[Harry Potter Đồng Nhân][Tomsev] Kế Hoạch Nuôi Dưỡng Hắc Ma Vương

Chương 19.3

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

images 10

Severus Snape chưa bao giờ có kinh nghiệm trong việc dưỡng dục trẻ nhỏ.

Đương nhiên điểm này không làm chúng ta bất ngờ… Dù sao suốt đời Severus chưa từng cưới vợ, đương nhiên không có con riêng nhảy từ trên trời xuống.

Tính cách hắn quái gở, bạn bè duy nhất là Lucius Malfoy… Người sau xuất thân thế gia quý tộc, hiển nhiên không gặp phải tình huống “dạo gần đây nhà ta rất bận, cho nên xin để Tiểu Long (Draco) ở tạm nhà ngươi vài ngày”…

Cho nên theo đúng nguyên tắc, kinh nghiệm chăm sóc trẻ con cùng giáo dục chúng của Severus hoàn toàn bằng o.

Tom rất ngoan nên bớt lo, cho cậu quyển sách cậu có thể ngồi góc xem nửa ngày. Nhưng Severus lại cho rằng mình hẳn làm cái gì đó, có như vậy mới hoàn thành mục tiêu “bồi dưỡng Hắc Ma Vương trở thành thiếu niên không có mục tiêu thống trị thê giới”. Hắn vắt óc nghĩ ngợi nửa ngày, cuối cùng nghĩ đến công viên trò chơi nơi mà trẻ con ai ai cũng thích…

Đúng vậy, công viên trò chơi… bé gái của chủ thuê nhà hay gọi hắn “quỷ hút máu” trong thế giới Muggle kia, dường như bình thường đều bắt mẹ đưa đi công viên trò chơi.

Nếu mang Tom đi công viên ấy, hẳn đứa bé này sẽ rất vui mừng ha?

Ôm loại tâm tình thử một lần như vậy, ngày thứ hai hắn lôi Tom cùng đi công viên ở ngoại ô thành phố London.

Tuy rằng đang là mùa đông lạnh lẽo tĩnh mịch, nhưng công viên trò chơi vẫn đông đúc. Người lớn mang trẻ nhỏ trong tuyết, ven đường còn có quầy hàng bán bong bóng cùng đồ vặt.

Chỉ có Severus cùng đứa bé hắn mang đến không phù hợp với nơi này…

Bản thân hắn đương nhiên không có hứng thú gì đối với mấy trò chơi trong công viên trẻ con này, không nghĩ tới là, mặt mày Riddle cũng là lạnh lùng. Sauk hi hắn mua vài gói bánh kẹo Tom nhỏ giọng hỏi hắn: “Ngươi thích ăn đồ ngọt à? Ta nghĩ vị của mấy thứ này còn không bằng cà phê ngươi thường uống.”

“Ta… cũng không thích.” Severus khô khan đáp.

Hiển nhiên hắn không biết trong công viên trò chơi có gì đáng thăm thú chơi bời, chỉ biết “bình thường trẻ con hay thích đến nơi này đi chơi”. Về phần đồ ngọt… đừng nói nữa, hắn không phải lão ong mật Dumbledore.

Từ ý nghĩa nào đó nói lên, Tom cùng hắn có sở thích cùng hứng thú khá giống kiểu “cha con”…



Chỉ có thể nói, chơi công viên trò chơi thật không phải việc thích hợp cho hai người bọn họ.

Tom dùng thái độ nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ xem xét cảnh vật xung quanh, vòng vo một vòng để đánh giá ——

“Công viên trò chơi này có tác dụng gì? Nhìn một đống trẻ con ngốc cùng nhau cười ha ha sau đó mình cũng cười theo à…” Trong lúc hỏi ánh mắt cậu tràn ngập vẻ nghiêm túc.

“…” Severus ở trong lòng tán thành bình luận của Riddle, đúng vậy, nơi này xác thực quả là để cho lũ ngốc chen chúc với nhau cùng tranh cãi ầm ĩ. Nhưng sau đó, hắn lại lo lắng vô cùng về vấn đề tuổi thơ của Tom. Vì sao… vì sao đứa bé này lại không thích công viên trò chơi?

Hắn định dưỡng dục đứa trẻ này thành một người bình thường không làm Hắc Ma Vương a… Tuy rằng hắn cũng không biết nhân sinh bình thường là được bồi dưỡng như thế nào, thế nhưng, trẻ con bình thường đối với việc đến công viên trò chơi hẳn nên giống như “chim nhỏ về nhà” vô cùng sung sướng à?

Severus sờ sờ cái mũi của mình, nghĩ đường dưỡng dục trẻ nhỏ của mình sao mà dài dằng dặc lại còn gian nan.

Công cuộc đi chơi công viên quả thật không xong, khi vòng đu quay dừng lại trên đỉnh núi.

Tom Riddle thật không hiểu vòng đu quay có ý nghĩa gì.

Trước đây khi cậu ở viện trẻ mồ côi, cậu cũng từng nghe qua những kẻ có tiền thường dẫn trẻ con đi công viên trò chơi, chơi đùa vòng đu quay. Thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy, cậu phát hiện đó chẳng qua vẻ ngoài là cái thùng gỗ sơn màu lên đi theo quỹ đạo hình tròn, xoay theo kiểu xe đẩy. Hơn nữa cái trò này chẳng thể làm phương tiên giao thông, nó chỉ có thể tự mình quay quanh một chỗ.

Bé trai rất buồn bực, vì sao có nhiều người lại lao đầu như xua vịt đối với nó như vậy?

Qua vòng đu quay, cậu chỉ có một đánh giá duy nhất đối với trò chơi này —— ầm ĩ.

Quá mức ầm ĩ. Mọi người xung quanh thét chói tai, làm cho lỗ tai của cậu đau nhức.

Tom quay vòng đu quay suốt 360 độ sau đó vẫn bình tĩnh trợn tròn mắt như cũ, ở trong lòng suy ngẫm vì sao phụ nữ cùng trẻ con lại phải thét chói tai như thế. Vì sao như thế nhỉ? Dù sao cũng không ngã xuống, một chút cũng không đáng sợ.

Có chút trò chơi đối với một số người nào đó thật sự không có chút tác dụng gì… Đó thuần túy chỉ là vấn đề khác biệt giữa người với người.

Ví như Tom Riddle chỉ có 7 tuổi, cậu hài lòng đối với việc bay nhanh trên cao, hoàn toàn không có chút mệt nhọc hãi hung. Đến khi hoàng hôn buông xuống, cậu mới mang theo vấn đề ngập óc “đến công viên trò chơi để làm gì” cùng về nhà với Severus.

Càng bi thương hơn nữa là… Severus Snape vừa khéo lại là người thích ứng vô cùng kém cỏi đối với việc bay trên không trung. Vừa bắt đầu leo lên thùng xe, hắn đã có cảm giác mấy thứ trong bụng mình sắp móc ra ngoài… Thật giống lúc nắm chìa khóa đi đường xa, chỉ có điều hắn phải “hưởng thụ” thời gian dài lâu hơn. Tại trò chơi này thuần túy hắn chỉ đi chịu tội, chỉ vì ngại Tom ở bên phải nhẫn nhịn không có chỗ phát tác.

Vì vậy sau khi đi chơi công viên về, hai người một lớn một nhỏ trong bụng đều là oán giận.

“Chơi công viên trò chơi thât chán ngán.” Tom tổng kết với chuyện ngày hôm nay.

Severus nhíu nhíu mày, khó có được không phản bác lời của bé trai. Hắn đồng ý: “Ừm, phương diện giải trí của Muggle quả thực rất chán ngán.”

“Hơn nữa vé vào cửa cũng đắt.” Tom bổ sung, “Có thể mua vài chục cái bánh mì lớn kia.”

“…” Ở Hẻm Xéo ăn uống không lo thời gian dài như vậy, đứa bé này cư nhiên vẫn mang phương thức tư duy khi còn ở viện trẻ mồ côi.
Bình Luận (0)
Comment