiêu ngời biết, trên người Harry có bao nhiêu sức mạnh, Tom biết mình phải không ngừng mạnh lên, cho đến khi thế giới này không có ai dám đối kháng với y, cho đến khi… y có thể giam Harry dưới đôi cánh của mình.
Harry nghe lời Tom nói không rõ ràng, cắn môi dưới không biết nên nói gì. Anh đã sớm không biết nên phản ứng thế nào rồi.
“Tôi không muốn anh rời khỏi tôi, Harry.”
Trong ấn tượng của anh, Slytherin đều là đám người gian xảo, họ có rất nhiều suy nghĩ trong đầu, nhưng chưa bao giờ nói trắng ra, chỉ với một mục đích họ có thể dùng đủ loại ngôn ngữ nói bóng nói gió, cho bạn tự đi phản ứng. Chắc đây là lần đầu tiên anh nghe Tom nói chuyện theo cách này.
Nói thẳng, đơn giản, lại làm đầu óc hỗn loạn.
“Tom, thầy là giáo sư của trò.” M giờ phút này Harry còn chưa phát hiện, anh chỉ có thể tìm đủ lý do khiến Tom chặt đứt suy nghĩ “yêu anh” nhưng không trực tiếp, nói thẳng từ chối tình cảm của y.
“Tháng sáu tôi đã tốt nghiệp.” Tom nói, “Khi đó anh không còn là giáo sư của tôi, hoặc tôi có thể xin đến Hogwarts dạy học, như vậy anh sẽ là đồng nghiệp mà không phải giáo sư.”
“Trò…” Harry không biết mình muốn mắng cậu hay là mắng Merlin nữa, hiện tại nếu Tom muốn vào Hogwarts, Dumbledore hoàn toàn sẽ không từ chối!
“Harry, vì sao anh lại tức giận?” Tom nhìn anh, “Chẳng lẽ, anh ghét tôi sao?”
“Không phải… chỉ là… không nên…” Một Potter… một Voldemort… được rồi dù sau này anh thành công thì không còn Voldemort nữa, nhưng cũng là một Riddle, giữa hai người họ, làm sao có thể chứ?
“Vì sao lại không nên?” Tom bật cười hỏi, “Tôi chỉ yêu anh, cũng chỉ có vậy.”
“Nhưng thầy…” Harry khẽ cắn môi, “Nhưng thầy và Ron không thuộc về nơi này, rồi sẽ có lúc chúng ta phải về nhà.” Nhà của anh không ở đây, Hermione, bạn bè của anh đều không ở đây.
Rồi sẽ có một ngày anh sẽ rời đi.
“Anh sẽ ở lại, Harry.” Tom hôn má anh, “Tôi sẽ khiến anh… phải ở lại vì tôi.” Dù Harry nói thật hay chỉ đang lấy cớ từ chối, y không muốn bỏ qua dễ dàng như vậy.
Harry nhát gan, y cũng nhát gan. Nếu không phải Harry biến mất lâu khiến y khẩn trương như vậy, khi nhìn thấy Harry lần nữa thì làm sao y có dũng khí để mình xúc động chứ?
Chỉ sợ không chỉ trong mấy tháng gần đây, bài thi lần này, khi thấy Harry là vật báu của mình thì y cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc đâu nhỉ?
Những tình cảm chôn sâu trong lòng ấy, có lẽ khi y nổi bật hơn cả ở giới phù thủy mới có thể trực tiếp nói cho Harry mất.
Nhưng lần này Harry rời đi khiến y có cảm giác nguy cơ rất lớn. Y sợ sẽ có một ngày y còn chưa kịp theo đuổi mục tiêu của mình thì Harry đã biến mất.
Sợ hãi vẫn luôn duy trì tới hôm nay, khi thấy Harry, rốt cuộc y cho phép mình phóng túng một lần.
Tôi sẽ khiến anh phải cam lòng ở lại, Harry.Ở lại… vì tôi.